S-class

Chương 158: Làn sương màu xanh (2)

Trans: Hi

Beta: Myfamilytwo

‘Giống như vụ nổ dungeon vậy.’ 

Một số phần của dungeon đã bị rò rỉ ra như thế này vài lần. Tuy nhiên, không có bài báo về việc nổ dungeon hay bất cứ việc gì khác. Mạng xã hội khuyến cáo người dân trong khu vực nên sơ tán và việc ra vào nên bị hạn chế vì những cuộc đụng độ của các Thợ săn cấp cao. 

‘Mình không thể thấy chuyện gì đang diễn ra.’ 

Tôi có thể tìm đường vì tôi có thiết bị định vị và cũng có thể nhìn thấy phía trước nhờ vào những chiếc đèn pha. Sự chiến thắng của nền công nghệ đương đại chính là lý do vì sao tôi đã đi đúng đường dù không có biển hiệu nào cả. Vậy nên, tôi sẽ rẽ trái ở đoạn này. 

– Shh! 

Bellaré phát ra âm thanh cảnh giác, và tôi cũng cảm thấy đang có một ai đó với nhiệt độ đột nhiên tiếp cận chúng tôi. Với âm thanh nát vụn, chiếc xe bị chộp lấy và bánh xe bắt đầu ma sát với mặt đường tạo ra những tiếng động lớn. Một chiếc ô tô cỡ đại bị dừng lại như thể là đồ chơi dành cho trẻ em. 

Cánh cửa bị xé toạc ra trước khi tôi kịp hiểu được tình huống và bỗng dưng một bàn tay to lớn với vào, nắm lấy vai tôi và ném tôi ra ngoài!

“Ugh!” 

– Shh! 

Tôi lăn trên mặt đất cho đến khi va vào cái cây. Đau quá, và Bellaré cũng bị văng ra rồi nhanh chóng bò về phía tôi với tiếng khịt mũi đầy bất mãn. Vì làn sương dày đặc nên tôi không thể thấy rõ người đó, nhưng tôi có thể đoán được anh ta là ai. 

“Anh không thể ném tôi ra ngoài như thế được vì một người yếu đuối như tôi sẽ bước sang thế giới bên kia nếu va đập mạnh vào đâu đó đấy, ngài Cục trưởng Song.” 

“Cậu sẽ sử dụng vật phẩm vô hiệu hóa sát thương ngay khi cậu bước vào khu vực nguy hiểm.” 

Anh ta biết rất rõ về tôi. Song Taewon bắt đầu lộ diện từ trong sương mù và trông anh ta không hề vui vẻ chút nào. Đó là điều không thể tránh khỏi. 

“Anh đã cũng đến được đây bất chấp làn sương mù.” 

“Cậu là người duy nhất đến đây cùng với tiếng xe ô tô.” 

Anh ta đưa tay ra và đỡ tôi đứng dậy. Bellaré, xin đừng cắn anh ta cho dù nhóc đang tức giận. Hãy kiềm chế đi nhé. 

“Đáng lẽ anh nên ngừng tôi lại bằng lời nói.” 

“Cậu sẽ không ngừng lại.”

Anh ta thật sự rất hiểu tôi, và lẽ ra tôi phải chạy nhanh hơn mới đúng. 

“Anh có đang hiểu tình huống hiện tại là gì không?” 

“Vẫn chưa. Thông tin về nó vẫn là bí mật.” 

Song Taewon nhìn làn sương âm u. 

“Vì Han Yoojin-ssi đang ở đây nên có vẻ Hội trưởng Hội Haeyeon có liên quan đến vụ việc này.” 

“Em trai của tôi là nạn nhân. Em ấy đã bị cuốn vào.” 

“Cậu có vẻ chắc chắn mặc dù không tận mắt chứng kiến.” 

“Yoohyunie không có năng lực kỳ lạ như thế này, và hiện tại cũng không hề có Thợ săn có khả năng gây ra hiện tượng dạng rộng như vậy.”

Vì thế, tôi tìm chiếc xe và nói với anh ta rằng chúng tôi nên đến chỗ của Yoohyunie, rồi tôi nhìn thấy chiếc xe đang ở tình trạng rất tồi tệ. Liệu động cơ có hoạt động lại sau khi bị dừng như vậy không, kể cả khi cửa đã bị xé toạc như thế? Chà, ngay cả khi chiếc xe có hoạt động được… 

“…Ừm… anh có thể vừa chạy vừa cõng tôi không? Đi thẳng như thế với anh sẽ nhanh hơn.” 

“Cậu nên quay lại ngay bây giờ, nhân lúc xe vẫn còn di chuyển được.”

“Tuy nhiên, sẽ rất khó cho anh trong việc tìm kiếm vì làn sương mù dày đặc như này, với cả anh cũng không biết địa điểm chính xác.” 

Tôi nói trong khi bật ứng dụng bản đồ trên điện thoại mình.

“Vậy thì tôi sẽ cõng cậu, còn cậu làm hoa tiêu nhé.” 

Song Taewon thở dài và đưa tay ra khi tôi nói thêm rằng việc này sẽ tốt hơn việc để tôi lang thang khắp nơi, vì tôi sẽ không ngoan ngoãn quay lại. 

Song Taewon chạy như bay, anh ta thật sự nhảy từ tòa nhà này sang tòa nhà khác trong khi đi dọc theo con đường tôi chỉ. Anh ta tăng trọng lượng để lấy đà trước khi nhảy và giảm trọng lượng khi ở trên không. Tôi nhìn thấy sương mù dày đặc dưới chân mình.

Tôi cảm thấy đầu mình nóng lên khi chúng tôi gần đến nơi. 

“Ngài Cục trưởng Song!” 

Dù sương mù làm cho chúng tôi không thể nhìn rõ đó là ai thì Song Taewon cũng cảm nhận được sự phục kích, và anh ta lập tức hạ xuống khi tôi đang nghĩ rằng bọn tôi sẽ không tránh được đòn đó do đang ở trên không. Anh ta đã tăng trọng lượng để khiến chúng tôi sẽ rớt xuống. 

Vụt!

Có thứ gì đó cào mạnh vào lớp sương mù ngay phía trên đầu của chúng tôi, và tôi nhìn thấy lớp vảy màu hoàng kim và kích thước của hình dạng có nhiệt độ.

“Noah-ssi?” 

Đó là dạng rồng của Noah, nhưng tại sao cậu ấy lại tấn công chúng tôi? Cậu ấy cho rằng Song Taewon đã dùng vũ lực để bắt tôi sao?

Cốp, chân của Song Taewon đáp xuống nóc của một tòa nhà và anh ta ngước mắt lên nhìn trong khi thả tôi xuống. Tuy nhiên, làn sương vẫn dày đặc và tôi nhanh chóng sử dụng kỹ năng của mình để chia sẻ khả năng cảm nhiệt của Bellaré với anh ta. 

“Chắc Noah-ssi hiểu lầm rồi.” 

“Tôi mong là vậy. Hãy giải độc cho tôi vì tôi sẽ cố gắng làm trấn tĩnh cậu ấy.” 

Song Taewon lấy ra những sợi dây từ trong túi đồ và nắm lấy chúng bằng cả hai tay, chúng không phải là những sợi dây bình thường.

Sương mù rung lắc theo chuyển động của vật có thân nhiệt, và rồi đôi cánh của rồng bắt đầu đập để đẩy và kéo sương mù cho đến khi nó bay lên. 

– Grrr! 

Cùng với tiếng gầm, con rồng màu vàng kim bay xuyên qua làn sương và sà tới chỗ của Song Taewon. Độc bao phủ toàn thân của cậu ấy, và tôi có thể nhìn thấy cả răng nanh và móng vuốt của cậu ấy.

Song Taewon vẫn giữ lấy những sợi dây và đón lấy đòn tấn công của Noah.

Roẹt!

Những sợi dây ma sát với lớp vảy màu vàng kim vang lên những tiếng rít và quấn quanh người Noah, rồi Song Taewon cuộn cánh tay to của anh ta quanh cổ Noah trong khi bước sang một bên. Cùng lúc đó,

Rắc rắc!

Bộ móng vuốt của Noah cào về phía bên hông của Song Taewon và sàn nhà bắt đầu nứt ra vì nó không thể chịu nổi sức nặng của họ và sụp xuống. Tôi treo trên trần nhà kẻo bị rơi xuống và sử dụng kỹ năng 【Chủ nhiệm】 với Noah. Mặc dù có sự phản kháng yếu ớt, nhưng nhờ vào hiệu ứng Thiên địch của Rauchitas, tôi có thể truyền những chuyển động của Noah cho Song Taewon mà không gặp khó khăn gì. 

Tuy nhiên, tại sao cậu ta lại chống cự?

‘Có vấn đề gì à?’

Noah đang tấn công Song Taewon và thậm chí phản kháng kỹ năng của tôi. 

– Gahh! 

Sau khi xuyên qua nhiều trần nhà, Noah rơi xuống hẳn tầng một và quằn quại để đẩy Song Taewon ra, người mà lúc này đang đè cậu ấy xuống. Song Taewon trói con rồng lại và tăng thêm trọng lượng để Noah không thể di chuyển. Tuy nhiên, vì chất độc đang lan rộng nên Song Taewon sẽ bị tê liệt nếu chuyện cứ tiếp diễn, phạm vi của kỹ năng 【Ám đoạt】 quá hẹp để vô hiệu hóa hoàn toàn độc tố. 

“Chà, vậy thì.” 

Một cách… Chỉ có một cách thôi, tôi giữ lấy Bellaré trong vòng tay mình rồi nhảy xuống dưới hố với một tiếng thở dài. 

“Chết tiệt, đau thật đấy.”

Tuy tôi không có vết thương nghiêm trọng nào nhưng vẫn có vết xước và vết bầm ở vài nơi. Tôi nhanh chóng đứng dậy và tiến lại chỗ Song Taewon. 

Noah nhe răng ra khi tôi đến gần hơn và gầm gừ trong lúc lỗ mũi cậu ấy phập phồng. Có vẻ như cậu ấy không thể nói được, và tôi cố gắng nói chuyện với Noah trong khi giải độc cho Song Taewon. 

“Noah-ssi, cậu không nhận ra tôi à? Han Yoojin đây.” 

– Grrr. 

Rầm, cái đuôi đánh vào sàn nhà rồi vung mạnh về phía chúng tôi, rồi Song Taewon đẩy nó ra chỉ bằng một tay. 

“Cậu vẫn có thể nói chuyện trong dạng rồng mà, vậy nên hãy sử dụng ngôn từ như thể đang sử dụng kỹ năng đi.” 

– Grr, thả ta ra! 

Ồ. Vậy là cậu ấy có thể nói, điều đó có nghĩ là cậu ấy vẫn còn một số lí trí. Không nhận ra tôi và quên cách nói chuyện nghĩa là cậu nhóc đã bị mất những ký ức gần đây. 

“Chúng tôi không phải kẻ thù, và chúng tôi không ở đây để hại cậu. Chúng tôi đang giữ cậu lại để cậu không bị thương.” 

Đôi mắt màu xám khẽ chớp khi nhìn tôi, và mặc dù Noah vẫn gầm gừ, ít nhất thì cậu ấy cũng đã ngừng vung vẩy.

“Trước tiên, cậu có thể hóa hình trở lại không?” 

Noah liếc nhìn Song Taewon và gật đầu. Những sợi dây buông cậu ấy ra và Noah lùi lại để hóa thành con người. Vai cậu ấy co lại, và cậu ấy lần lượt nhìn chúng tôi. 

“Cậu không nhớ tôi sao, Noah-ssi?” 

“…” 

“Chỉ số của tôi là cấp F, và tôi yếu hơn cậu rất nhiều.” 

Vậy nên xin hãy bình tĩnh lại đi. Tôi chầm chậm tiếp cận cậu ta trong khi tiếp tục nói. 

“Cậu đang ở Hàn Quốc. Cậu có nhớ việc đã đến đây không? Cậu đã giúp tôi rất nhiều.” 

Liệu đó có phải là độc tố, lời nguyền hay kỹ năng tinh thần nào khác không? Tôi nghĩ đến Người Kế nhiệm của Diarma, người trông giống con sứa ấy.

Cô ta là một sinh vật kỳ lạ với những màu sắc rực rỡ điên cuồng, mặc dù ngoại hình và kỹ năng không phải lúc nào cũng khớp với nhau, nhưng có vẻ như con sứa này có kỹ năng ảo giác và độc tố. 

‘Nếu làn sương mù này đã xóa đi ký ức cậu ta thì có khả năng cao nó là độc tố.’

Lý do vì sao tôi và Song Taewon có thể đến được đây có lẽ là nhờ vào kỹ năng 【Kháng độc】, hoặc là do hiệu ứng của làn sương đã bị suy yếu do độ bao phủ của nó. 

“Hàn Quốc… tôi nghĩ chị mình đã nhắc đến nó.” 

Có vẻ như Noah vẫn có được phần lớn ký ức của mình nhờ vào khả năng 【Kháng độc】 cao, và tôi cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng hết sức có thể trong khi tiếp cận Noah. 

“Cô ấy đã nói với cậu về việc sẽ tới gặp tôi, Han Yoojin. Có một con quái vật mà cậu đã gửi đến Cơ sở nuôi dưỡng đấy. Cậu có nhớ Bellaré không? Nó là con rắn bảo thạch ấy.” 

– Shh. 

Tôi đến gần hơn và đưa Bellaré cho cậu ấy xem, kỹ năng 【Kháng độc】của tôi nên ảnh hưởng cậu ấy vào ngay lúc này. Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Noah và cố gắng sử dụng kỹ năng 【Chủ nhiệm】 của mình. Tôi đang cố để gửi những ký ức của mình cho Noah. 

“Cậu đã giao phó Bellaré cho tôi và…” 

“…Ugh.” 

Noah nhíu mày và bàn tay của cậu ấy chộp lấy bả vai tôi. Tôi cảm thấy những móng tay của cậu ấy đang xé toạc làn da tôi cho đến khi chảy máu và cậu ấy rên rỉ, rồi tôi giơ tay ngừng Song Taewon khi anh ta đang định di chuyển theo phản xạ.

“Giống với chị tôi…” 

Bàn tay đang nắm lấy vai tôi siết chặt hơn khi cậu ấy nhớ về những sự kiện ấy, và nhờ vào hiệu ứng vô hiệu hóa sát thương nên bả vai của tôi không bị đứt lìa. 

“Cậu nhớ ra chưa?” 

“Vâng, à, Yoojin-ssi. Tôi…ơ?!” 

Noah ngạc nhiên buông tôi ra sau khi nhìn thấy vai tôi, và cậu ấy sử dụng kỹ năng 【Trị liệu】 với gương mặt trắng bệch. 

“Tôi rất xin lỗi!” 

“Không sao đâu. Cậu có thể nói với tôi những gì đã xảy ra không?” 

Noah gật đầu và kể với chúng tôi về những gì đã xảy ra với Choi Seokwon. 

“Một làn sương tỏa ra từ cơ thể đã gục xuống của Choi Seokwon. Trong khi tôi và Hội trưởng Hội Haeyeon lập tức lùi lại, làn sương mù ấy tỏa ra nhanh chóng. Nó còn dày hơn cả bây giờ và tầm nhìn của tôi lập tức bị mờ đi. Tôi nghĩ Hội trưởng Hội Haeyeon đã tấn công tôi. Tôi không nhớ rõ lắm, nhưng tôi đã bỏ chạy trong khi chữa trị cho những vết thương của mình.”

Vậy là Yoohyun đã tấn công Noah. Có vẻ như Yoohyun nghĩ rằng cậu ấy nguy hiểm vì đã nhìn thấy hình dạng quái thú mà không nhớ ra Noah là ai. 

“Tôi đã rất bất ngờ và lang thang trong làn sương cho đến khi tôi tấn công hai người. Tôi nghĩ tôi đã nhắm tới Han Yoojin-ssi và đuổi theo Song Taewon-ssi vì anh ấy nguy hiểm hơn.” 

“Có phải làn sương khiến cậu bị mất trí nhớ là một loại độc nào đó hay không?” 

“Chủ yếu thì nó là độc tố, và tôi có cảm giác như nó là một loại ảo giác. Đặc biệt là tôi đã bị trúng chiêu ngay lần đầu tiên.” 

Chúng tôi khá may mắn vì tôi có thể giúp kí ức của cậu ấy quay trở lại bằng kỹ năng của mình, và rồi tôi nói chuyện với Song Taewon trong khi quay lại để nhìn anh ta. 

“Vì Yoohyunie không có bất cứ kỹ năng kháng độc nào nên có khả năng cao là em ấy sẽ bị mất nhiều ký ức hơn Noah-ssi. Tuy nhiên, thằng bé sẽ nhớ được tôi và ngài Cục trưởng Song. Noah-ssi, hãy ở lại đây vì việc này sẽ nguy hiểm cho cậu. Còn Song Taewon-ssi hãy đứng chờ một chút nhé. Tôi sẽ cố thử nói chuyện với em ấy trước.” 

Song Taewon liên hệ với Hiệp hội Thợ săn và Cục Quản lý Thức tỉnh giả để xác nhận. Câu trả lời được đưa ra là có nhiều người gặp vấn đề về ký ức dẫu cho việc sơ tán đã diễn ra nhanh chóng ngay sau khi làn sương mù lan ra. Vì chỉ có những ký ức gần đây bị mất đi, họ nghĩ đây chỉ đơn thuần là một cơn sang chấn tâm lý vì sự kiện bất ngờ.

Tôi rời khỏi tòa nhà rồi tiến thẳng về nơi của Yoohyunie trong khi đang lo lắng rằng thằng bé sẽ di chuyển đi đâu đó, may mắn là tôi cảm nhận được ngọn lửa từ phía nhà riêng của Choi Seokwon. 

Ngọn lửa cao ngất ngưỡng đang đẩy lùi làn sương, và Yoohyunie thì đứng giữa những tòa nhà đổ nát. Thằng bé nhướn mày khi nhìn thấy chúng tôi. 

“Yoohyun-ah.” 

Tôi gọi thằng bé, hơi run run trong khi tiến lên. Em ấy vẫn còn sót lại một chút ký ức nhỉ? Yoohyunie từ từ mở miệng. 

“Hyung.” 

Thật mừng vì thằng bé nhận ra tôi, nhưng giọng nói và biểu cảm của em ấy thật lạnh lùng. Nó vừa lạ lại vừa quen, và Yoohyunie nói chuyện với tôi bằng ngữ điệu cứng rắn. 

“Em đã bảo anh đừng đến gần chỗ này rồi.” 

Tôi nhớ rằng bản thân mình đã chặn số thằng bé ngay sau khi em ấy nói như thế với tôi qua điện thoại. Tay tôi siết lại thành nắm đấm khi nhớ về những ký ức ấy.

0 0 votes
Article Rating
Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Oldest
Newest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments