“Cẩn thận đấy anh.”
Yoohyun nói, nắm chặt và kéo lấy cánh tay tôi. Một ngọn lửa nhỏ đang dao động trước đôi bốt của tôi. Peace dẫm lên nó bằng chân trước của mình, và dập tắt ngọn lửa.
Đội quân xác sống đã tan chảy dưới ngọn lửa của Yoohyun. Đúng như dự đoán, lửa là thứ tốt nhất để chống lại xác sống. Những con golem đen có khả năng chịu lửa đã bị Moon Huyna đập nát hết.
Phải mất khoảng mười phút để diệt chúng nhỉ? Rồi khi họ tụ tập lại thì thậm chí còn kết thúc nhanh hơn. Nếu là một tổ đội Hạng A, họ sẽ cần kế hoạch chia nhỏ chúng ra để tránh cuộc hỗn chiến gây sức ép lên đồng đội, nhưng đối mặt với sức mạnh hỏa lực áp đảo, thì quân số là vô nghĩa.
“Thứ này là kiểu tượng gì nhỉ?”
Tôi dùng chân gõ nhẹ lên bức tượng chỉ còn lại phần đế. Ngay cả những chữ được khắc cũng bị hư hỏng nặng, khiến tôi không thể nhận ra nổi.
Cổng tầng 2 đã xuất hiện, nhưng con nợ Yerim vẫn thiếu thời gian để nhặt ma thạch. Và không gian xung quanh cần được xử lý an toàn trước khi tôi bước lên tầng 2.
Moon Hyuna và Sung Hyunjae đã đi trước, và tôi thì đi vào trong lâu đài với ba người còn lại. Đó là bởi vì tôi muốn nhìn quang cảnh xung quanh khi có thời gian.
“Tôi chẳng nhận ra cái gì cả.”
Bề ngoài thì là một lâu đài bình thường nhưng bên trong thì rỗng tuếch. Có vài dấu vết còn sót lại của mấy bức tranh tường, đồ trang trí treo trên trần, và một vài bức điêu khắc.
“Đó là lý do tại sao em nói chẳng có gì đáng nhìn.”
“Có phải tất cả những nơi khác đều thế này không?”
“Tất cả những nơi em từng đến.”
Tôi tự hỏi, để đề phòng thôi, nhưng câu trả lời quả như tôi đoán. Rồi lại nữa, nếu còn gì khác nữa, cuộc nói chuyện sẽ được đưa ra trong 5 năm trước khi tôi hồi quy.
‘Câu chuyện của những người trong hệ thống cũng vậy, và chỉ cần nhìn mỗi tiền bối Myeongwoo là biết, rõ ràng các thế giới khác có tồn tại.’
Bên trong Hầm ngục, một thành phố đổ nát không liên quan gì đến chúng ta. Khi trước thì tôi chả nghĩ ngợi gì. Nhưng giờ thì tôi lại thấy nghi ngại.
Không thể nào xảy ra chuyện một thứ gì đó – một tên không rõ danh tính lọt qua được thôi, là thế giới của chúng ta sẽ trở nên như vậy, nhỉ?
‘Có thật sự ổn chỉ với việc tập hợp 50 Thợ săn Hạng S không? Tôi có thể tin tưởng mấy người bên hệ thống một cách nghiêm túc không?
Giọt Nước và Cây vẫn ổn, nhưng những người khác, đặc biệt là Hươu, thì hoàn toàn… Nhưng với tôi của hiện tại, tôi nào còn làm được gì khác. Hiện giờ, tôi chỉ có thể tin tưởng và đi theo họ.
Tôi đã phải tin tưởng và làm theo họ, nhưng đột nhiên tôi trở lại thực tế.
…. Ý là, tôi chỉ muốn hồi quy và sống thoải mái. Tại sao tôi lại ở trong Hầm ngục Hạng A toàn mấy người Hạng S chứ? Nếu tôi chỉ cần ‘ờ, được thôi’ khi Yoohyun bảo tôi chỉ cần sống trong 3 năm giam lỏng, hừmmm… Liệu thế giới có trở thành một nơi đổ nát chỉ trong năm năm không?
Ngoài tôi ra không có ai khác làm mấy việc đó sao? Tôi nên hỏi vụ đó. Giờ thì hơi khó, và tôi nên hỏi khi vào Hầm ngục Hạng F phù hợp với Peace. Tôi chỉ nên đi một mình thôi.
“Anh ơi, có chuyện gì sao?”
“Anh thấy hơi mệt hả?”
Khi tôi ngây người nhìn bức tranh tường bị hư hỏng nặng hoài, Yoohyun và Kim Sunghan lo lắng hỏi tôi.
“Không, anh chỉ … ừm, anh hơi mệt.”
Cuộc đời tôi rồi sẽ trôi về đâu đây? Mọi việc có dễ dàng hơn khi tìm đủ 50 Thợ săn Hạng S không? Và tôi có thể vượt qua với kỹ năng thức tỉnh đặc biệt sau khi hệ thống biến mất trong mười năm.
Đúng vậy, chỉ cần chịu mười năm thôi. Tôi phải làm việc cật lực chăm chỉ trong mười năm.
“Sắc mặt anh không ổn lắm – anh đi tiếp được không?”
“Đừng nhìn quanh mà hãy ra ngoài nghỉ ngơi đi. Ngồi lên Peace ấy. À không, em cõng anh được chứ?”
-Geureureung
Họ đang nói cái gì vậy? Tôi là Thợ săn Hạng F, không phải là một người tàn phế có thể chết bất cứ lúc nào.
“Anh ổn. Rất ổn, anh vẫn đi được.”
Tôi nhìn lên trần nhà cao cao ở đằng xa lần cuối.
Những thứ đồ trang trí đã biến mất và những sợi xích rỉ sét lạc lõng còn lại thỉnh thoảng kêu lên vài tiếng. Có phải đã từng có những mảng kính trong suốt trong không gian trống rỗng và rộng mở đó không? Hoặc thứ gì đó bất thường mà ta thậm chí còn không thể tưởng tượng đến đã từng nằm nơi đó.
Và đến một lúc nào đó, khi ai đó bước đến và nhìn thấy những tòa nhà hình hộp kia, thấy những tấm biển quảng cáo hư hỏng, rồi cũng sẽ có những suy tư tương tư tôi bây giờ.
… Dừng mấy cái ảo tưởng vô nghĩa được rồi.
“Tôi chọn tất!”
Khi chúng tôi ra ngoài, Yerim vui vẻ hét lên. Tất nhiên là tay của cô bé dính than chì, nhưng ngay cả khuôn mặt của cô nhóc này cũng lấm lem chỗ này chỗ nọ. Nghĩ đến cảnh một cô gái trẻ đang phải gánh nợ trên vai và lao động chân tay làm tôi hơi chạnh lòng. Mặc dù thực tế là nhóc con này đang kiếm thêm thu nhập với đơn vị lên đến một trăm triệu.
“Nhóc không có thứ gì đó như kiểu khăn tay à?”‘
“Sao em lại mang mấy thứ đó chớ? Mà kể cả có mang theo cả hộp chắc cũng chả đủ để đi vòng quanh Hầm ngục.”
Đúng rồi. Đáng lẽ tôi ít nhất cũng nên mang túi khăn ướt theo nhỉ?
Chúng tôi đi qua cổng và lên tầng hai. Dưới bầu trời tối đen, một thành phố có có diện tích gấp đôi tầng một nằm giữa nơi đồng không mông quạnh. Không giống với tầng 1, bức tường và các tòa nhà ở đây ít hư tổn hơn. Có những con golem tràn ngập bên ngoài các bức tường và bọn xác sống thì trong thành phố, thế nên nếu theo đúng quy củ thì nơi này cũng sẽ là địa điểm cho mấy cuộc chiến đường phố.
‘Ồ, họ phá hết rồi.’
Một mặt bức tường vững chắc của thành phố sụp xuống như lâu đài cát. Bên ngoài có dấu vết của những tòa nhà và bọn quái vật bị cuốn đi.
“Nhóm đi đầu đang ra!”
Yerim giơ một tay lên và bay xung quanh như nhảy bạt nhún.”
Moon Hyuna và Sung Hyunjae, hai người lên tầng 2 đầu tiên, tiến tới. Khi cả hai đến gần hơn, một tiếng thở dài tự phát ra.
‘Hai người đó đã đi được một vòng trong lúc ấy rồi.’
Mấy người dở hơi đó. Vải áo trên cánh tay trái của Moon Hyuna bị cháy đen. Tóc của Sung Hyunjae gần như rối tung lên.
Vì họ là những người mà cả mấy con quái thường thường của hầm ngục hạng A cũng không làm xây xước nỗi, nên không cần nghĩ nữa, hai người họ đã đánh nhau. Có lẽ Yoohyun cũng nhận ra điều đó, vì mắt em ấy đang nheo lại. Đầu ngón tay giật giật trong vô thức và cơ thể dường như nóng lên thể hiện rằng ‘Tôi cũng muốn đánh nhau.’
“Cô Hyuna, hình như quần áo của cô bị cháy?”
Khi tôi hỏi và vờ như mình không hề biết, Moon Hyuna nhẹ vuốt phần cánh tay lộ ra của mình.
“Sơ suất tí thôi, sơ suất ấy mà.”
Ừm, phải, sơ suất xíu.
“Tôi đã nghĩ rằng sẽ không có bất kỳ con quái thú nào có thể làm hỏng quần áo của Thủ lĩnh Hội Breaker, nhưng chắc tôi nhầm rồi. Xin hãy cẩn thận. Cô đến đây theo yêu cầu của tôi, thế nên nếu cô chẳng may bị thương, tôi sẽ rất mất mặt.”
Trước câu hỏi băn khoăn xem cô ấy có bị thương bởi con quái thú Hạng A hay không, lông mày Moon Hyun hơi nhếch lên.
“Anh trai đáng quý, cậu thật quá đáng. Sao quái thú Hạng A có thể đốt cháy quần áo của tôi được? Tất nhiên là do tên kia làm ra rồi. Chính hắn.”
Trước lời thú nhận của cô ấy sau đó, tôi chán đến nỗi không muốn phản ứng gì luôn.
“Trước khi vào hầm ngục cô đã gây sự rồi, và cuối cùng cô đã đánh nhau thật luôn? Ngay từ đầu mọi người đến đây dưới danh nghĩa cùng một tổ đội, nên đánh nhau đáng để khoe khoang ghê nhỉ. Cô có phải trẻ con đâu, lớn rồi, cũng nên biết mấy thứ cơ bản chứ.”
“Không, anh trai này. Nghe nè. Anh trai đây có lẽ không biết vì chỉ số của cậu thấp nhưng-.”
“Chỉ số không quan trọng. Nếu muốn thi đấu sức mạnh thì làm ơn tổ chức ở chỗ nào khác phù hợp giùm. Hôm nay cô đến đây theo yêu cầu của tôi không phải sao?”
Nhanh xử lý gọn ghẽ cái đống này và về nhà thôi, nhé?
Moon Hyuna lườm Sung Hyunjae như thể đang thấy bất công, nhưng Sung Hyunjae vờ như hoàn toàn chả biết và giơ tay vuốt tóc xuống.
“Anh trai này. Không phải cậu chỉ mắng mỗi mình tôi sao?”
“Ủa có phải. Chắc cậu đang lộn gì rồi. Cậu biết tôi thích chị Hyuna thế nào mà. Tôi yêu chị, chị Hyuna.”
“Nói hay lắm! Phải nói cả cái tên Sung Hyunjae kia nữa chứ!”
“À, phải, Tôi yêu chú, chú Sung Hyunjae.”
“Không phải cái đó!”
“Chú à, tôi cũng vậy!”
“Nhóc đã nhặt hết ma thạch rồi à? Đúng rồi, tôi cũng yêu nhóc, Yerim. Yoohyun của chúng ta nữa, và anh Sunghan nữa. Tất nhiên là yêu cả Peace luôn.”
Yerim bám vào cánh tay tôi và gửi gắm ánh nhìn đầy tinh quái.
“Vậy ai là người chú yêu thích nhất?”
Coi con nhóc ranh này nè.
“Người không gây rắc rối và biết lắng nghe.”
“Em nghĩ em biểu hiện khá tốt hôm nay!”
Một đứa trẻ ngoan không gây gổ với người khác. Và Yoohyun, sao trông em như đang mong đợi gì vậy. Những người gây rắc rối ít nhất và lắng nghe tốt nhất hôm nay là Peace và anh Kim Sunghan.
Hoàng hôn buông rồi. Trong khi chúng tôi chưa tấn công nổi được một phần tư thành phố rộng lớn này.
Tất nhiên là đối với một cuộc tiến công hầm ngục Hạng A, tốc độ này là cực kỳ nhanh rồi. Tôi nghĩ đến trưa mai là xong thôi, vậy nên chắc sẽ chẳng mất đến hai ngày. Nếu tất cả Thợ săn Hạng S ở đây đều có thú cưỡi, hẳn cuộc tiến công này có thể xong ngay trong một ngày.
Hwareureuk
Một đốm lửa chói lọi cỡ đầu người bùng lên. Chẳng phải lửa trại. Nhưng cũng không phải đốt bằng khí ga hay do điện nổ. Đó là một vật phẩm nhỏ trong Hầm ngục. Việc công khai đốt lửa kiểu này giữa lúc tấn công là điều cấm kỵ vì nó rất dễ trở thành mục tiêu tấn công cho bọn quái thú, nhưng với các thành viên hiện tại, dù có bật loa quẩy nhạc dựng sàn múa disco thì cũng không có vấn đề gì.
Trước tiên, chúng tôi dựng lều. Nó được làm từ các phụ phẩm của Hầm ngục và có thể nhét trong túi đồ. Nhưng Thợ săn lại ít khi dùng thứ này. Căn lều làm giảm cảm giác của ta và rất khó di chuyển ra ngay lập tức, nên trừ khi là môi trường khắc nghiệt, mọi người thường sử dụng túi ngủ.
“Chắc anh mệt rồi, anh nên vào trong và nghỉ ngơi đi.”
Yoohyun nói, đặt Peace dạng nhỏ vào vòng tay tôi.
“Đúng vậy, chú nên nhanh chóng đi ngủ thôi.”
“Xin đừng bận tâm đến những gì xảy ra bên ngoài và nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Ý tôi là, tôi không cần ngủ.
“Tôi có thể thức đêm hôm nay. Tôi đã thức trong khi huấn luyện Peace, vậy mắc gì tự dưng lại nằm ngủ trong hầm ngục? Tốt hơn hết là cứ nhanh làm cho xong rồi ra ngoài thôi.”
“Chúng ta sẽ tiếp tục tấn công. Chúng te sẽ thay phiên nhau chia làm hai nhóm thay phiên nhau đi săn.”
Nghĩ về quãng đường đi đi về về, tôi thà rằng cứ đi theo luôn còn hơn. Và sao lại là hai người mỗi nhóm? Mấy người này hình không định chỉ đơn giản bắt quái thù và về thôi đâu.
“Nhưng mà tôi cứ theo cùng thì nhanh hơn.”
“Trời tối đồng nghĩa với nguy hiểm rình rập. Thế nên cứ nghỉ ngơi trước đã, được không?”
Anh chàng Yoohyun đó nói với giọng điệu và biểu cảm dịu dàng quá mức. Khi tôi nhìn kế bên, mắt Yerim sáng long lanh và còn đang loay hoay với cây thương Ice Wood. Moon Hyuna đã thay áo lệch vai, trong khi đó Sung Hyunjae cũng thay găng tay.
Họ đã quyết định rồi.
Thành thật mà nói, họ là rất tốt khi suy xét cho tôi như vậy. Bỏ qua Yoohyun và Yerim, hai người còn lại sẽ không chú ý đến ánh mắt của người khác sau khi thức tỉnh. Thật ấn tượng khi mấy người quyết đoán đó cư xử tốt trước mặt tôi. Nhưng mà.
“Được rồi, anh sẽ ngủ. Nhưng, em biết đấy.”
Tôi đang cố gắng không phải đi quá xa đến mức dùng phương pháp này.
“Chỉ cần bắt quái vật. Đừng làm bất cứ điều gì thừa thãi. Yerim, nhóc cũng vậy. Đối với hai người cũng thế. Đừng để tôi vô tình nhìn thấy bằng chứng cho thấy thành viên tổ đội đã đánh nhau.”
Tôi nuốt xuống tiếng thở dài và tiếp tục.
“Tôi sẽ nói với Thợ săn Yoo Myeongwoo. Rằng anh đã nói với em là đừng có cãi nhau nữa mà em cũng bỏ ngoài tai khiến anh không ngủ được, làm anh đau bụng và thậm chí khóc vì căng thẳng. Anh sẽ ôm đầu và than thở rằng vì mấy cái việc dở hơi này mà anh cảm thấy như mình sẽ chết ngất mất. Sau đó, em sẽ không có gì hết. Mấy người đã xem chương trình phát sóng rồi phải không? Và đã nghe rõ ràng về các vấn đề được nhắc đến trong phòng chờ rồi chứ?”
Những khuôn mặt đang tỏ vẻ ‘cái trò đùa gì thế này’ từ từ nghiêm túc lại. Các thú cưỡi đã có trong hợp đồng, nhưng Myeongwoo thì lại khác. Myeongwoo, tôi xin lỗi, nhưng tôi đành mượn sức mạnh của cậu một chút vậy.
“Không, chú à. Tôi còn chưa có đủ trang bị đàng hoàng. Tôi chỉ có mỗi cây thương.”
“Chỉ cạnh khóe xíu thôi, bọn em sẽ không đi quá xa đến nỗi phải đánh nhau.”
“Không có bất kỳ ngoại lệ nào chỉ vì em là em trai anh.”
Ý em là gì khi nhắc đến ‘xíu cạnh khóe’. Tôi coi mấy cuộc đấu không chỉ một hai lần, và những người mất kiên nhẫn vì không thể chạy thẳng đến trận cuối là mấy hạng S. Để hai người một mình có đúng 10 phút thôi mà đã thành ra vụ quần áo bị cháy xém, bởi vậy đầu tôi đau ong ong khi mới chỉ nghĩ đến việc lượn ra khỏi chỗ này chút thôi thì họ sẽ đi xa đến cỡ nào.
“À, và tôi sẽ bày tỏ lòng tốt với những người báo tin thiện chí. Đủ để mấy người thỏa mãn.”
Họ có thể thông đồng với nhau và hủy đi bằng chứng, vậy nên tôi đã thêm điều này rồi đi vào trong căn lều.
-Gyareureung
“Rồi, rồi Peace. Đi nghỉ ngơi một chút nào.”
Peace của chúng ta là tốt nhất.
Giấc ngủ êm đềm hơn tôi nghĩ, và khi mở mắt ra,
[Kỹ năng Hạng SS, ‘Giáo viên lớp vỡ lòng đáng sợ’, Đã đạt được!]
Một cửa sổ thông báo hiện lên. Ý tôi là , gì vậy…. nhưng cái này ….
‘Chắc chắn là của tên khốn Deer.’
Làm ơn đừng để Deer đặt tên mấy danh hiệu nữa.
***
-Chíp
□□□□□□□ khẽ kêu lên. Đã lâu rồi nó không gặp ba. Thật ra mới là ngày thứ hai, nhưng đối với □□□ nhỏ mà nói thì gần đó thời gian dài đến chẳng thể đong đếm.
-Kkyaa! Kkyaa!
“Blue, không! Con là đứa nhỏ ngoan, đúng rồi, đến đây!”
Thợ săn Hạng A của Haeyeon đưa tay về phía nhóc con đang treo trên đèn trần. Họ nhận được của vật hiệu chủ sở hữu từ Han Yoojin, nhưng có lẽ vì cô nhóc vẫn còn nhỏ nên dù được dỗ dành thế nào, nhóc ấy vẫn không ngồi yên.
Người Thợ săn túm lấy blue và kéo nhóc con xuống khỏi trần nhà, quay lại nhìn cục bông nhỏ có dấu hiệu đang ủ rũ lông vũ xuống.
“Chirpie. Có chuyện gì vậy? Con đói à?”
-Chíppppppp
□□□ vỗ vỗ cánh và nhảy xuống từ sô pha. Nơi nó đang chậm rãi bước đến chính là phòng ngủ của Han Yoojin.
-Chíp chíp!
“Tôi có nên mở cửa cho nhóc không nhỉ?”
□□□ đi qua cánh cửa đã mở, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn lên giường. Khi nó vẫy vẫy cánh và nhảy lên, người Thợ săn đỡ □□□ và đặt nó lên giường.
“Ba của nhóc không ở đây. Cậu ấy chắc sẽ quay lại sớm vào ngày mai.”
-Chíp
□□□ nằm gục trên chiếc giường trống. Người Thợ săn nhìn chú chim non, thấy thương cảm, rồi khỏi phòng. Những âm thanh ‘kkyak kkyak’ lại bắt đầu vang lên ầm ĩ.
-Chíp chíp chíp
Ba vẫn không đến.
-Chíp chíp!
Ba vẫn không đến. Ba không đến ngay khi nó gọi. □□□ vỗ cánh và đứng lên một lần nữa. Nếu ba không đến, nó sẽ đi tìm cậu ấy.
-Chíp!
Ba! □□□ gào lên với tất cả sức lực của mình. Và nó kéo theo cơ thể yếu đuối cùng nỗ lực của mình. Nếu Han Yoojin kiểm tra cửa sổ trạng thái của □□□ ngay khi này, cậu ấy hẳn sẽ thấy sự thay đổi đáng kinh ngạc.
‘□□□□□□ Đạt được sau khi trưởng thành’,
Được chuyển thành ‘Kẻ thống trị không gian(L)’.
-Chíp!!
Và,
-…Chíp
Nó đã thất bại. Quả nhiên, nó vẫn còn thiếu sót. Nó cũng đói rồi. Cực kỳ đói
-Chíp…chíp chíp chíp!!
Cửa sổ trạng thái trở lại như ban đầu, và □□□ bắt đầu kêu lên buồn bã
