S-class

Chương 80: Guồng Quay Tơ của Quỷ Vương (1)

TransHi

BetaN

Nếu đó chính là tôi, thì tôi đã chạy ra ngoài ngay lập tức từ lâu rồi. Nhưng việc xuất viện đã bị đẩy sang ngày mai do mọi người xung quanh cứ nài nỉ tôi hãy nghỉ ngơi thêm một ngày nữa để đề phòng trường hợp bất trắc.

Chirp cheep.

Cái mỏ nhỏ gắp lấy một mảnh ghép và bước tới để đặt nó vào đúng chỗ. Khi bức tranh con thỏ ở phía bên phải của trò chơi được hoàn thành, Chirpie nhìn chằm chằm vào tác phẩm của mình như thể nó đang chuyển động. Tất nhiên, tôi cũng rất ấn tượng.

“Chirpie của chúng ta quả là một thiên tài mà.”

“Bất cứ ai cũng có thể giải được trò ghép hình mà. Chỉ có 100 miếng thôi mà.”

Yerim, người đang ngồi trên cái ghế cạnh giường, thờ ơ nói.

“Ý nhóc ‘chỉ’ là sao chứ? Chirpie vẫn còn nhỏ, nhóc hiểu không? Độ tuổi khuyến nghị cho trò này là 5 tuổi đấy.”

Chirpie thực sự có một cái đầu rất thông minh… Mặc dù đôi khi nhóc này cũng làm những hành động ngu ngốc, ví dụ như việc cứ đi tới đi lui liên tục. Có lúc thì điềm tĩnh, sắc sảo và không bị ám ảnh bởi đồ ăn, nhưng cũng có những lúc nhóc ấy đã không nhìn thấy mà va vào mấy cái ly để rồi lại kêu ầm ĩ lên để đòi quà vặt vô cái mỏ của mình.

‘Liệu nhóc này có bị đa nhân cách, à không, đa chim cách(*) không nhỉ?’

(*) Từ tính cách (인격) có âm người (인) nên Yoojin tạo ra một từ mới với âm chim (조).

Chirpie thông minh và Chirpie ng….háu ăn.

Việc đó hoàn toàn có thể xảy ra vì có nhiều con quái vật có hai đầu trở lên và mỗi đầu lại có mỗi đặc điểm riêng. Thậm chí chỉ cần đề cập đến Lauchtas, nó có 3 cái đầu và mỗi cái lại có các kỹ năng khác nhau như nguyền rủa và độc tố, nên việc đó thậm chí còn khó hơn.

‘Chắc hẳn những con quái chim tuy lúc nhỏ trông bình thường nhưng sẽ có hai đầu khi lớn lên nhỉ?’

Chắc chắn trông nó sẽ rất xấ… không, Chirpie của chúng ta cũng sẽ rất đáng yêu dù có hai đầu. Nhưng mà, ừm….

“Chirpie, con không cần phải phát triển hơn đâu. Bố không thể chỉ chu cấp cho một đứa thôi được sao?”

Chirp!

Sẽ không sao nếu nhóc không lớn lên, nhưng có lí do gì để nhóc ấy phát triển hơn nữa không? Dù sao thì tôi cũng không biết điều kiện phát triển của Chirpie, và kỹ năng cũng không có tác dụng nốt, nên nhóc con hãy cứ sống như thế này đi nhé.

Tôi vuốt ve Chirpie rồi nhìn vào cửa sổ trạng thái ở bên cạnh. Cụ thể đó là cửa sổ ứng dụng kỹ năng【Đứa nhỏ của Tôi】. (Han Yoohyun-S), (Peace-S). Cả hai đều không thay đổi.

Điều đó có nghĩ là bọn nhỏ không hề bị gì nhưng khi tôi nhìn thấy những lá thư của Han Yoohyun trên chỗ ghi tên, cơn giận trong tôi lại bùng lên.

“Han Yoohyun, cái tên nhóc chết tiệt này nữa.”

“Nếu hội trưởng là một tên chết tiệt, vậy thì chẳng phải chú sẽ là anh trai của cái tên hội trưởng chết…..ấy, không có gì đâu ạ.”

Yerim phẩy tay của mình như thể đang bảo tôi hạ hỏa.

“Cháu biết là cháu đã nói nhiều lần rồi nhưng thật sự sẽ không có rắc rối gì đâu ạ. Thậm chí anh ta còn mang theo tận hai viên đá cổng cơ mà, vậy nên nếu bọn họ không thể chịu được, bọn họ sẽ quay trở ra mà thôi.”

Tôi biết chứ. Tôi biết rõ điều đó nhưng tôi vẫn rất giận. Tất nhiên là có câu nói ‘khổ trước sướng sau’ nhưng cũng phải có giới hạn chứ. Chết tiệt, cho dù em ấy có là Thợ săn Cấp S tuyệt vời đi chăng nữa thì em ấy vẫn sẽ gặp nguy hiểm vì không phải là bất khả chiến bại mà? Vứt việc chuẩn bị cho một cuộc tấn công một cách an toàn sang một bên mà bò vào trong đó, thật luôn đấy.

“Han Yoohyun, cái tên nhóc điên khùng này.”

“Chú à, hãy hít thở sâu nào. Hít vào, thở ra.”

Trong khi nghĩ rằng mọi chuyện vẫn chưa tệ đến mức đó, tôi nuốt nước bọt và thở ra một hơi dài. Tôi cảm thấy khá hơn một chút.

“Yerim, nhóc không định bắt máy những người gọi mình nãy giờ à?”

Tôi hỏi và nhìn vào chiếc điện thoại được ném vào một góc trên bàn đang phát sáng liên tục.

“Không sao đâu ạ. Chúng là từ Hiệp Hội ấy mà.”

“Nhóc không cần nghe à?”

“Không ạ. Cháu là người dễ nói chuyện nhất nên bọn họ mới hành xử như vậy. Lần này, một hầm ngục Cấp đã nhảy lên Cấp S nên tất nhiên Hiệp Hội phải rối tinh rối mù lên. Nhưng ngoài chú, người đã được mang ra ngoài, và chú Sunghan, người không hề tham gia chiến đấu một cách đàng hoàng thì chỉ còn cháu, người dễ tính nhất. Họ cứ hành động phiền nhiễu và bắt cháu phải kể chi tiết. Khó chịu thật đấy.”

Nhắc mới nhớ, có lẽ Hiệp Hội cũng đang rất đau đầu. Xếp hạng của ngục tối bị dao động có nghĩa là họ không thể đảm bảo an toàn cho các Thợ săn.

“Họ vẫn chưa đưa ra thông báo chính thức về việc này phải không?”

“Hình như là bọn họ muốn khâu miệng những người liên quan luôn đấy ạ. Do đối phương là Thợ săn Cấp S nên họ không thể làm gì được thôi, nhưng nếu là Thợ săn cấp trung đến thấp thì có lẽ họ đã chôn dưới núi rồi.”

Bọn họ sẽ làm đến mức đó luôn sao?

“À phải rồi, phần thưởng của chú là gì vậy?”

Yerim hỏi với đôi mắt lấp lánh.

“Cháu đã nhận được đôi Khuyên tai Nữ Vương Nhân Ngư của Sóng Biển Cấp SS. Nhìn đây này.”

Đôi khuyên tai đá quý trang nhã có màu xanh, đang rung chuyển theo chuyển động đầu của cô nhóc.

Trang bị Cấp SS đã xuất hiện là một việc tốt đẹp. Nếu bạn bắt được quái vật Cấp 1 hoặc Cấp SS thì tỉ lệ xuất hiện của các vật phẩm Cấp SS sẽ cao hơn nhưng không đến mức 100%. Ngoài ra thì những vật phẩm đặc biệt hoặc tiêu hao cũng có thể xuất hiện thay vì trang bị.

“Kỹ năng cho phép hoạt động tự do ở dưới nước được thêm vào chỉ số Mana và Tinh thần đấy ạ. Và khi ở dưới nước, nó còn tăng thêm 30% hiệu ứng những kỹ năng liên quan đến nước và băng!”

“Nghe ấn tượng đấy! Như vậy thì sẽ chẳng có Thợ săn nào có thể theo kịp nhóc ở dưới nước nhỉ?”

“Nhỉ? Những hầm ngục nơi phải chiến đấu dưới nước không được ưa chuộng, nhưng cháu sẽ quét sạch tất cả bọn chúng. Cháu sẽ nhanh chóng trả được nợ!”

Cô nhóc mỉm cười hài lòng. Nếu đó là hiệu ứng tăng 30% cho kỹ năng băng ở dưới nước thì nhóc ấy phải nhanh chóng nâng cấp khả năng kháng băng của mình. Nếu tính thêm cả buff và cường hóa thì tôi nghĩ phải là Cấp S mới chịu được.

Tôi nói với Yerim những biện pháp phòng ngừa rồi hỏi.

“Nhóc có biết những người khác nhận được gì không?”

“Tất nhiên là họ không hề dễ dàng nói cho cháu nghe rồi. Miệng của chị Hyuna sắp rách ra vì cười rồi đấy ạ, nên chắc chắn là chị ấy đã nhận được món đồ gì đó hay ho. Cháu không biết chút gì về Hội trưởng Hội Seoseong đâu, và còn Hội trưởng của chúng ta thì đang tức giận nên cháu cũng chịu luôn ạ. Chú Sunghan thì nhận được một viên đá cổng, chú ấy rất vui vì có đồ tốt mặc dù bản thân chả làm gì cả. Peace thì chắc là không nhận được gì ạ.”

“Chắc là vậy rồi?”

Tôi thực sự không rõ. Vì nhóc con cũng có kỹ năng, nên có lẽ hệ thống cũng áp dụng với nhóc ấy, nhưng hình như Peace không có túi đồ.

“Chú cũng nên kiểm tra liền đi ạ!”

Với sự thúc giục, tôi mở danh sách túi đồ của mình ra. Lâu rồi tôi không dọn dẹp nó, chỉ toàn quăng đồ vào thôi nên trong nó rất lộn xộn. Túi đồ cũng có giới hạn nên tôi phải sắp xếp nó.

Khi tôi đi nhìn thẳng xuống cuối danh sách, tên của một vật phẩm xa lạ nổi bật lên.

[Guồng Quay Tơ Cũ của Quỷ Vương Vô danh.]

Cái này là gì vậy? Trước hết, vì nó ghi là ‘Quỷ Vương’ nên có thể đây là một vật phẩm cấp cao. Tôi lấy nó ra khỏi túi đồ.

“…Cái gì thế ạ?”

“Có vẻ như đây là một phần của guồng quay… gường quay tơ.”

Đó thật sự là một cái guồng quay. Nó nhỏ hơn đầu người một chút với vòng quay cũ làm bằng gỗ.

“Để xem cửa sổ thông báo giải thích gì nào… Một guồng quay tơ mà vị quỷ vương nào đó đã sử dụng từ rất lâu, Cấp SS. Ngoài ra thì chả ghi gì nữa.”

“Cho dù có là quỷ vương thì người đó cũng có sở thích bình yên quá nhỉ.”

Đúng vậy, nhưng cái này thì dùng như thế nào? Nó là một loại vật liệu à? Để làm cái guồng này quay à? Nếu nó quay được thì mình có thể làm ra chỉ vàng từ cỏ khô hay đại loại không nhỉ?

‘Lẽ ra mình phải nhận được phần thưởng như nhân đôi hiệu ứng tấn công chứ, sao lại chẳng có món gì tốt xuất hiện thế này? Có phải là do mình góp công ít quá không?’

Có vẻ như hiệu ứng nhân đôi không có nghĩa là sẽ có hai vật phẩm xuất hiện, vậy nên chỉ có một guồng quay thôi. Hình như nó đã được áp dụng lên một vật phẩm Cấp S mà lẽ ra phải xuất hiện, nên cuối cùng thì nó lại xuất hiện với Cấp SS.

Tôi quyết định sẽ cho Myeongwoo xem qua vật phẩm này rồi cất nó vào túi đồ của mình.

Myeongwoo đã đi vào Lò rèn như mọi khi còn Kim Sunghan đã quay lại Hội Haeyeon. Anh chàng Hội trưởng đấy đã đột ngột chạy vào hầm ngục một mình nên Haeyeon chắc cũng khá bất an… chết tiệt, hít thở nào, hít thở.

Ngay lúc đó, vẻ mặt của Yerim cứng lại. Cô nhóc nhìn về phía cửa và cau mày.

“Có một tên điên đã đến rồi.”

Yoohyun không ra ngoài ngay lập tức được. Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Nhưng trước khi có sự đồng ý, cánh cửa mở ra và Sung Hyunjae tiến vào.

Ít nhất thì anh ta cũng gửi cho Yerim một ánh nhìn ấm áp.

“Giác quan của nhóc tốt thật.”

“Đã bao lâu đâu mà cháu lại quên được chứ.”

Yerim đứng dậy và khẽ cúi đầu. Trông thì có vẻ lịch sự nhưng…có vẻ như cô nhóc đã nói từ ‘tên điên’ mặc dù biết rằng Sung Hyunjae sẽ nghe thấy. Yerim à, nhóc hãy cẩn thận với lời nói của mình một chút nhé… liệu con bé có bị ảnh hưởng bởi Moon Hyuna không nhỉ?

“Cậu có sao không?”

“Vâng, tôi vẫn ổn. Cảm ơn anh vì đã đến đây.”

Tuy không phải là gương mặt chào đón nhưng trước hết, tôi vẫn mỉm cười. Tôi có thể làm gì chứ? Ít nhất thì biểu hiện của Sung Hyunjae cũng khá ấm áp và thân thiện. Mặc dù đó vẫn là gương mặt của anh ta khi từ chối kỹ năng của tôi.

“Tôi đã nghe nói về Han Yoohyun. Người ta nói rằng đồ ngọt rất tốt khi cậu căng thẳng.”

.

Sau đó anh ta đưa ra một chiếc túi mà anh ấy mang theo. Đó là thứ gì để ăn à? Yerim nhận lấy và đặt nó lên bàn.

“Hình như cậu nói rằng thời gian chờ để chia sẻ kỹ năng là 15 ngày đúng không?”

Ngay sau khi phần chào hỏi ngắn gọn kết thúc, phần chia sẻ kỹ năng bắt đầu. Vì anh ấy đã trực tiếp trải nghiệm hiệu ứng của kỹ năng tấn công nhân đôi nên việc đó cũng có lý, nhưng nó không phải là thứ dễ sử dụng. Tôi xin lỗi nhưng khi anh thể hiện sự quan tâm thì cũng chẳng có ích gì.

“Vâng, tính tiện ích của nó không cao lắm. Không có nhiều kỹ năng có thể chia sẻ, và mặc dù hiệu ứng của tấn công nhân đôi là tốt nhưng anh biết đấy, tôi có một cơ thể yếu đuối. Trừ khi có vật phẩm đặc biệt như cái vòng tay như lần trước, nếu không sẽ rất khỏ để sử dụng trong chiến đầu tầm gần. Và đối với hầm ngục, việc đi vào Cấp S là không thể.”

Lần trước thì có mục tiêu là sự tăng trưởng của Kim Sunghan. Nhưng nếu không có lý do đó thì việc hành động kém hiệu quả như mang theo một nhóm Thợ săn Cấp S đi vào hầm ngục là vô nghĩa.

Vì vậy, từ đây về sau không cần phải sử dụng nó ngoài thời gian nghỉ trong hầm ngục nữa.

“Thật đúng là như vậy.”

Sung Hyunjae gật đầu như thể đồng ý, nhưng tâm trạng của anh ta vẫn có chút khó chịu.

“Nhưng đó lại là vật phẩm đã được làm một lần rồi, vậy không thể có lần thứ hai sao? Hoặc một vật phẩm hầm ngục có tác dụng như thế sẽ xuất hiện. Tôi rất mong chờ đấy.”

Người trong cuộc còn không nghĩ tới điều đó, vậy mà anh ta lại đang cầm đèn chạy trước ô tô rồi(*). Đôi mắt nheo lại đầy hài lòng, nhưng rất kinh khủng khi có giọng nói sắc bén ấy vang lên.

(*) Ở đây Yoojin dùng câu thành ngữ của Hàn “떡 줄 사람은 생각도 없는데 김칫국부터 마신다” có nghĩa là “người đang chuẩn bị làm gì đó cho bạn còn chưa nghĩ đến việc đó, nhưng bạn đã mong nó xảy ra rồi”, nôm na với câu thành ngữ “cầm đèn chạy trước ô tô” của Việt Nam.

“Nhưng Hội trưởng Hội Seseong không cần phải mong chờ về việc đó đâu. Không phải là xung quanh tôi không có Thợ săn Cấp S, thậm chí còn có một người đang ở bên cạnh tôi đây này.”

Có Yoohyun và Yerim Ở nhà còn có hai đứa nhỏ có đầy đủ kỹ năng tấn công, vậy thì tại sao tôi phải sử dụng nó với một ông chú hàng xóm chứ?

Trước những lời của tôi, Yerim, người đang có gương mặt cứng đờ, mỉm cười toe toét. Còn Sung Hyunjae lại bày ra vẻ mặt buồn bã. Ý tôi là, anh ta là ai mà lại buồn cơ chứ? Nhưng dù sao thì đó có lẽ cũng chỉ là biểu cảm giả tạo.

“Buồn thật đấy. Thế mà tôi cứ nghĩ là chúng ta đã thân nhau hơn rồi chứ.”

Việc thốt ra những lời vô nghĩa với gương mặt bình thường quả thật rất vô song đấy. Anh ta đã bán lương tâm của mình ở đâu vậy nhỉ?

“…Làm gì có lý do gì để trở nên thân nhau? Chúng ta đã làm gì để trở nên thân thiết à?”

“Có rất nhiều thứ liên quan đến nhau theo cách riêng của chúng.”

“Xin anh hãy công tư phân minh.”

“Không phải cậu cũng nhận được rất nhiều thứ ngay từ đầu sao?”

Tôi tự hỏi liệu mình có nên tháo đôi bông tai ra và ném chúng đi không nhưng tôi đã kìm lại. Dù tôi có làm như thế thì người chịu thiệt vẫn sẽ là tôi, vì thế tôi nên sử dụng thật tốt những gì mình nhận được. Thay vào đó, tôi mìm cười.

“Nhờ vào sự may mắn trong mối quan hệ bạn bè, những thứ như vật phẩm Cấp S giờ đây khó lòng thỏa mãn được tôi. Tuy nhiên, nếu như đó là Đôi cánh của Rồng lửa Sillekia Cấp SS thì ngay cả từ ‘Tôi yêu anh’ cũng có thể xuất hiện, anh Sung Hyunjae. Sau khi mặc thử chiếc áo khoác đó, nó có vẻ khá ổn cho tôi.”

“Vậy đó là một tình yêu đắt đỏ.”

“Có phải vậy không? Nói đúng hơn thì đó là một món hời đấy. Tôi làm ví dụ cho anh xem nhé? Tôi yêu anh, anh Sung Hyunjae.”

Đó là kiểu từ khóa có thể tăng Cấp của các chỉ số lên Cấp S. Nó thật sự rất rẻ.

Rồi, giờ thì anh định làm gì? Anh đâu thể cứ thế mà đưa nó cho tôi. Khi tôi nhìn anh ấy và nhoẻn miệng cười, anh ta nhún vai.

“Đúng thế. Nó không hề đắt tí nào nếu không chỉ kết thúc bằng lời nói.”

…Không, khoan đã. Chết tiệt, đừng có lấy cái áo đó ra từ túi đồ của mình!

“Tất nhiên tôi chỉ nói đùa rồi!”

“Đúng thế, chỉ là trò đùa thôi ạ!”

Yerim nhanh chóng cắt ngang rồi trừng mắt nhìn Sung Hyunjae nhiều nhất có thể.

“Bệnh nhân có vẻ đang mệt rồi nên chú làm ơn hãy quay về đi ạ, Hội trưởng Hội Seseong.”

Sung Hyunjae nhìn chúng tôi rồi mìm cười như thể việc này thật buồn cười, rồi cùng với việc bảo tôi hãy nghỉ ngơi thật tốt, anh ta ngoan ngoãn rời đi.

Chết tiệt, tôi nên bỏ việc sử dụng từ khóa lên người đó. Đưa Đôi cánh của Sillekia đáng lẽ phải là những lời nói suông, nhưng chúng vẫn không tốt cho sức khỏe tinh thần của tôi. Dù sao đi nữa, có vẻ như sẽ không có hiệu ứng từ khóa.

“Chú à! Chú đừng để thứ vật phẩm bình thường đó mê hoặc chứ!”

Yerim hét lên đầy chói tai ngay sau khi cánh cửa đóng lại. Và tại sao nhóc đó lại tháo khuyên tai của mình vậy? Hành động và lời nói của nhóc đang bất đồng đấy, Yerim à.

“Cháu cũng có trang bị Cấp SS đấy nhé!”

Khuôn mặt của cô nhóc rất sưng sỉa khi nhóc ấy đưa đôi bông tai của mình ra. Khóe miệng của nhóc ấy sắp rách ra đến nơi vì cười khi nhận được một món đồ tốt, nhưng giờ cô nhóc ấy lại đang đưa nó cho tôi? Tôi cảm thấy mình sắp chết vì cái sự dễ thương này đó.

“Cho dù nhóc có không đưa những thứ như thế cho chú thì chú vẫn thích nhóc hơn ông chú kia hàng trăm lần.”

“Thật sao ạ?”

“Tất nhiên rồi!”

Không có sự so sánh nào ở đây cả. Trước câu trả lời đầy chân thành của tôi, cô nhóc mỉm cười rạng rỡ. Tất nhiên, nhóc ấy cũng lén lút đeo lại đôi bông tai. Đúng như mong đợi từ Yerim của chúng ta.

Sung Hyunjae, người đã xuống bãi đậu xe và lấy xe, sau đó lấy điện thoại di động ra. Sau một hồi quay số, người ở đầu dây bên kia nhấc máy.

[Chà, thưa ngài. Có chuyện gì vậy?]

Đó là giọng nói tràn đầy năng lượng của một người phụ nữ. Sung Hyunjae không hề dông dài mà đi thẳng vào việc chính.

“Hãy chuẩn bị để quay về Hàn Quốc.”

[Sớm hơn tôi mong đợi đấy.]

“Hãy liên lạc với Noah nữa. Truyền tải thông điệp rằng hãy đi đến đất nước này với tư cách là Hội trưởng Hội Ark, người không hề liên kết gì với Seseong.”

[Cả tên đó luôn à? Lạ thật đấy, anh không định giao lại Hàn Quốc cho Haeyeon và ra ngoài này sao?]

“Kế hoạch đã thay đổi.”

Giọng nói từ đầu dây bên kia đầy ngờ vực.

[Tôi tưởng anh nghĩ Hội trưởng Hội Haeyeon đáng yêu lắm; cậu ta đã làm gì khó chịu à?]

“Không, cậu chủ nhỏ thì vẫn đáng yêu. Dạo gần đây, cậu ta còn trở nên rất độc ác nên còn dễ thương hơn nữa. Nhưng lý do khiến cậu ấy trở nên độc ác hơn lại là vấn đề.”

Ánh mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ xe rồi cuộc gọi kết thúc. Sung Hyunjae bỏ điện thoại xuống và nhớ lại sự kiện 3 năm trước.

Những kẻ tự xưng là những người nghiện hiếu thảo đã liên lạc ngay khi anh ta vừa Thức tỉnh.

‘Hiếu thảo sao, nó thậm chí còn không nghe buồn cười chút nào.’

Đó là danh hiệu có vẻ như đang đùa giỡn nhưng thông tin của những kẻ đó mang đến lại rất chuẩn xác.

Vậy nên không còn cách nào khác mà phải thay đổi kế hoạch.

Trời đã thực sự rất khuya. Chirpie đã kê một chiếc gối lên và ngủ, còn Yerim đã quay về ký túc xá. Myeongwoo nói rằng cậu ấy sẽ ở lại nhưng đã bị đuổi đi nên chỉ còn Kim Sunghan trong phòng giám hộ.

Theo thói quen, tôi kiểm tra trạng thái của tên nhóc chết tiệt kia ở trên cửa sổ trạng thái và bấm điều khiến TV. Thật sự thì chẳng có gì để xem cả. Họ vẫn đang lảm nhảm về Myeongwoo trong các chương trình liên quan đến Thợ săn.

Nhưng ngay lúc đó,

“Sếp Kim, anh dậy rồi sao!”

Đó chính là Dokkaebi. Chiếc mặt nạ mỉm cười một cách đầy hài lòng, nên tôi cũng mỉm cười đáp lại.

Cũng đến giờ để có thể áp dụng từ khóa lên anh chàng này rồi.

___________________

Bản dịch thuộc về Howl Team, vui lòng không reup dưới mọi hình thức.

0 0 votes
Article Rating
Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Oldest
Newest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments