S-class

Chương 207: Hiện tượng bất thường (1)

‘Hai cái đứa này cứ liên tục chạy mà không thèm nghỉ ngơi sao?’

Diện tích của một dungeon cấp S không phải dạng vừa đâu. Nơi mà Yoohyun-ie và Peace đến chỉ có ba tầng, nhưng càng lên cao thì càng rộng, nên đến tầng cuối cùng, để đi hết theo đường thẳng phải mất cả một ngày.

Vượt qua nơi đó trong vòng bốn ngày. Rõ ràng là hai đứa đã quá sức, điều đó khiến tôi không thể nén tiếng thở dài. Sao phải gấp quá vậy? Rốt cuộc thì, tôi nghĩ mình không nên cho mỗi hai đứa đi vào dungeon nữa. Nếu trong nhóm có thêm thành viên, họ sẽ chú ý vấn đề nghỉ ngơi và cố gắng ngăn cản hai đứa nhóc làm chuyện phá sức khỏe như vậy.

Lần này, là Kim Sunghan-ssi hộ tống tôi. Tôi liếc nhìn người đang ngồi cạnh mình. Có lẽ bởi vì anh ấy trở thành cấp S đã được một thời gian, nhưng trạng thái của anh đã tốt hơn so với lúc tôi gặp anh sau khi hồi quy. Anh vốn dĩ là một cấp A hệ phòng thủ nên có lẽ không có quá nhiều khác biệt, nhưng chắc chắn anh đã cao hơn một chút rồi.

“Cậu có gì muốn nói gì à?”

Anh Kim Sunghan hỏi tôi với giọng điệu nhẹ nhàng. Dù cho hiệu ứng từ khóa đã biến mất, nhưng có lẽ bởi những gì tôi đã làm cho đến thời điểm hiện tại, thái độ của anh đã thay đổi rất nhiều không chỉ trước kia mà còn là sau khi hồi quy. Tôi đã giúp anh thăng lên cấp S, có mối quan hệ hợp tác với Haeyeon trong nhiều vấn đề khác nhau, đặc biệt, tôi cũng đã làm lành với Yoohyun-ie, hội trưởng hội Haeyeon. Việc mọi người có thiện cảm với tôi hơn trước là điều đương nhiên.

Thế nhưng, tôi lại trở nên khó chịu hơn khi ở bên anh ấy. Sau khi hỏi thông tin về những người tôi đã đánh mất trước khi hồi quy, những ký ức tôi cố gắng quên đi vẫn liên tục trồi lên quấy nhiễu tôi. Tôi cảm thấy không thoải mái hơn trước, với cả Kim Sunghan-ssi và ông Seok Simyung.

“Anh đã thay đổi rất nhiều sau khi lên cấp S phải không?”

Nếu mọi thứ thay đổi mạnh mẽ hơn hiện tại, phải chăng sẽ tốt hơn? Để làm được điều đó, anh cần phải đạt cấp SS. Kim Sunghan gập lại và mở nắm đấm ra như thể đang xấu hổ.

Tôi đã bị đôi bàn tay ấy bắt giữ vài lần. Ngay cả một thợ săn cấp A cũng đủ đe dọa tôi khi tôi không có Kháng sợ hãi. Phần lớn trường hợp là tôi bị áp chế bởi khí chất, nhưng cũng có lúc xen lẫn bạo lực. Dù bị đối xử như vậy và cũng đã kinh hãi cùng cực, tôi vẫn chấp nhận chịu đựng qua bao lần.

“Tôi đoán vậy. Không chỉ bản thân tôi mà những người xung quanh tôi cũng đã thay đổi.”

Nhưng điều đó vẫn chưa xảy ra và anh Kim Sunghan là một người đáng tin cậy. Anh ấy đã giúp đỡ Yoohyun-ie rất nhiều, và ngay cả bây giờ tôi cũng đang được anh giúp đỡ.

“Tôi nhận được rất nhiều cuộc gọi từ khắp nơi. Đặc biệt là sau sự biến mất gần đây của Chủ hội MKC-”

“Đương nhiên là anh đã từ chối, phải không?”

Tôi không thể kìm được mà thốt lên. Những suy nghĩ linh tinh không ngừng thoát ra như đê vỡ. Giống như Yerim-ie, mấy người đang thèm muốn điều gì vậy? Tôi không thể đáp ứng cái gì cả. Tôi sẽ không. Kim Sunghah gật đầu và mỉm cười.

“Tôi là cấp S, và tôi không phải là một đứa trẻ như thợ săn Park Yerim, nên tôi đã nghe rất nhiều người hỏi tôi định ở dưới trướng của người khác đến bao giờ, và tôi không thể biết đó là thuyết phục hay tranh cãi với tôi nữa. Tất nhiên là tôi đã từ chối tất cả.”

“Đây đúng là rảnh quá không có gì làm mà. Tất nhiên, tôi nghĩ Kim Sunghan-ssi là người xứng đáng đảm nhiệm vị trí hội trưởng… À, tôi nghe nói có anh đang bàn bạc về vị trí hội phó phải không?”

Hội Haeyeon vẫn chưa có hội phó. Chỉ có hội trưởng. Vì Yoohyun-ie còn quá trẻ nên nếu có thêm một hội phó sẽ không tránh khỏi tình trạng nội bộ chia rẽ, đồng thời khả năng cao dân chúng cũng sẽ cho rằng hội phó mới là chỉ huy thực sự, vì vậy, chúng ta mới cố tình chỉ giữ lại chức hội trưởng.

Tuy nhiên, Seok Simyung có nói với tôi rằng vì Yoohyun-ie hiện đã 20 tuổi và Kim Sunghan đã trở thành thợ săn cấp S nên anh ấy sẽ được thăng chức làm hội phó sớm thôi.

“Đúng vậy. Vì đây là một sự thay đổi lớn trong cơ cấu nội bộ nên quá trình sẽ diễn ra từ từ.”

“Không phải nhanh hơn chút sẽ ổn hơn sao? Kim Sunghan-ssi là thành viên của Haeyeon trong những ngày đầu và đã sát cánh bên Yoohyun-ie trong thời gian dài nên sẽ không có ai phản đối cả. Tôi nghĩ anh phù hợp với vị trí đó hơn bất cứ ai khác.”

Nếu điều đó tùy thuộc vào tôi, tôi sẽ giúp Kim Sunghan-ssi ổn định vị trí đó càng nhanh càng tốt. Trước khi hồi quy, anh Kim Sunghan đã ở bên Yoohyun-ie cho đến cuối cùng, nhưng giờ tình thế đã thay đổi. Dù anh Kim Sunghan có trung thành đến đâu, khi đã trở thành thợ săn cấp S, trái tim anh ấy chắc chắn sẽ không khỏi rung động, và những người cám dỗ anh sẽ liên tục xuất hiện.

Những người đáng tin cậy như vậy không nên để lọt vào tay ai.

“Nếu anh cần tôi giúp đỡ hay muốn điều gì, xin hãy cho tôi biết bất cứ lúc nào. Tôi rất biết ơn anh vì đã giúp đỡ em trai tôi lâu đến vậy, thế nên tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình.”

“Tôi đã mắc nợ Giám đốc Han quá đủ rồi.”

“Không sao cả.”

Hiệu ứng từ khóa đã biến mất nên tôi sẽ phải tập trung vào thứ khác. Tôi nở nụ cười rất chân thành với anh Kim Sunghan khi anh nhìn xuống tôi.

“Giám đốc Han thực sự quan tâm đến ngài hội trưởng.”

“Ừm, vì em ấy là em trai của tôi. Tôi đã nuôi nấng em nó khi còn rất nhỏ mà.”

Giá như tôi có thể yên lặng mà sống thì tôi đã không phải lo lắng nhiều như bây giờ. ‘Ăn uống đầy đủ đi, đừng uống nhiều rượu bia quá và dù là sinh viên thì cũng đừng đi về quá trễ, em có đủ tiền tiêu vặt không?’ Nếu tôi được nói những câu như vậy thì tuyệt vời biết bao.

Nhưng thực tế là, tôi đang đi gặp đứa em trai vừa đi vào một dungeon đầy rẫy quái vật. Dungeon chó đẻ. Ước gì một trăm năm sau chúng mới xuất hiện nhỉ.

Ít nhất thì tôi có nên thúc giục Yoohyun-ie và trưởng nhóm Seok Simyung nhanh chóng đưa Kim Sunghan-ssi vào vị trí hội phó không? Tôi mang theo suy nghĩ đó mà nhìn vào điện thoại của mình. Tôi ấn mở một trong những tin nhắn chưa trả lời chồng chất.

[Tôi không yêu thích cụ thể loài vật nào.]

Ngài cục trưởng Song trả lời. Tôi muốn hỏi anh ấy thêm một vài câu, nhưng cuộc trò chuyện của chúng tôi bị gián đoạn vì anh ấy đã vào dungeon. Đó không phải dungeon cấp S mà là một dungeon cấp A cần được xử lý khẩn cấp do MKC không quản lý đến nơi đến chốn.

Hầu hết các dungeon cấp S của Hiệp hội đều ở cấp độ thấp và an toàn để đột kích nên chúng có thể được quản lý bởi đội ngũ cấp A của Hiệp hội. Nhưng do thiếu nhân lực nên khi có nhu cầu đột kích khẩn cấp, vấn đề thường được truyền lại cho Song Taewon. Chúng coi anh không khác gì nhân viên dọn dẹp mớ hỗn độn chúng bày ra.

“Tôi nghĩ Cục Quản lý Thức tỉnh giả cần được mở rộng, nhưng thể nào Quốc hội cũng sẽ ngáng đường cho coi.”

Họ hỗ trợ cho Hiệp hội thợ săn, một tổ chức dễ can thiệp, và bỏ rơi Cục Quản lý Thức tỉnh giả cần một mức chi tiêu cao và khó chạm tới. Ngăn chặn dungeon bùng nổ tương đương bảo vệ đất nước. Tổ chức này là một phần của Bộ Hành chính và An ninh, nhưng ngay cả một ít tiền từ ngân sách quốc phòng cũng không trích ra được? Tổng là 40 nghìn tỷ won, và nếu mấy người chỉ chi ra 1 nghìn tỷ won, việc thành lập một đội cấp S quốc gia sẽ rất suôn sẻ.

Tôi cảm thấy tiếc cho Song Taewon. Thế có khác gì xây một tàu sân bay rồi mặc kệ nó không? Tất nhiên, Song Taewon có đủ năng lực chiến đấu một mình, nhưng vẫn vậy. Thay vì đầu tư vào tài sản, lựa chọn anh ấy thì đúng đắn hơn đấy.

‘Chả có nhẽ anh ấy không chịu nhận thú cưỡi vì không có đủ tiền nuôi nó à?’

Đây là dungeon cấp A, nên anh ấy sẽ ra ngoài trong tầm hôm nay hoặc ngày mai. Khi gấu bông Peace và Chirpie hoàn thành, tôi có nên gửi một con qua cho anh ấy xem trước không? Anh sẽ thích nó lắm đấy.

Dungeon mà Yoohyun-ie và Peace bước vào lần này nằm ở ngoại ô Seoul. Dù gần nhưng chúng tôi vẫn phải lái xe khá lâu. Khi đến trước tòa nhà dungeon, tôi thấy một số quan chức Hiệp hội và phóng viên đang đợi.

“Hiệp hội là một chuyện, tin tức của các phóng viên cũng nhanh nhạy không kém.”

“Đây là những người đã chờ từ lâu rồi. Lần cuối đột kích dungeon cấp S của hội trưởng là một kỷ lục mới. Lần này điều kiện cũng giống lần trước nên mấy người đó mới hồi hộp chờ đợi như vậy.”

Tôi hiểu rồi. Chà, dù còn không phải dân Seoul nhưng họ vẫn đến đây rất nhanh sau khi nghe ngóng được tin tức. Khi tôi bước ra khỏi xe, máy ảnh hướng về phía tôi.

“Tôi có thể vào một mình được không?”

Kim Sunghan gật đầu trước câu hỏi của tôi. Không có bất kỳ vấn đề gì giữa hai chúng tôi, và tôi còn có Eunhye. Phải mất một thời gian dài mới đến được đây, và nếu em ấy vẫn ở bên trong tòa nhà, thì tức là em ấy đang đợi tôi.

Tôi bước vào tòa nhà dungeon một mình. Khi tôi mở cửa căn phòng trong cùng dẫn đến cánh cổng, hai đứa nhóc lọt vào tầm mắt tôi. Yoohyun-ie và Peace cỡ trưởng thành cùng nhìn tôi.

“Hyung.”

Em trai tôi bước đến gần tôi với nụ cười rạng rỡ. Máu khô bắn tung tóe khắp người và viền quần áo cũng vấy bẩn, nhưng không có vết thương lớn nào cả.

“Em nhớ anh.”

“Em có bị thương ở đâu không? Em còn không thèm ngủ nữa.”

“Em thực sự không thấy mệt. Nên em không cần ngủ đâu.”

Tôi biết chứ, nhưng thật đấy à? Tôi đã bảo em ấy đừng cố quá, nhưng thằng nhóc này vẫn cứng đầu cứng cổ không chịu nghe lời. Tôi ôm lấy em trai mình, như lúc cả hai còn nhỏ. Tôi thấy em ấy như đang cố gắng làm những điều không thể làm trong ba năm qua, bởi vì em ấy càng ngày càng trẻ con hơn rồi.

“Đừng quên cất Lễ trang đi trước khi chúng ta ra ngoài nhé. Nó chưa thể được tiết lộ đâu. Ngoài đó phóng viên đang đợi nhiều lắm đấy.”

“Vâng.”

“Peace làm sao vậy?”

Peace vẫn đứng trước cổng trong hình dạng trưởng thành, và nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Thái độ của thằng nhóc kỳ lạ quá. Khi tôi lo có điều gì đó không ổn thì Yoohyun-ie buông tôi ra và bước sang một bên.

“Bọn em đã quyết định theo thứ tự.”

“Hả?”

“Peace thua.”

Ý em là sao? Khi Yoohyun-ie lùi lại thì Peace mới di chuyển. Nó thu nhỏ lại và nhảy về phía tôi.

– Kyaaang!

Tôi ôm lấy đứa nhỏ lâu lắm mới gặp lại đang rên rỉ cực đau lòng này. Peace áp cả người nhóc vào ngực tôi và vẫy đuôi.

– Kkyaang, kkiooong.

“…Yoohyun-ah, em không bắt nạt Peace đúng không em?”

“Không, chắc chắn là không.”

Tôi hơi nghi ngờ. Khi tôi ném ánh mắt ‘Thật không?’ về phía em ấy, thằng em trời đánh đã tiến lại gần tôi. Tôi nên rửa sạch cả hai đứa nhóc dơ dáy này thôi. Người Peace cũng đầy máu quái vật. Nhìn bộ lông cứng ngắc và vón cục này mà xem.

“Có chuyện gì xảy ra với anh sao?”

“Không có. Mà sao em ra nhanh thế? Anh đã bảo là nghỉ ngơi điều độ đi mà.”

Yoohyun-ie đột nhiên im lặng trước câu hỏi của tôi. Sau đó tôi nhìn vào camera giám sát gắn ở một bên phòng. Cuốn băng được ghi lại, nhưng để đề phòng, nó thường được lưu trữ trong vài ngày, sau đó xoá đi toàn bộ.

Một ngọn lửa nhỏ xuất hiện từ đầu ngón tay của Yoohyun-ie.

Rắc.

Một tia lửa bắn ra như mũi tên nhỏ làm vỡ tan camera. Ngay sau đó, điện thoại của tôi reo lên. Là Kim Sunghan.

[Tôi nhận được thông báo camera bên trong bị hỏng. Cậu vẫn ổn chứ?]

“Ừ, không có chuyện gì đâu. Có chút sơ sót thôi.”

Sau khi cúp điện thoại, tôi nhìn em trai mình. Yoohyun-ie mở miệng.

“Em cảm thấy một ánh mắt kỳ lạ ở trong dungeon.”

“Ánh mắt?”

“Chắc chắn không phải là của quái vật, cảm giác như ai đó ở bên ngoài dungeon đang gắt gao theo dõi em vậy. Thực sự là không có chuyện gì xảy ra với anh phải không?”

Yoohyun-ie nói em ấy ra ngoài nhanh hơn vì lo lắng. Ý em ấy là sao, một ánh mắt?

“Anh có nên vào ngay để hỏi thăm không?”

Vì đang ở ngay cổng này. Yoohyun-ie tóm lấy tôi khi tôi đang cố cất bước.

“Không, đừng đi bây giờ.”

“Hử? Sao vậy?”

“…Em cảm thấy không được khỏe lắm, hyung. Em cảm thấy có một ánh mắt dõi theo từng nhất cử nhất động của em mà lại không thể làm gì được. Dù có là một dungeon dành riêng cho anh, nhưng khi nó xuất hiện, nó vẫn được kết nối với một dungeon thông thường anh à. Vậy nên đợi Park Yerim ra ngoài rồi kiểm tra cũng được nha anh.”

Yoohyun-ie ủ rũ nói rằng em ấy cảm thấy không được thoải mái khi chỉ có mỗi em và Peace. Liệu ảnh hưởng của Choi Seokwon từ lần đó vẫn còn tồn tại sao? Thấy em ấy thiếu tự tin thế này khiến tôi thật đau lòng. Không phải là tôi không tin tưởng Yoohyun-ie, nhưng nhìn em ấy có vẻ mệt nên tôi đành gật đầu.

“Yerim-ie cũng sẽ ra ngoài sớm thôi. Anh cứ nghĩ nhóc ấy sẽ kết thúc cuộc đột kích nhanh hơn em đấy.”

Cô bé còn đi cùng Blue nên muộn nhất là ngày mai hai đứa sẽ ra ngoài.

“…Anh mong là không có điều gì kỳ lạ xảy ra với Yerim-ie.”

Tôi đột nhiên thấy bất an. May là Yoohyun-ie nói em chỉ cảm nhận được ánh mắt, nhưng nếu còn rắc rối hơn thì sao?

“Dungeon đó có hồ và sông, nên sẽ ổn thôi.”

Yoohyun-ie nói một cách nhẹ nhàng. Đáng lẽ sẽ không có gì xảy ra mới đúng. Tôi rất muốn đi vào dungeon và tra hỏi Bóng chuyền ngay bây giờ, nhưng tôi đã kìm lại. Đấy là dungeon cấp S, không phải cấp nào khác. Tôi không thể mang bọn trẻ đang mệt mỏi vào đó được.

‘…Nhắc mới nhớ, Sung Hyunjae…’

Anh ta là người vào dungeon đầu tiên, không biết anh có sao không? Mặc dù anh ta có đủ khả năng sống sót trở ra dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, nhưng tôi vẫn vô cùng lo lắng. Cơ mà vì chúng tôi là đối tác kinh doanh nên nỗi bất an của tôi chỉ bằng nửa cây đinh mà thôi.

…Sẽ ổn cả thôi. Tôi thậm chí còn không thể tưởng tượng ra cảnh tên đó bị thương nghiêm trọng luôn mà.

Khi tôi đưa bọn trẻ ra ngoài và bảo chúng mau chóng tắm rửa và nghỉ ngơi thì người của Hiệp hội và các phóng viên đã ùa vào như ong vỡ tổ. Tất nhiên, các câu hỏi được lần lượt đặt ra theo vòng tròn, và không gần mà ở khoảng cách đủ xa. Hầu hết các câu hỏi là liệu bọn trẻ có thực sự thành công đột kích dungeon cấp S trong vòng bốn ngày hay không, nhưng cũng không thiếu những câu hỏi liên quan đến vấn đề khác.

“Tin đồn thợ săn Park Yerim của Hội Haeyeon sẽ có một trận đấu giao hữu với một thợ săn Nhật Bản có chính xác không ạ?”

Một chủ đề nóng hổi mấy ngày nay phát ra từ miệng phóng viên. Hàn Quốc vs Nhật Bản, cuộc đọ sức giữa các thợ săn. Bất kỳ cuộc chiến nào giữa Hàn và Nhật đều trở thành chủ đề bàn tán xôn xao, nhưng đây lại là cuộc chiến giữa hai thợ săn cấp S.

Sự kỳ vọng của mọi người càng tăng lên khi tin đồn lan truyền không lâu sau khi trận đấu giữa các thợ săn cấp A kết thúc. ‘Hội Haeyeon và Hiệp hội Thợ săn đang kiềm chế không tiết lộ bất cứ điều gì vì tin đồn chưa được xác nhận, nhưng họ cũng không phủ nhận nên tôi chắc chắn tin đồn là sự thật!’, ‘Tôi nghe nói họ sẽ đến Nhật Bản ngay sau khi thợ săn Park Yerim hoàn thành cuộc đột kích dungeon của cô ấy!’, ‘Thật ra, họ nói Han Yoohyun mới là người thi đấu, không phải Park Yerim đâu!’, ‘Mấy người kia nói có thể là Sung Hyunjae nữa!’. Gà bay chó sủa trên cả offline và online, với những bình luận kiểu này bay khắp nơi.

“Thông tin chi tiết sẽ được công bố sau khi thợ săn Park Yerim ra khỏi dungeon.”

Sau khi đưa ra câu trả lời thích hợp, các phóng viên thay đổi chủ đề, hỏi những câu như ‘Liệu thợ săn Park Yerim có đấu hay không? Cô ấy còn trẻ như vậy thì có sao không?’. Còn có phóng viên hỏi Yoohyun-ie rằng em ấy có ý định giữ kỷ lục người đột kích dungeon cấp S nhanh nhất hiện tại hay không. 

Yerim-ie của chúng tôi thì làm sao nào? Đừng có mà coi thường cô bé.

“Xin hãy lùi lại.”

“Chi tiết về cuộc đột kích dungeon này sẽ được Haeyeon công bố riêng.”

Các thành viên của Haeyeon và Kim Sunghan ngăn mọi người tiến lên nữa. Trong lúc đó, tôi bế Peace lên xe cùng Yoohyun-ie.

0 0 votes
Article Rating
Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Oldest
Newest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments