S-class

Chương 219: Trận quyết đấu (3)

Beta: Quỳnh

Àooo– Một lượng nước lớn quét qua mặt đất, nhấn chìm không chỉ đất đá mà còn cả cây cối.

Sau khi nghe tuyên bố của Yerim-ie, Hội trưởng Amaterasu nhanh chóng ban hành lệnh sơ tán khẩn cấp. Các ngôi nhà ven biển bị quét sạch, và khi nghe được tin rằng hội Amaterasu sẽ bồi thường tất cả thiệt hại, tôi đã nghĩ họ tốt đến mức không ngờ. Tôi nghĩ chúng ta nên kết thúc mọi thứ vào thời điểm này thôi.

‘Chà, bất kỳ thợ săn cấp S hệ chiến đấu nào trên thế giới cũng đều không muốn bỏ lỡ cơ hội được chứng kiến những sự kiện như thế này, dù cho chỉ ủng hộ một phía thôi nhỉ.’

Trừ khi bạn cực kỳ hâm mộ Gakuto. Nhìn lệnh sơ tán và thiết lập quỹ đạo như vậy, có vẻ như anh ta chỉ là một thành viên của công hội. Mặt khác, có thể là họ tin rằng anh ta sẽ kết thúc trận đấu trong khoảng một giờ.

[Aaa, lại nổ nữa rồi, nước đang dâng lên. Thợ săn Iwahata Gakuto nhanh chóng né tránh. Tốc độ của anh ấy quả thực rất đáng kinh ngạc.]

Bình luận viên Nhật Bản rõ ràng đứng về phía Gakuto. Trong điệu bộ có cả lời thương hại xen lẫn tiếng than thở. Chắc nó cũng được phát sóng ở Hàn Quốc nhỉ? Ở đâu vậy?

Tôi tìm kiếm các chương trình phát sóng trực tiếp của Hàn Quốc trên internet bằng điện thoại của mình.

[Một trận mưa như trút nước! Thợ săn Park Yerim lần lượt triệu hồi các cột nước! Một, hai, ba! Là một con rồng! Một con rồng nước!]

[Thân hình thợ săn Gakuto đã mờ đi trông thấy! Đây thực sự là một sức mạnh với quy mô áp đảo, giống như thiên nhiên đối đầu với con người vậy! Dù cho họ có đang ở biển, việc xử lý nước ở mức độ đó sẽ tiêu tốn rất nhiều mana. Anh nghĩ sao về điều này, cục trưởng Song Taewon?]

…Hả? Cục trưởng Song Taewon? Máy quay di chuyển sang một bên để lộ ra Song Taewon vẻ mặt điềm tĩnh, không như hai bình luận viên đầy hào hứng. Chờ chút, anh ta làm gì ở đây…

[Chỉ số mana của thợ săn Park Yerim đặc biệt cao, và còn có giới hạn thời gian nên có vẻ sẽ không có nhiều vấn đề.]

Song Taewon trả lời theo đúng phong cách công việc kinh doanh. Ngay cả trong trận đấu cấp A vừa qua, họ muốn Cục trưởng Song bình luận, nhưng anh đã từ chối và nói mình phải chuẩn bị cho một vụ tai nạn ở sân vận động. Vì trận đấu lần này là ở nước ngoài nên họ đã thành công kéo anh ta đến đây.

Không có thợ săn cấp S nào khác đưa ra bình luận ở Hàn Quốc. Liette và Evelyn là người nước ngoài, còn Kim Sunghan không phải là kiểu người sẵn sàng rời khỏi hội chỉ vì tham gia một chương trình truyền hình. Park Mingyu của Hanshin đã từ chối à?

Nhưng mà, sao phải cố chấp kéo một người cuối cùng sau một thời gian dài cũng có cho mình chút thời gian nghỉ ngơi chỉ để bình luận một trận đấu giữa thợ săn cấp A? Quá đáng quá rồi.

[Hơi nước vừa bốc lên từ mặt đất! Đây có phải suối nước nóng không ta?]

[Là suối nước nóng đấy! Suối nước nóng bùng nổ! Chính vì suối nước nóng của thợ săn Park Yerim!]

Nghe những lời đó, tôi liền ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một dòng nước có hơi nóng bốc lên. Tôi nghe nói có rất nhiều suối nước nóng ở Nhật Bản, nhưng chúng phát nổ khi chiến đấu thật sao? Họ thực sự gọi nó là suối nước nóng của Park Yerim đấy à?

Sân vận động ban đầu đã biến thành một vũng nước lớn, và Gakuto đang chạy dọc theo bờ biển. Yerim nhàn nhã theo sau, nhưng sát khí tỏa ra thì không.

Ngoại trừ Myungwoo và tôi, chỉ còn những người thức tỉnh bằng hoặc trên cấp A trụ lại. Thậm chí còn có một số thợ săn cấp A bị cuốn ra biển rồi lại bơi trở về. Mặc dù tôi đang lơ lửng trên không nhờ cậu em trai sử dụng kỹ năng Lam Liễu Diệp, nhưng tôi vẫn không tránh khỏi bị tạt nước ướt sũng.

“Tiếp chiêu này!”, “Chuẩn bị đê!”

Với lời cảnh báo tử tế từ Yerim, một dòng nước dâng lên. Bản thân chỉ mỗi áp lực nước thôi đã rất lớn, nhưng khi Gakuto vung kiếm vào bức tường nước chặn trước mặt anh ta,

Choang!

Nước nổ tung và biến thành những khối băng giống như hàng trăm mũi tên băng rơi xuống như mưa. Sức mạnh do chính Gakuto gây ra cũng góp mặt trong cuộc tấn công này.

Kíttt!

Chắc hẳn anh ta đã đẩy kỹ năng Nhiệt Núi Lửa lên mức tối đa khi mũi tên băng tan chảy và hơi nước bốc lên xung quanh Gakuto. Tuy nhiên, đun sôi không chỉ không khí xung quanh mà còn cả lượng nước đang tiếp tục phun trào đúng là một nhiệm vụ bất khả thi đối với anh ta.

Cuối cùng, khi nhiệt độ giảm xuống, toàn bộ bức tường nước cao chót vót đóng băng. Nó trở thành một bức tường gai lởm chởm đáng sợ và tấn công Gakuto.

“Mẹ kiếp!”

Tôi nghĩ anh ta vừa chửi thề.

Với một tiếng gầm, bức tường băng khổng lồ đầy gai phát động tấn công. Vì nó quá lớn, tránh đâu cũng khó thoát nên Gakuto quyết định đối đầu trực diện thay vì bỏ chạy. Anh ta tập trung nhiệt để làm tan băng và ngay lập tức phá hủy lớp băng dày với sức mạnh khủng khiếp, kết hợp kỹ năng sử dụng kiếm dựa trên chỉ số cấp S.

Dù có là con mồi bị săn đuổi thì cấp S vẫn là cấp S. Bức tường băng vỡ ra làm đôi, mang đến âm thanh rền vang. Các mảnh vỡ bay ra mọi hướng với ánh sáng chói mắt, và cơ thể Gakuto bay lên giữa bức tường.

“Ào!”

Một cơn sóng thần tràn vào từ bãi biển. Như thể bị một người khổng lồ tát cho một phát bằng lòng bàn tay, Gakuto bị sóng đánh và lăn lộn trên cát.

[Sóng thần kìa, là một cơn sóng thần khổng lồ!]

Cơn sóng thần ấy gây ra chấn động không chỉ ở Nhật Bản mà còn cả đài truyền hình Hàn Quốc.

‘Cao thế!’

Rầm! Rầm!

Nước lại tràn qua mặt đất. Cây cối gãy nát, một chiếc ô tô xui xẻo gần đó bị lật úp. Gakuto sử dụng đòn kết hợp giữa nhiệt độ và một kỹ năng khác để chặn dòng nước đang lao tới, nhưng anh ta hầu như không thể duy trì nổi phong độ và nhanh chóng thất bại thảm hại.

“Cách biệt trình độ quá lớn.”

“Bởi vì đang ở biển.”

Yoohyun-ie trả lời như thể đó là một điều hiển nhiên.

“Ngược lại, nếu ở giữa sa mạc thì ưu thế sẽ chẳng còn lại bao nhiêu.”

Hiện tại, tất cả những gì Yerim-ie cần làm chỉ đơn giản là điều khiển nước, nhưng ở sa mạc cô bé sẽ phải tạo ra nó, do đó mức tiêu thụ mana sẽ lớn hơn nhiều và lượng nước cũng sẽ ít hơn. Ở đây, môi trường này đem lại lợi thế giống như những quả đạn pháo được tạo ra vô hạn. Cô ấy chỉ cần điều khiển mọi thứ theo ý mình muốn.

“Lẽ ra trận đấu nên được tổ chức vào giữa mùa hè, thật đáng tiếc. Không phải sao?”

Yerim-ie giơ cây thương của mình lên và nói.

“Chắc hẳn người xem thấy ớn lạnh lắm nhỉ.”

Chiếc khăn choàng của Magus phấp phới và đôi bông tai của nhóc ấy cũng kêu leng keng. Một dòng nước dâng lên xung quanh cô. Khoảng mười luồng nước luồn lách quanh chủ nhân như những chiếc đầu thủy tinh.

[Bát Kỳ đại xà Orochi! Giống Bát Kỳ đại xà Orochi quá!]

Đó là gì nữa? Những cột nước dày bằng năm cây cột điện nối lại với nhau, bay về phía Gakuto như một cây thương. Tệ hơn lát, trên đường đi–

Kít–

Nó đông cứng lại và biến thành một cây thương bằng băng khổng lồ theo đúng nghĩa đen. Cứ như vậy– rầm! rầm! rầm! – chúng đâm thủng mặt đất. Gakuto thậm chí còn không thể nghĩ đến việc ngăn chặn hàng loạt đòn tấn công bằng thương khổng lồ đó mà chỉ còn cách chật vật né tránh.

Nhiệt không đủ làm tan băng. Số lượng quá nhiều, chém bằng kiếm chắc chắn không xuể. Trừ khi mạng anh ta đủ cứng để khi trúng đòn vẫn không hề hấn gì, hoặc anh ta có một kỹ năng tấn công diện rộng đủ khả năng knockout nào đó, còn không thì anh ta chỉ còn cách né đòn thôi.

Các đài truyền hình Nhật Bản liên tục thở dài tiếc nuối, trong khi Hàn Quốc thì hò reo phấn khích.

[Park Yerim! Park Yerim! Chính là Park Yerim!!!]

Mấy người thể nào cũng bị khàn giọng cho coi. Quả nhiên lẽ ra tôi nên làm một tấm bảng để vẫy ăn mừng. Khán giả qua đường cũng đang mang một tâm trạng phấn khích chung vui. Tiếng hò reo, tiếng trống và chiêng vang lên khắp nơi.

“Đã bao nhiêu phút rồi nhỉ?”

Con bé nói sẽ đánh bại được anh ta trong vòng một giờ. Tôi không có đồng hồ đeo tay nên phải mở điện thoại coi giờ. Đồng hồ… Em ấy không nhắc gì đến nó cả, chả lẽ là quên rồi? Cũng có khả năng lắm. Thỉnh thoảng thằng em tôi cũng não cá vàng vậy đấy.

“Sao vậy?”

“Không có gì.”

Em trai tôi có vẻ bối rối. Sao đấy? Tôi có nên hỏi thẳng không?

Dù sao thì có vẻ đã trôi qua 30 phút. Thời gian cũng đã được thông báo trên chương trình phát sóng.

[34 phút đã trôi qua kể từ phát biểu một giờ của thợ săn Park Yerim! Bây giờ còn 26… 25 phút. Cô ấy có nên vờn anh ta thêm chút nữa không?]

[Thế thì lượng mana phải tiêu hao sẽ lớn hơn. Tuy nhiên, khi nhìn từ tình huống này, nếu nói đây là chiến thắng của thợ săn Gakuto vì đã tồn tại được một giờ thì sẽ rất vô lý!]

[Thật ra thì, thợ săn Park Yerim không phải đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi sao?]

Thông thường, thời điểm Gakuto rời sân vận động, anh ta sẽ thua. Nhưng Yerim-ie lại đặt điều kiện lên hàng đầu. Tự tin là đúng, nhưng đối thủ không dễ xơi vì anh ta chơi hệ tốc độ. Anh ta còn có kỹ năng khá đối nghịch với kỹ năng của Yerim-ie nữa.

Cô bé sẽ sử dụng Vô Ảnh Nhật để kết thúc à? Nếu nhóc thêm buff mana vào thuộc tính, may là anh ta cấp S, nếu không dù có Kháng lạnh, đóng băng anh vẫn dễ như bỡn.

“Hộc, hộc!”

Gakuto hít thở khó nhọc khi nhảy qua cột băng vỡ rơi xuống đất. Có vẻ anh ta đã thấm mệt vì phải liên tục tránh né và chặn đòn. Nhưng tốc độ vẫn không hề giảm. Dù anh ta tiêu hao nhiều mana hơn Yerim-ie, vốn chỉ cần xử lý nước có sẵn và đôi khi đóng băng lại, nhưng anh ta duy trì tốc độ khá tốt.

Nhưng vấn đề thiếu hụt không thể xử lý bằng thuốc, nên tốc độ ấy không duy trì được lâu.

“Còn bao nhiêu phút nữa?”

Yerim-ie nhìn xung quanh và hỏi.

“19 phút!”

Tôi nhanh chóng hét lên ngay khi nhìn thấy đồng hồ tính giờ xuất hiện ở đầu chương trình phát sóng của Hàn Quốc. Yerim-ie nói lời cảm ơn và giơ ngón tay làm thành hình trái tim.

“Nghe chưa? Vẫn còn chút thời gian, nhưng tôi đã rất vui, nên kết thúc tại đây thôi!”

“Ai bảo cơ?! Thử bắt tôi xem!”

Tôi còn có thể kéo dài trong 19 phút. Như thể nghĩ vậy, Gakuto liền chuyển động nhanh hơn. Tên khốn đó còn đủ sức để giả vờ như không có nữa sao?

Bộp-bộp, Gakuto bắt đầu chạy để nới rộng khoảng cách. Thân ảnh anh ta biến mất ngay lập tức. Yerim-ie nhìn chằm chằm vào anh, di chuyển đầu ngón tay. Biển ở hướng Gakuto đang đối mặt gợn sóng.

Trong nháy mắt, bóng dáng của Yerim-ie biến mất và xuất hiện ngay phía trên Gakuto. Gakuto vung kiếm như thể đang chờ chỉ có thế. Ào, quả cầu nước va chạm với lưỡi kiếm và những giọt nước bắn tung tóe. Ngay khi Gakuto chuẩn bị nới rộng khoảng cách thêm lần nữa, một khối nước khổng lồ dâng lên từ biển.

Nó có hình dạng như một con cá voi nhảy lên đất liền. Một lượng nước khổng lồ giống như một ngọn đồi nhỏ chặn đường Gakuto. Họ nói có thể rời sân vận động, nhưng vì bị giới hạn ở bãi biển, nên anh ta không thể quay lại thêm. Nhưng nhảy hay vượt qua đều chẳng khác gì ném xác vào trại địch.

Vì không biết lượng nước khổng lồ đó sẽ tấn công mình lúc nào.

Gần như cùng lúc, một lượng nước có kích thước tương tự đã chặn đứng ở phía đối diện. Chắc hẳn lần này Yerim-ie đã gặp khó khăn nên cô bé đã thở ra một hơi nhỏ.

Hai ngọn đồi làm bằng nước lung linh dưới ánh nắng. Trước khung cảnh phi thực tế đó, không chỉ các đài truyền hình Nhật Bản mà còn cả bên Hàn Quốc cũng trở nên im lặng trong giây lát.

“Đầu hàng?”

“Chỉ là đường đi bị chặn thôi!”

Gakuto xấu hổ nhưng vẫn kiên quyết hét lớn. Thành thật mà nói, căn bản không có cách giải quyết cho vấn đề này. Ngay cả Yoohyun-ie có thể xử lý ngọn lửa ở nhiệt độ cao hơn nhiều so với nhiệt độ thông thường, cũng không thể làm gì với lượng nước đó. Tất nhiên, Yoohyun-ie có thể thoát thân bằng kỹ năng Lam Liễu Diệp.

Nhưng anh chàng đó không có bất kỳ kỹ năng bay nào cả.

Park Yerim mỉm cười khi nhìn xuống Gakuto, người đang hét to nhưng tình trạng của bản thân thì không khả quan tí nào.

“Được thôi.”

Một phần lượng nước chuyển động. Nó lao về phía Gakuto với tốc độ không nhanh lắm. Hơi nóng lại bùng lên và một đám hơi nước bốc khói. Có những chiêu thức kiếm đẩy nước đang bắn tung tóe đi, nhưng không có quá nhiều ảnh hưởng.

Làm thế quái nào mà có thể xử lý được nước ở trạng thái lỏng cơ chứ? Dù anh có mạnh đến đâu thì tác động vật lý đơn giản cũng chỉ có thể đẩy nước đi trong chốc lát thôi. Và đó chỉ là một phần nước.

Mà đây còn là lượng nước của cả một bãi biển ngay bên cạnh. Dù anh có là thợ săn cấp SS cũng không có khả năng đốt cạn biển đâu.

“Khụ!”

Cuối cùng, quả cầu nước nuốt chửng Gakuto. Những ngọn núi nước cũng hợp nhất với Gakuto làm trung tâm, tạo thành một quả cầu khổng lồ. Dù sao thì đây cũng là nước, cách thoát ra duy nhất là bơi khỏi nó.

Rắc.

Một phần bên trong quả cầu đã bị đóng băng. Một quả cầu băng được tạo ra với Gakuto ở giữa và một số lớp hình thành xung quanh nó. Hầu hết các bức tường bên ngoài vẫn còn là nước.

Một âm thanh yếu ớt đập vào bức tường băng phát ra từ bên trong khối nước. Tuy nhiên, khi băng vỡ, nước nhanh chóng tràn vào và đóng băng chỗ hở, với tốc độ cao không có thời gian để trốn thoát.

Tan chảy, vỡ ra, đóng băng. Nếu đó là một bức tường đá hoặc sắt đơn giản, chỉ cần phá vỡ nó là được. Thật khó để khôi phục lại nhanh chóng. Nhưng nước và băng có thể lặp đi lặp đi lại vô tận. Liên tục, không ngừng nghỉ.

Chuyển động của Gakuto dần dần chậm lại. Nước cũng chặn không khí. Vì địa điểm chỉ giới hạn ở sân vận động nên anh ta không có bất cứ thiết bị nào cho các hoạt động dưới nước, có lẽ là do anh ta nghĩ mình có thể làm bốc hơi nước bao nhiêu tùy thích.

Dù có là một thợ săn cấp S có sức mạnh thể chất vượt trội so với người bình thường cũng không thể tồn tại lâu trong môi trường thiếu oxy. Cuối cùng, Gakuto bất tỉnh, ngay sau khi đài truyền hình thông báo chiến thắng của thợ săn Park Yerim, một quả cầu nước phát nổ.

Ầm!

Khi nước rút đi, Gakuto lảo đảo ngồi dậy. Park Yerim bước xuống trước mặt anh và cười khúc khích.

“Cảm ơn những nỗ lực của anh. Vui ghê á. Tôi đã rất cố gắng xoay chuyển mọi thứ theo ý muốn của mình đó.”

Yerim-ie lấy ra một lọ thuốc và uống, nói rằng nhóc bị đau đầu và cảm thấy như mana sắp cạn kiệt đến nơi. Vẻ mặt Gakuto méo mó nhưng anh vẫn ngoan ngoãn cúi đầu.

“Tôi sẽ thừa nhận thất bại, thợ săn Park Yerim. Tôi hài lòng vì cô đã chiến đấu hết sức mình và tôi sẽ trau dồi thêm kỹ năng để tự tin giành được chiến thắng trong tương lai.”

…Nghĩ lại thì, cô nhóc đã không sử dụng Vô Ảnh Nhật. Trên thực tế, nó chỉ chiếm khoảng ⅔ cấp độ kỹ năng của Yerim-ie, bao gồm các buff thuộc tính và chỉ số cũng như các kỹ năng cấp SS trói chân đối thủ và cung cấp thêm buff. Tôi thấy hơi tiếc cho anh chàng Gakuto đó.

Gakuto đứng dậy và cúi đầu trước Yerim-ie một lần nữa.

“Thật không ngoa khi họ gọi cô là Nữ thần của nước.”

“Giề, nữ thần á?”

Yerim nói với camera đang đến gần.

“Kẻ trị thuỷ! Tôi sẽ không chấp nhận bất cứ danh hiệu nào ngoại trừ cái này đâu nha!”

Yerim-ie mỉm cười rạng rỡ khi nhóc vẫy cây thương được nạm viên ngọc mang kỹ năng Kẻ trị thuỷ.

0 0 votes
Article Rating
Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Oldest
Newest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments