Happy New Year 2024. Chúc mọi người một năm mới nhiều điều tốt lành!!
——————————————————————————
Kwajik!
Tôi theo phản xạ mở mắt trước âm thanh của một thứ gì đó bị vỡ. Có phải là Blue không? Tôi toan định hỏi có phải nó đã phá vỡ cái gì lần nữa thì tôi nhìn thấy cái bàn và nhớ rằng mình đang ở trong nhà của Yoohyun. Bản tin lúc 9 giờ đã phát ra trên TV.
… 9 giờ? Yoohyun bướng bỉnh cứ khăng khăng rằng thằng bé không buồn ngủ nhưng khi chúng tôi đến nhà em nó thì cuối cùng em nó lại ngủ thiếp đi? Đáng lẽ tôi nên đặt báo thức thay vì cứ thế ngủ chỉ vì nó gây khó chịu.
Tôi nhanh chóng gồng mình dậy, nhưng rồi tôi thấy Yoohyun ngồi trên ghế sofa. Thằng bé không ngủ.
“Này, tại sao em không-!”
Những lời ‘đánh thức anh dậy’ không thể rời khỏi miệng tôi. Hai con mắt nhìn tôi một cách cực kỳ lạnh lùng. Tôi nghe thấy tiếng Peace gầm gù yếu ớt ở trên đùi tôi. Tôi nhìn thấy một chiếc điện thoại di động dường như đã bị vỡ vụn nằm ở trong tay Yoohyun.
“Tay của em có ổn không, à không hẳn là không sao nhỉ.”
Trước hết, tôi đã ôm lấy Peace và cố gắng xoa dịu ẻm đã. Tôi không thể cảm thấy nó một cách rõ ràng, nhưng thằng bé dường như đang ở trong trạng thái rất tồi tệ thì phải. Mặc dù tôi chả biết lý do là gì .
…Thực ra có rất nhiều lý do khiến em ấy tức giận nên tôi không chắc lắm. Em ấy đã bị vướng vào điều gì? Nhìn vào độ nghiêm trọng của nó thì có phải là do Noah?
“Này…”
“Em không có ý định nghe điều đó từ hyung.”
Nói một cách ngắn gọn, Yoohyun đứng dậy từ chỗ ngồi của mình. Thằng bé ném điện thoại di động lên bàn rồi mở một cái tủ ở một bên phòng khách. Không giống với em ý chút nào, có lẽ thằng nhóc này chưa điều chỉnh sức mạnh tốt lắm bởi vì tay nắm tủ bị gãy. Bên trong, tôi thấy những hộp điện thoại di động mới toanh còn chưa mở hộp.
“Tất cả những thứ đó là gì?”
“Phòng khi nó bị bẻ gãy quá dễ dàng.”
Yoohyun trả lời, nhưng giọng nói của thằng bé hoàn toàn không bình thường. Có vẻ như em ấy đang nghĩ đến việc chỉ cần đổi thẻ SIM, nhưng liệu thẻ đó vẫn ổn chứ? Ngay sau đó, lại có một tiếng động vỡ khác.
tukk
Chiếc hộp và điện thoại di động vỡ vụn cùng nhau rơi xuống chân Yoohyun.
“…Này.”
“Vỏ hộp không dễ dàng rơi ra thế đâu.”
Và sau đó chiếc điện thoại di động thứ hai cũng bị nghiền nát. Tôi nghe thấy một tiếng thở dài nhỏ. Em ấy không cố ý như vậy. Khi tôi nghĩ như vậy, tôi đột nhiên lo lắng.
“Yoohyun.”
“Chỉ một phút thôi.”
Từ trước đó cho đến bây giờ, giọng của em ấy đều đều một cách thản nhiên. Chiếc điện thoại di động thứ ba đã được lấy ra an toàn. Nhưng pin thẻ SIM bị kẹt ở một nơi kỳ lạ. Bàn tay cầm lấy cái ghim có vẻ cũng hơi run rẩy. Nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bị nứt, em ấy nghiến răng.
“…Anh có nên làm điều đó cho em không?”
“Không.”
Và điện thoại di động cuối cùng đã bị hỏng. Một sự im lặng nặng nề giáng xuống. Han Yoohyun trừng mắt nhìn chiếc chiếc điện thoại di động vỡ vụn trên tay như muốn đâm xuyên qua nó. Trong khi không di chuyển lấy một inch, thằng bé giống như một con búp bê mà lò xo bên trong nó đã hoàn toàn bị bung ra.
“Yoohyun, Han Yoohyun.”
“…”
Phản ứng của em ấy thực sự rất kỳ lạ. Tôi đặt Peace xuống ghế sofa và đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình. Yoohyun hoàn toàn không di chuyển cho đến khi tôi cách thằng bé một bước.
“Cho dù em không có ý định lắng nghe anh thì xin em cũng hãy lắng nghe. Đầu tiên, anh không có ý định che giấu nó đâu. Dù sao thì rõ ràng là sớm muộn nó cũng sẽ bị phơi bày ngay lập tức, vậy tại sao phải che giấu nó? Anh chỉ là quên một lúc thôi. Anh chỉ nghĩ về em và Peace kể từ khi lúc anh nghe được tin hai người ra được ngoài.”
Thực ra tôi đã hoàn toàn quên mất nó. Nếu tôi nhớ ra thì tôi đã chuẩn bị sẵn một cái cớ và giải thích trước khi rắc rối này xảy ra.
“…Anh quên à?”
“Đúng vậy. Anh không biết em đã nghe thấy điều gì, nhưng nó không phải là chuyện gì to tát cả.”
Đôi mắt của Yoohyun hướng về phía tôi một cách khó khăn. Đó là đôi mắt với ánh nhìn đanh thép và giận dữ, nhưng xen vào đó lại là nỗi sợ hãi tột cùng.
“Sao lại không có gì to tát? Lý do em có thể không lo lắng là vì em nghĩ không có lý do gì để tính mạng của anh sẽ bị đe doạ. Vì ít nhất thì các thợ săn cấp cao sẽ cân nhắc về tính hữu dụng của anh và giữ cho anh sống sót.”
Cho nên đó thực sự là vấn đề của Noah.
“Cậu ta không tấn công anh.”
“…Hắn ta không làm thế sao?”
“Đúng vậy. Đối tượng cậu ta muốn tấn công là người khác chứ không phải anh.”
Mặc dù vấn đề là cậu ta coi tôi là một người khác, như Riette. Yoohyun thở ra một hơi ngắn và đặt chiếc điện thoại bị hỏng vào trong tủ.
“Ai vậy?”
“Em đã làm vỡ điện thoại và không nghe thấy gì cả phải không? Noah Luire. Cậu ta không đến từ Hàn Quốc, và có vẻ như cậu ta là hội trưởng của hội quán Ark Guild ở nước ngoài.”
Có vẻ như em ấy không biết. Thằng bé cau mày một chút và hỏi lại tôi.
“Anh có chắc không? Anh không nghe thấy bất cứ điều gì khác kỳ lạ nữa à?”
“Điều gì kỳ lạ?”
“…Giống như cậu ta đã rơi vào một tôn giáo sùng bái, hay một cái gì đó tương tự.”
Tại sao đột nhiên lại là một tôn giáo sùng bái? Em ấy hẳn sẽ không nói về một giáo phái bình thường, vậy ý của em ấy có phải đang nói về phe coi hệ thống ngục tối là một vị thần không? Không, hẳn em ấy chưa biết về họ trước khi họ nâng tầm độ ảnh hưởng của mình nhỉ?
“Anh không hiểu ý em là gì, nhưng hoàn toàn không phải vậy. Nó chỉ giống như một cuộc tranh chấp anh chị em ruột thôi. Anh đã không may bị kéo vào và Yerim đã bảo vệ anh nên anh không bị thương nhiều như vậy. Và anh chắc chắn đã được điều trị. Em có thể qua đây mà xem.”
Hiện giờ thì không còn dấu vết thương tích nào. Ngay từ đầu, đó cũng không phải là một vết thương nghiêm trọng. Yerim đã bị thương nhiều hơn.
“Dù sao thì tôn giáo sùng bái là gì? Chẳng phải em đang cảnh giác với các hội quán khác hay những người liên quan đến Thợ săn sao?”
“Em cũng không biết cụ thể… Đại loại một thứ gì đó giống như Nho giáo chăng?”
“Ý anh là, đó không phải là một giáo phái.”
Khổng Tử sẽ than thở cho mà coi. Bên cạnh đó, có điều gì đó sẽ trở nên nghiêm trọng hơn vì Nho giáo không? Nếu chỉ nhìn vào phản ứng của Yoohyun thì có vẻ như một số quái vật hạng SSS đã bùng nổ.
Tôi nghĩ rằng tôi nên tra hỏi em ấy chi tiết hơn và chuẩn bị mở miệng thì Yoohyun thực hiện động thái đầu tiên.
“Vậy anh chàng Noah đó đã chết chưa?”
“…Cậu ta ổn về mặt thể chất và chỉ bị giam cầm thôi.”
“Hắn ta không bỏ chạy, nhưng hắn vẫn ổn?”
Yoohyun nghiêng đầu nghi ngờ.
“Cậu ta đã ngoan ngoãn đầu hàng và cũng không có vụ tử vong và thiệt hại nào đối với những người chưa thức tỉnh. Yoohyun, em cũng đừng nghĩ đến việc chạm vào cậu ta. Một khi em biết lí do em sẽ thấy cậu ta là một người đáng thương.”
“Có phải hội trưởng hội Seseong lại đi vào ngục tối một lần nữa không?”
“Không. Anh ta đến cùng với một healer.”
“Nhưng không có gì xảy ra cả? Anh ta có quan hệ gì với tên đó à?”
… Nếu việc để ai đó một mình có nghĩa là họ có mối quan hệ với nhau? Thật chẳng liên quan chút nào.
“Anh ấy đã nói rằng anh ấy sẽ khuất phục cậu ta. Mặc dù tôi đã từ chối. Dù sao, đó là một sai lầm và giờ cậu ta đã im lặng, vì vậy hãy để cậu ta yên.”
“Em sẽ xem xét. Tuy nhiên anh giải thích sao về vết ngón tay trên cổ của anh?”
…Em ấy cũng nghe về chuyện đó cơ à? Dù sao đi nữa, Yoohyun cũng biết rằng tôi có kháng sợ hãi, vì vậy thật dễ dàng để giải thích. Khi tôi truyền đạt những gì Song Taewon nói với tôi, biểu hiện của em ấy cho thấy thằng bé cảm thấy tồi tệ nhưng em ấy hiểu.
“Vì vậy, ít nhất anh định tắt kháng sợ hãi đi. Mặc dù với hoàn cảnh này, anh sẽ gặp nhiều thợ săn cấp cao hơn nên sẽ tốt hơn nếu để giữ nguyên.”
“…Anh thử tắt nó xem.”
“Ngay bây giờ?”
Đó cũng không hẳn là điều tôi không thể làm. Tôi gật đầu và tắt kỹ năng Kháng Sợ Hãi. Không có sự khác biệt ngay lập tức. Nó chỉ dẫn đến việc tôi có thể cảm thấy sự hiện diện của Yoohyun và Peace mạnh mẽ hơn một chút. Có thể nói nó như sự khác biệt giữa một con mèo và một con mèo hoang?
Yoohyun, người nhìn thẳng vào tôi như thể đang chờ đợi câu trả lời của tôi, nhếch mép cười nhẹ.
“Có vẻ như không có gì thay đổi.”
“Rõ ràng là như vậy. Và anh chỉ thêm thứ này để đề phòng thôi, nhưng thực sự không có gì trong phòng bệnh. Dokkaebi thì chỉ chơi khăm thôi. Ngay cả Chirpie cũng ở đó, nhưng thậm chí không một sợi lông tơ nào bị tổn thương cả.”
Tôi thú nhận đầu tiên và giữ Peace, nhóc đang quanh quẩn dưới chân tôi. Trong khi đó, thời gian gần đến mười giờ. Blue chắc đã ngủ rồi.
“Anh phải về nhà bây giờ, em còn điều gì muốn hỏi không?”
“Em sẽ đưa anh về.”
Và rồi thằng bé đưa tay về phía tôi
“Cái gì?”
“Chìa khóa.”
Thằng bé nói như thể đó là điều hiển nhiên vậy. Tôi đặt một trong hai chiếc chìa khóa còn lại vào bàn tay đang đưa ra.
Đó là tòa nhà ngay bên cạnh nên chúng tôi có thể đi bộ qua. Có Yoohyun và Peace thì tôi cũng không cần phải lo lắng về sự an toàn.
Khi kháng sợ hãi bị tắt, tôi cảm thấy một chút đe dọa từ những thợ săn hạng A mà chúng tôi gặp trên đường đi. Thật không cân bằng khi lại sợ hạng A trong khi có hạng S bên cạnh mình, nhưng nó đã như vậy ngay cả trước khi hồi quy. Thay vì Yoohyun, tôi cảm thấy miễn cưỡng khi đối mặt với Kim Sunghan và Suk Simyeong và nghĩ rằng họ đáng sợ hơn. Có phải vì tôi tiếp xúc với em ấy từ khi còn nhỏ?
Thẻ SIM vẫn ổn và tình cờ có một cửa hàng điện thoại di động ở phía bên kia, vì vậy sau khi Yoohyun mua một chiếc điện thoại di động mới, chúng tôi đã đi dạo dọc theo bên đường. Không khí ban đêm khá mát mẻ nên cảm giác thật dễ chịu.
“Cũng lâu rồi chúng ta mới đi dạo cùng nhau như thế này.”
Cùng nhau đi bộ trên một con đường một cách bình thường mà không có bất cứ điều gì khác xảy ra. Chắc hẳn đã lâu lắm rồi Yoohyun mới có thể làm được điều đó, nhưng đó là một thời gian thực sự vô cùng dài đối với tôi. Có lẽ vì chúng tôi ở gần hội Haeyeon nên không có người nào lại gần, thật ngạc nhiên, vì vậy tôi suy nghĩ nhiều hơn về thời gian qua.
“Nếu thế giới vẫn như vậy thì nó sẽ không phải là một thời gian dài.”
Tại sao nó lại trở nên như thế này? Tôi đã không hỏi các quản trị viên hệ thống điều đó. Ngay cả khi tôi hỏi, tôi không nghĩ rằng tôi sẽ nhận được câu trả lời thoả đáng.
“Hyung có nghĩ việc không có ngục tối sẽ tốt hơn không?”
“Tất nhiên rồi. Trên hết, nó rất nguy hiểm.”
“Những người có kỹ năng hoặc chỉ số tốt thường cảm thấy ngược lại. Trừ khi họ bị tấn công trực tiếp.”
Sau tất cả đó là điều hiển nhiên. Nếu tôi trở thành hạng A ngay từ đầu, tôi nghĩ rằng cuộc sống của tôi có thể được định đoạt theo một hướng khác. Mặc dù bây giờ, hạng A hoặc hạng S hay bất cứ thứ gì khác đều khiến tôi khó chịu.
Điều đó khá mệt mỏi và tôi lo lắng điều gì sẽ xảy ra kể từ bây giờ. Liệu nó có thực sự kết thúc một cách tốt đẹp miễn là tôi thu thập được 50 hạng S như hệ thống và mọi người nói với tôi không, suy cho cùng nó vẫn thật đáng ngờ.
…Liệu tương lai có đột nhiên trở nên hoàn toàn tối tăm do ảnh hưởng phụ từ việc tắt đi kỹ năng kháng sợ hãi không? Cảm giác như những lo lắng mà tôi đã ẩn giấu phía sau đột nhiên lại trồi dậy.
“Có điều gì đặc biệt xuất hiện thông qua phần thưởng ngục tối không?”
Tôi nhanh chóng thay đổi chủ đề. Chỉ có hai người trong số họ, và nếu bạn loại trừ Peace, thì một mình anh ta đã vượt qua ngục tối hạng S, vì vậy phần thưởng sẽ đáng giá bình thường. Liệu có cái gì giống như một danh hiệu xuất hiện không?
Trước câu hỏi của tôi, Yoohyun thoáng do dự và lấy một cái gì đó ra khỏi kho chứa đồ của mình.
“Này là một thứ gì đó mà lần đầu tiên em thấy nó nên em cũng không biết nó dùng để làm gì.”
Thứ mà thằng bé đang cầm trên tay là một quả trứng nhỏ màu đỏ.
“Đó là một vật phẩm hạng SSS chỉ có tên ‘Trứng đỏ’.”
“Đó là…”
Tôi đã từng thấy nó trước đây. Trước khi hồi quy. Một loạt trứng không thể xác định được thỉnh thoảng xuất hiện. Đỏ, xanh lam, xanh lá cây, v.v. – khoảng năm trong số chúng đã xuất hiện, nhưng chúng là những mặt hàng không có gì được tiết lộ. Chúng rất cứng nên không thể bị phá vỡ, và dù bạn có làm gì với chúng thì chúng cũng không phản ứng nên bị coi là vô dụng.
“Ai biết được, anh cũng không chắc lắm. Hãy đưa nó lại gần đây để anh xem nào.”
Tôi lấy quả trứng và thử sử dụng kỹ năng 【Đứa Nhỏ Của Tôi Là Nhất】để đề phòng. Nhưng cửa sổ thông báo mà khi chưa áp dụng từ khóa hoàn toàn không xuất hiện. Đúng như dự đoán, nó đã không hoạt động. Ngay cả khi kỹ năng tăng trưởng hoạt động thì cũng không thể áp dụng từ khóa cho một quả trứng không có tai để nghe.
Sau đó, tôi cũng đã thử sử dụng kỹ năng【Mầm Non Triển Vọng】, nhưng lần này cũng không có gì xuất hiện.
“Nó cũng không giống như một quả trứng quái thú bình thường. Nó thực sự chỉ là một vật phẩm thôi sao?”
Nếu nó còn sống, kỹ năng 【Mầm Non Triển Vọng】 có thể được sử dụng, nhưng không có phản ứng.
“Để đề phòng, chúng ta có nên đưa nó cho Myeongwoo không? Nó có thể được sử dụng làm nguyên liệu chế tác.”
“Tuỳ anh thôi ạ.”
Tôi định bỏ quả trứng vào kho đồ nhưng Peace lại tỏ ra thích thú. Khi tôi đặt nó ngay trước mũi cậu nhóc, nhóc ý nhanh chóng cắn và dùng răng gặm nó. Mặc dù vậy, không một vết trầy xước nào xuất hiện. Đó là một quả trứng miễn nhiễm ngay cả khi các thợ săn cấp S của 5 năm sau, người có khả năng vượt trội hơn nhiều so với bây giờ, sử dụng mọi chiêu thức của mình.
“Đừng đánh rơi nó.”
– Geureung
Dù toà nhà ở ngay bên cạnh nhưng cơ sở nuôi dưỡng cũng khá rộng và phải đi vòng quanh toà nhà phía trước nên cũng mất khá nhiều thời gian. Tôi khá lo lắng về Chirpie, nhóc con vẫn chưa ngủ, và Comet, nhóc sẽ sớm thức dậy, nhưng bước đi của tôi vẫn khá thoải mái trái ngược với tâm trí rối loạn của tôi.
Trong khi chúng tôi đang trò chuyện phiếm về vấn đề này kia thì chúng tối đã đến cơ sở nuôi dưỡng trước khi tôi kịp nhận ra. Tôi nên làm gì? Tôi có nên bảo thằng bé ngủ lại trước khi em ấy rời đi không? Nhưng Comet là một vấn đề. Tôi có nên nhờ cơ sở nuôi dưỡng chăm sóc nó chỉ trong ngày hôm nay không? Có vẻ như một ngày là ổn.
Ngay sau đó, điện thoại của tôi reo lên. Khi tôi lấy nó ra, có một tin nhắn từ Song Taewon.
[Noah Luire lại biến mất. Tôi muốn yêu cầu cậu kiểm tra lại.]
Lại? Ý tôi là, tại sao cậu ta trốn thoát thường xuyên như vậy?
‘…Cậu ta sẽ không đứng trước cổng nhỏ nữa, phải không?’
Sống lưng tôi lạnh toát. Tôi quay đầu sang một bên. Khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, Yoohyun mỉm cười. Đầu tiên, tôi lại kích hoạt lại kỹ năng kháng sợ hãi. Khi đã bình tình lại, tôi mỉm cười đáp lại như thể không có điều gì xảy ra.
“Yoohyun. Chúng ta quay lại hội Haeyeon được không?”
“Hửm? Sao đột nhiên vậy ạ?”
“Anh chỉ muốn nghỉ ngơi thặt nhiều trong khoảng một ngày. Anh nghĩ là mình sẽ phải chăm sóc cho bọn nhóc lần nữa khi anh bước vào nhà bây giờ và anh cảm thấy khá mệt mỏi.”
Sau khi nghe lời tôi nói, thằng bé tỏ vẻ nghi ngờ.
“Có phòng nuôi dưỡng riêng. Và cả các thợ săn khác phụ trách nữa. Chẳng phải anh đã giao chúng cho họ để đi ra ngoài sao?”
“Đó là sự thật, nhưng…”
Chết tiệt, tôi nên làm gì đây? Nếu chúng ta vào như thế này và gặp Noah, tôi không thể biết chuyện gì sẽ xảy ra. Vì không có gì chắc chắn rằng Yoohyun sẽ lặng lẽ chào đón anh ấy và bỏ qua, hoặc liệu Noah có nhìn thấy tôi và nghĩ về noona của anh ấy một lần nữa không.
…Nghĩ đến việc ngôi nhà rách nát của tôi phải chịu đứng cuộc đụng độ khủng khiếp như vậy. Đã bao lâu rồi kể từ khi tôi chuyển đi?
“Chúng ta nhanh chóng đi vào thôi.”
“Chờ đã, chờ một chút-.”
Yoohyun mở cửa kính của lối vào. Thằng bé tiến lên vài bước mà không nghe tôi can ngăn thì đột nhiên dừng lại. Thằng bé nghiêng đầu một cách chậm rãi.
“Có một dấu vết xa lạ.”
“Đó là bạn của anh, hay không, nhưng đó là em trai của một người mà tôi biết!”
“Anh có quen biết em trai của ai đó là thợ săn hạng S à? Trong ký ức của em không có người nào như vậy cả.”
“Gần đây bọn anh đã thân thiết với nhau hơn thông qua mạng xã hội.”
Chúng tôi đã thân thiết với nhau hơn và giờ mối quan hệ đó lại chệch hướng lần nữa… Tôi có nên nói với thằng bé về Riette không? Có rất nhiều người đã nghe nội dung của cuộc gọi vì thế có lẽ việc che giấu nó không phải là ý hay. Tại sao lại có quá nhiều chuyện xảy ra chỉ trong vài ngày?
“Nhưng tại sao cậu ta lại ở đây? Và bây giờ đang là nửa đêm nữa.”
“Cậu ấy đến thăm, liên quan đến việc nuôi dưỡng quái thú, nhưng, ừm, tôi có nên nói rằng điều đó thể hiện sự chân thành…”
Làm thế nào để tôi giải thích điều này? Trong khi tôi đang sắp xếp lại những gì cần nói thì Yoohyun lại bắt đầu bước đi. Ah, thật là!
________________________________________
Bản dịch thuộc về Howl Team. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức. (¬ ¬ )

sốp ơi sốp beta lại chap 90 điii
Chap 90 có lỗi gì hả bạn? Bạn nói cụ thể để Cú check lại nha.