Beta: Myfamilytwo
—————-
Khi tôi tỉnh dậy sau giấc ngủ thì đã quá trưa. Tôi trở về vào lúc nửa đêm và đi ngủ khi cơ thể hoàn toàn kiệt sức, vì vậy tôi xứng đáng được chìm vào giấc ngủ. Khi tôi cố gắng đứng dậy, toàn thân tôi cứng đờ.
“Urghhh… chết mất thôi.”
– Chirp.
Không biết từ lúc nào, Chirpie đã lăn lộn trên chăn. Sau đó cánh cửa mở ra và Peace bước vào. Không phát ra dù chỉ là một chút âm thanh, nhóc ta nhảy lên giường. Dụi tai và cọ xát vào chân tôi, sau đó nằm ngửa ra.
– Kkiang!
“Rồi rồi, Peace à. Con cũng ngủ ngon chứ?”
Tôi vỗ nhẹ vào Peace và rời khỏi giường. Ngôi nhà khá yên tĩnh nên có lẽ Yoohyunie và Yerimie đã ra ngoài. Chắc hẳn hôm qua có khá nhiều chuyện cần giải quyết. Yoohyunie chưa tàn phá cái gì, nhưng không biết Yerimie có bị phạt không?
‘Mặc dù Sung Hyunjae mới là tên gây ra rắc rối lớn nhất.’
Nghĩ lại thì đó đúng thật là một sự lãng phí. Tôi không thể tin rằng con tàu lớn đó đã chìm.
Tôi tắm rửa, chuẩn bị đồ ăn cho bọn trẻ và tự mình ăn những món đơn giản. Khi tôi bật TV và chuyển sang kênh liên quan đến thợ săn thì họ đang có một cuộc thảo luận về sự cố tối hôm qua. Họ nói về vụ chìm tàu, nhưng không có lời nào nói rằng đó là lỗi của Sung Hyunjae.
“…Sao Yerimie lại xuất hiện vậy.”
Họ chiếu cảnh Yerimie lơ lửng trên biển, nói rằng con bé đang tham gia xử lý vụ tai nạn. Với khả năng của Yerimie, con bé sẽ rất giỏi trong việc dọn dẹp đống đổ nát và sự cố tràn dầu.
Có phải con bé được lệnh làm công việc tình nguyện thay vì bị kỷ luật không? Nó giúp ích cho hình ảnh của con bé nên đó là một phương pháp tốt. Làm tốt lắm, Hiệp hội.
Có tin nhắn từ Yoohyunie và Yerimie nói rằng họ sẽ ra ngoài trước. Bây giờ tôi đã thức dậy, tôi trả lời rằng ‘ăn trưa ngon miệng nhé’, sau đó nhìn vào danh sách liên lạc của mình. Nó vẫn như trước vì tôi đã sao lưu dữ liệu điện thoại của mình.
[Kỹ năng chết tiệt]
Tôi có nên thay đổi nó không? Lo lắng về nó một lúc, tôi tạm thời để yên danh sách đó.
“Ba không biết liệu mình có thể làm tốt hay không, Peace à.”
– Grừ.
Tôi vuốt ve Peace, nhóc ấy đang cạ vào chân tôi. Tuy không hề cảm thấy hối hận gì cả, nhưng tôi cảm thấy rất nặng nề. Bản thân tôi thì có thể gánh vác được bao nhiêu chứ?
“Mình vẫn còn nhiều thiếu sót.”
Cho đến nay, tôi đã làm điều này điều kia với sự tự tin rất lớn. Nhưng hầu hết thì tôi đã đặt niềm tin vào những kỹ năng hơn là vào chính bản thân.
Kháng sợ hãi giống như bộ áo giáp, sử dụng các kĩ năng của mình làm vũ khí. Không tính những thứ đó, thì tôi cũng đã dùng chính mình như là một công cụ. Một vật phẩm, một giải thưởng, một mồi nhử. Một thứ đồ sẽ bị vứt đi nếu nó không có giá trị. Đồng thời, đó cũng là cách để lui về phía sau và coi bản thân như một đồ vật.
Cách đó dễ dàng hơn rất nhiều. Ngay cả khi có kĩ năng Kháng sợ hãi, đó vẫn là điều tôi muốn làm theo bản năng.
Tôi thực sự vô dụng, một người không mang lại gì ngoài sự hủy hoại, mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn nếu không có tôi.
Tôi chưa từng nghĩ nhiều về điều đó nên không biết chắc chắn. Ít nhất, trước đây tôi không nghĩ mình đã gây ra nhiều rắc rối. Mặc dù không phải là tôi chưa làm điều gì đáng trách. Tôi đã từng nói dối. Nhưng để huỷ hoại ai đó một cách vô tội vạ, tôi không nghĩ mình đã đạt đến mức độ rác rưởi đó.
Nhưng ý kiến của tôi không phải là vấn đề. Những tin đồn nhanh chóng có kết cục riêng và tôi cư xử tồi tệ trong mọi tình huống, tôi còn có thể làm gì bây giờ?
Đó chính là cách tôi đã từng làm. Những gì quen thuộc với tôi đều đến với tôi một cách tự nhiên. Và 5 năm là quá đủ cho điều đó.
“…Tuy nhiên, điều đó sẽ không dễ dàng thay đổi.”
Hít một hơi thật sâu, tôi tắt kỹ năng Kháng sợ hãi. Khi kỹ năng Kháng sợ hãi bị tắt, lẫn lúc nó được bật lên, tôi đều cố gắng không nghĩ về những điều vô ích. Có rất nhiều thứ tốt hơn hết là nên quên đi. May mắn thay, tôi đã quen với việc chôn vùi đi ký ức.
Nhưng bây giờ tôi quyết định khám phá chúng.
Tôi mở lại danh bạ trên điện thoại và kiểm tra danh sách. [Kỹ năng chết tiệt]. Vừa nhìn thấy nó, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Khi tôi nhớ lại những ký ức ngày hôm qua khi không có Kháng Sợ hãi, tôi đã hóa đá vì những gì mình đã làm. Về tôi. Về những gì anh ta sẽ làm?
– Kkeuoong.
– Chíp chíp.
Peace lo lắng ngước lên nhìn tôi, như thể nhóc ấy nhận thấy tình trạng của tôi rất kỳ lạ. Chirpie cũng khẽ kêu lên.
“…Ba không sao. Không hẳn là ổn, nhưng không sao cả.”
Tôi có thể sợ hãi. Nó có thể đáng sợ. Điều đó không phải chuyện bình thường sao? Đúng hơn, nếu nhiều như vậy thì cũng khá ổn. Đối thủ của tôi là ai? Dù tôi đã tự an ủi bản thân như vậy và tự nhủ rằng đó là điều hiển nhiên nhưng ngón tay của tôi vẫn run rẩy.
Chẳng phải bây giờ để như cũ sẽ tốt hơn sao? Để ai đó đứng ra và hành động ngang hàng với Hội trưởng Hội Sesung, bất kỳ ai cũng sẽ gọi họ là kẻ điên. Một cấp F lăn lộn trên mặt đất và một cấp S đứng trên đỉnh thế giới. Người ta sẽ chết lặng, không nói nên lời.
Tôi hiện tại đã khác với phiên bản của tôi trước khi hồi quy. Dù vậy, khi nhớ lại ký ức lúc đó, hơi thở của tôi nghẹn lại vì kinh hoàng. Cách mọi người chửi bới và hạ bệ tôi hiện lên trong tâm trí rất sống động, những tiếng cười gần như bật ra.
Khi hơi thở của tôi trở nên hổn hển, cũng là lúc điện thoại reo lên. Tôi giật mình đến mức suýt đánh rơi điện thoại. Thay vì ‘kĩ năng chết tiệt’ thì tên em trai tôi mới là thứ hiện lên trên màn hình. Tôi trả lời cuộc gọi với đôi tay vẫn còn run.
[Em vừa thấy tin nhắn của anh. Em để điện thoại bên ngoài trong khi thử nghiệm những món đồ nhận được từ MKC. Anh ăn gì chưa?]
“À, rồi.”
Giọng tôi vẫn còn hơi khàn nên tôi cố hắng giọng. Ngay lập tức, một giọng nói lo lắng đáp lại.
[Anh bị cảm rồi? Anh có cần em mua thuốc không?]
“Không, không sao đâu. Chỗ anh có thuốc mà. Em ăn trưa chưa?]
[Em ăn rồi. Lẽ ra em nên về nhà để ăn. Nhân tiện, anh sẽ không thể liên hệ với thợ săn Park Yerim. Cô ta hiện đang ở trên biển.]
“Anh nhìn thấy con bé trên TV rồi. Hiệp hội có nói gì với em không?”
[Họ không. Vì thủ phạm chính là Hội trưởng Hội Sesung. Họ đã phạt tiền và quản chế anh ta trong 3 ngày.]
“Anh không biết mức phạt là bao nhiêu nhưng nếu họ chỉ cho anh ta 3 ngày quản chế thì quá nhẹ nhàng thôi”.
[Không có gì tốt khi giữ một Thợ săn hạng S ở yên một chỗ cả. Anh ta cũng là một người khó đối phó nên tốt hơn hết là bắt anh ta phải nộp một khoản tiền phạt nặng.]
“Đúng ha. Nếu họ gây sự với Hội trưởng Sesung, điều đó sẽ chỉ gây khó khăn cho ngài cục trưởng Song Taewon. May là Hiệp hội đã không trở nên tham lam một cách vô ích. Họ phạt anh ta bao nhiêu? Lẽ ra họ nên tận dụng cơ hội để trấn lột anh ta.”
Trái tim vốn căng thẳng của tôi dần trở lên thư giãn. Tôi cười nhẹ. Dù đây là em trai của ai thì giọng nói của cậu ấy cũng rất dễ nghe. Em ấy thực sự là một người em trai tuyệt vời.
“…Em biết đấy, Yoohyun-ah.”
[Sao?]
Nếu anh chọn sai thì sao? Lỡ như anh lại làm em tổn thương thêm lần nữa ?
Tôi mở miệng, rồi lại ngậm lại. Một câu hỏi vô nghĩa. Ngay cả khi tôi phạm sai lầm và thất bại, em trai tôi vẫn ở bên cạnh tôi. Cho đến những giây phút cuối cùng.
“Cảm ơn em.”
[Về điều gì vậy?]
“Về mọi thứ.”
Tất cả. Với đôi bàn tay đã ngừng run, tôi điều chỉnh điện thoại của mình.
“Vì đã ở bên với anh, cảm ơn em. Yoohyun-ah.”
Sau một lúc im lặng, Yoohyunie lên tiếng.
[…Em mới là người nên cảm ơn anh, hyung. Vì đã ở bên cạnh em.]
Mặc dù tôi đã tự mình nói ra điều đó nhưng thật xấu hổ khi nghe những lời tương tự từ em trai tôi. Trao đổi thêm vài câu rồi cúp máy, tôi chợt nhớ ra.
“Không khí vừa rồi sẽ rất phù hợp để tặng chiếc đồng hồ này.”
Tôi lẩm bẩm, rồi mỉm cười. Tôi cười lớn dù điều đó chẳng buồn cười chút nào và tôi gõ vào màn hình điện thoại. Tôi gõ nhẹ bàn phím không chút do dự.
[Anh đối tác]
Được rồi, bây giờ thì.
‘Mình nên bắt đầu giải quyết vấn đề về cơ sở nuôi dưỡng.’
Cả tòa nhà và nơi này đều là của tôi, nhưng tôi đã phớt lờ và bỏ mặc chúng. Ngoại trừ một số ít người cư trú, mọi thứ từ an ninh cho đến quản lý tòa nhà đều được giao cho các bang hội. Trên thực tế, tất cả những gì tôi có là tên của tòa nhà, khiến tôi chẳng là gì ngoài ‘Người thuê nhà 1’.
Nhưng bây giờ tôi phải có thẩm quyền. Thật khó để thay đổi toàn bộ cấu trúc trong một lần, nhưng nếu tôi đi chậm, từng bước một.
“…Những người mình có thể tin tưởng.”
Những người không phản bội tôi nhưng đã ra đi. Tôi nhớ lại cuộc điện thoại duy nhất tôi đã gọi cho một trong số họ. Tôi cắn môi, bụng lại quặn thắt lên nên tôi nhanh chóng bật Kháng sợ hãi.
Không phải là tôi không tò mò về tình hình hiện tại của những người đó. Tôi cũng nhớ họ. Nhưng tôi đã chôn vùi tất cả những cảm xúc ấy. Bởi vì tôi không đủ can đảm trải qua điều đó hai lần. Họ đều là những người cấp thấp như tôi. Không giống như Yoohyunie, Yerimie, Myungwoo, Noah và những người khác có kỹ năng mạnh mẽ và hiếm có, họ là những người rất dễ vuột mất. Vì thế tôi đã giả vờ như không biết họ, để quên họ đi.
‘Đầu tiên, hãy gặp họ đã.’
Ngay cả khi tôi không lôi kéo họ vào công việc của mình, tôi vẫn đến gặp họ. Tôi mỉm cười với Peace và Chirpie, hai đứa vẫn đang nhìn tôi chằm chằm, xoa dịu trái tim đang nhức nhối của tôi.
“Một ngày nào đó, mình sẽ ổn thôi, ngay cả khi không có Kháng Sợ hãi.”
Thật khó để tôi có thể trở nên ổn ngay lập tức. Những câu như ‘nó sẽ ổn thôi nếu bạn tập trung vào nó’ không hề buồn cười chút nào. Tôi không thể quay lại thời điểm đó. Nhưng tôi có thể bắt đầu lại với sự quyết tâm.
Trung tâm Thức tỉnh vẫn chưa được tạo ra nên chưa có ai Thức tỉnh cả. Tôi chưa từng nghe họ nói rằng họ đã đến gặp một nhà môi giới Thức tỉnh…….
“Ah.”
Park Hayool. Cậu ấy đã ở đó. Tôi định hoãn lại để kiểm tra sau, nhưng tôi lại vướng vào những chuyện không muốn nghĩ tới nên hoàn toàn quên mất cậu ấy. Tôi hơi tiếc một chút, nhưng tôi đã cứu mạng cậu ấy nên có lẽ cậu ấy đang làm tốt công việc hàng ngày của mình.
Trên mạng xã hội… có quá nhiều tin nhắn chồng chất. Tôi đã truy cập tài khoản của Park Hayool nhưng thông tin cập nhật đã bị chặn. Có chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy à? Đừng nói với tôi rằng cái chết là số phận không thể tránh khỏi của cậu ấy hay gì đó. Tôi tra cứu Park Hayool trên công cụ tìm kiếm vì thấy lo lắng. Sau đó hàng loạt bài viết cũ xuất hiện.
[Diễn viên tân binh Park Hayool bị bắt vì trốn trong khu đặc biệt của Bệnh viện Đa khoa Sesung]
[Park Hayool gây rối trước tòa nhà cơ sở nuôi dưỡng thú cưỡi]
[Một người nổi tiếng bị ám ảnh bởi thợ săn? Ý định của Park Hayool là gì?]
…Tôi nghĩ tôi đã làm sai điều gì đó. Những người khác không biết về mối quan hệ của tôi với Park Hayool, nên họ nghĩ cậu ấy chỉ là một đứa trẻ cuồng Thợ săn. Chuyện đó không chỉ xảy ra ở cơ sở nuôi dưỡng mà còn ở Haeyeon và Sesung nên không thể nào nó đến tai tôi được.
Tôi đang tự hỏi liệu có nên liên hệ với cậu ấy ngay lập tức hay không, nhưng một bài báo tương đối gần đây đã thu hút sự chú ý của tôi.
[Park Hayool ký hợp đồng với K-Bay Contents, Trung Quốc]
Hở? Đột nhiên cậu ấy lại ở Trung Quốc? Nhìn vào bài báo, có vẻ như cậu ấy không hề ở Hàn Quốc. Trung Quốc đã đi được một nửa chặng đường phong tỏa kể từ khi dungeon xuất hiện, và không giống như trước đây, việc trao đổi với Hàn Quốc trong lĩnh vực giải trí sẽ giảm đáng kể. Tôi không biết nhiều về nó, nhưng nhờ đó mà có một số tin tức về thị trường Trung Quốc.
“Yoon Yoon đã bị mất liên lạc sau khi đến Trung Quốc, và bây giờ Park Hayool cũng vậy…….”
Không, cậu ấy vừa chuyển đến một công ty khác. Tuy nhiên, có điều gì đó không ổn. Trước hết, tôi để lại một lời chúc ngắn gọn trên mạng xã hội của Park Hayool. Ở Trung Quốc, mạng xã hội có thể bị kiểm duyệt, nên tôi viết rằng tôi chợt nhớ ra đã từng gặp cậu ấy trước đây.
‘Còn Yoon Yoon thì sao?’
Theo phản xạ, tôi nghĩ đến Sung Hyunjae. Nhưng bây giờ tôi không thể cứ nhờ vả anh ta rồi dựa dẫm vào anh ta như trước nữa. Trước hết, ngay cả khi tôi có được sự giúp đỡ của Haeyeon thì cũng khó có thể can thiệp vào Trung Quốc nên tôi sẽ đợi thêm một thời gian nữa. Không chắc có điều gì đó không ổn xảy ra với Vua Dokkaebi. Nếu tôi liên lạc được với Park Hayool, tôi có thể tìm hiểu về họ thông qua cậu ấy.
Ngay khi tôi nghĩ ‘hãy tìm những người này trước đã’, tôi lại nghĩ đến Sung Hyunjae. Nếu tôi nhờ anh ta một việc, anh ta sẽ tìm hiểu về chúng và cho tôi biết ngay lập tức; nó cực kỳ tiện lợi, chết tiệt. Tôi đã quá quen với nó. Nhưng tôi cũng có thể làm được chừng này. Vì tôi biết một số thông tin cá nhân của họ nên tôi có thể hỏi Do Hamin hoặc để lại cho một công ty thám tử tư phù hợp.
Hãy ra khỏi đầu tôi đi, Sung Hyunjae. Như những gì tôi nghĩ, và ngay lập tức, tôi nhận được cuộc gọi từ anh ấy. Anh đối tác à, đừng nói với tôi là anh có thể đọc được suy nghĩ của tôi đấy nhé.
“Tôi tưởng anh đang bị quản chế, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
[Tôi cần hẹn gặp đối tác của mình.]
Cụ thể là đặt lịch hẹn. Cảm giác hình thức như thế này thật kỳ lạ. Cho đến nay, chúng tôi ít nhiều đã tỏ ra bình thường. Và bây giờ anh ta lại gọi tôi mà không báo trước.
Khi tôi hỏi anh ta muốn gì, Sung Hyunjae trả lời. Không có gì khác ngoài ngục tối Nhật Bản.
“Anh định điều chỉnh số tiền đặt cược của mình à? Tại sao đột nhiên lại thay đổi lời nói? Thỏa thuận đã hoàn tất rồi.”
[Đó là khi đàm phán vật phẩm của tôi. Nếu Han Yoojin-gun lấy 70%, cậu ấy sẽ đưa khoảng 50% cho Haeyeon, và tôi sẽ có 50% bao gồm cả phần vật phẩm mà tôi chia, nên điều đó là phù hợp. Nhưng điều đó không còn đúng nữa.]
“Không phải Haeyeon đã nói rằng anh có thể sử dụng ngục tối slime để đạt được thỏa thuận tốt hơn sao? Chỉ với một khoản phí hòa giải thôi, anh có vẻ quá tham lam rồi.”
[Nó không chỉ đơn thuần là một khoản phí hòa giải. Chúng tôi đã gửi một Thợ săn hạng S và sẽ xử lý phần hậu kỳ trong tương lai. Và không giống như trước đây, chúng tôi cũng cần một cuộc họp ngắn gọn. Cậu nên cho chúng tôi biết mục tiêu của cậu là gì, lợi ích là gì và mức độ cậu yêu cầu sự hợp tác từ chúng tôi.]
…Tôi không có gì để nói, bởi vì anh ta không sai. Tôi đã không viết một bản hợp đồng chính xác. Tôi đã tin tưởng anh ta quá nhiều. Khi tôi đang im lặng, tiếng cười khe khẽ vang lên trong điện thoại.
[Nhưng chúng ta có thể đặt mọi thứ trở lại như cũ nếu cậu muốn.]
“Tốt thôi. Việc này phải xảy ra sau khi thời gian quản chế của anh kết thúc, vậy nên chúng ta sẽ thực hiện việc đó sau ba ngày nữa. Tôi sẽ đợi.”
[Tôi sẽ sắp xếp nơi gặp mặt. Chúng ta không thể làm theo cách thông thường. Tôi khuyên cậu nên thuê một chuyên gia. Cậu không thể mắc nợ Haeyeon mãi mãi và cũng không thể làm điều đó một mình.]
Chắc hẳn anh ta đã nói những lời đó với Yoo Myungwoo, đội của Seok Hayan và Noah. Nhóm của Seok Hayan cũng sẽ phải chú ý đến bài thuyết trình của mình ngay sau khi các bài kiểm tra thực địa kết thúc.
“Tôi sẽ ghi nhớ lời khuyên của anh.”
[Sớm thôi tôi sẽ gặp lại cậu, Han Yoojin-ssi.]
Cuộc gọi kết thúc. Tôi đã nghe cụm từ ‘Han Yoojin-ssi’ nhiều lần, nhưng không hiểu sao lần này lại có cảm giác lạ lùng. Anh ta định lấy thêm bao nhiêu nữa? Rốt cuộc, anh ta đã lấy 50%. … Tầng lớp trên cao là như vậy. Nếu nhìn thấy cơ hội, họ sẽ không ngần ngại xé nát bạn. Tại sao anh ta lại hành động tự nhiên như vậy, tên keo kiệt đó. Đừng nghĩ có thể áp dụng được nó như lần trước.
Tôi ra ngoài thăm Do Hamin. Anh ấy sẽ không vui nếu lũ chuột hamster của anh ấy bị căng thẳng nên tôi để Peace lại và chỉ mang Chirpie. Ngay khi tôi vừa rời khỏi tòa nhà, Noah đã phát hiện ra tôi và bay xuống.
“Hôm qua không có vấn đề gì phải không?”
Tối qua tôi kiệt sức đến mức không thể nghĩ đến việc kiểm tra. Trước câu hỏi của tôi, Noah gật đầu.
“Không. Không có vấn đề gì cả, nhưng… Myungwoo huyng có vẻ hơi tức giận.”
“Myungwoo á?”
“Khi tôi bước vào Lò rèn, nhiệt độ thật đáng sợ.”
Thật đáng sợ. Đó là một nhận xét bất ngờ. Bầu không khí ở phía Myungwoo lại hoàn toàn ngược lại. Một khung cảnh bước ra từ truyện cổ tích, mùi gỗ và lửa hòa quyện, khắp nơi tràn ngập ánh nắng.
“Nó ở dưới lòng đất.”
“Gì cơ?”
“Chúng tôi chuyển đến một tầng hầm lớn, nhưng bản thân nơi đó vẫn bình thường.”
Vì vậy, thậm chí còn có một tầng hầm ở đó. Khi nhớ lại sự việc ngày hôm qua, vai của Noah cong lên.
“Với việc tất cả những Thợ săn cấp cao tập trung lại, đương nhiên là sẽ rất ồn ào. Có những người xin được ra ngoài, và một số người xung quanh tôi bắt đầu tranh cãi vô cớ “.
Tôi vẫn còn lo lắng. Mặc dù Ismuar ở đó nhưng tôi tự hỏi liệu nó có thể xử lý được tất cả Thợ săn đó không. Nhưng vì Myungwoo là chủ sở hữu nên tôi nghĩ sẽ ổn thôi vì cậu ấy có thể đuổi những người gây ra vấn đề ngay lập tức.
“Sau đó, anh Myungwoo, người đang im lặng theo dõi, đã ra lệnh cho mọi người im lặng và ngồi xuống với giọng điệu lạnh lùng.”
…Một lần nữa, đó là một điều bất ngờ mà tôi thậm chí không thể tưởng tượng được.
“Ừm, tôi chắc chắn đã có rất nhiều phản ứng dữ dội.”
Cho dù họ cần phải tỏ ra thật tốt trước mặt nhà sản xuất vũ khí đến đâu, thì họ vẫn là những Thợ săn cấp cao, những người sẽ không ngoan ngoãn nghe theo những điều đó. Tôi không biết về cấp A, nhưng chắc chắn có nhiều cấp S ở đó. Nghe tôi nói, Noah gật đầu.
“Đúng. Thậm chí còn có người rút vũ khí ra. Nhưng rồi Ismuar xuất hiện. Ngọn lửa của nó bùng lên và người cầm vũ khí bị ném ra ngoài ngay lập tức. Họ là Thợ săn cấp S, bị ném đi rất nhẹ nhàng.”
Noah nói có vẻ như Ismuar là cấp SS. Khi tôi nhìn thấy nó trước đây, tôi đã nghĩ nó ít nhất phải là hạng A và gần như là hạng S.
“Ngọn lửa thực sự rất lớn. Và Myungwoo huyng, người đang điều khiển chúng một cách ngẫu nhiên, có chút đáng sợ. Chúng tôi đã ra khỏi lò rèn và được giải cứu một lúc sau đó, nhưng suốt thời gian đó, Myungwoo huyng trông có vẻ hơi buồn.”
‘Nếu Yoojin-ssi tình cờ đến thăm, tôi nghĩ mọi thứ sẽ tốt hơn’, Noah nói.
Theo lời cậu nói, hôm nay Myungwoo thậm chí còn không đến tòa nhà của Lò rèn. Mặc dù hầu như ngày nào cậu ta cũng đi, dù ngày thường hay cuối tuần.
Có thể chỉ là các Thợ săn đã xúc phạm cậu ta vì sự thô lỗ của họ, nhưng xét đến tình hình thường ngày của Myungwoo thì điều đó thật kỳ lạ. Tôi nói tôi hiểu rồi và bước nhanh hơn một chút.
Chương 189: Nhà chế tạo (2)
