Trans: Hi
Beta: Gulu
Sự im lặng nặng nề bao trùm. Tôi vụng về bế Peace lên rồi quay sang nhìn Yoohyun-ie… em ấy đã luôn thế này à? Tôi chưa bao giờ để ý kĩ mỗi khi sử dụng kỹ năng Nhà giáo, nhưng tôi đang cảm thấy chóng mặt vì không thể nhìn thấy gì. May mắn làm sao, Peace cũng quay qua nhìn Yoohyun-ie.
Đôi mắt màu đen nặng nề đấy đang nhìn chằm chằm vào tôi. Có vẻ là do đây là tầm nhìn của Peace, và thằng bé đang nhìn lên, nên nhìn em trai tôi cao lớn hơn bình thường.
“…Ý anh là, sau khi nghỉ ngơi thì anh sẽ khỏe thôi.”
Ngay sau khi tôi dứt lời, gương mặt đang cứng ngắc của em trai tôi còn trở nên lạnh lùng hơn. Yoohyun-ie thở dài như thể thằng bé đang cố gắng kìm chế cơn giận.
“Anh nói rằng– anh sẽ nghỉ ngơi ư?”
Này, đừng có vừa nghiến răng vừa nói chứ. Danh sách hẹn của nha sĩ lại dài ra rồi.
“Ừ. Này, lần này sẽ không lâu như lần trước đâu.”
“Anh không thể thấy gì hết, đúng không?”
“Thì…”
“Sử dụng sức mạnh của Thợ săn Cấp S là quá sức đối với anh, đúng không hyung?”
Nhìn thấy tôi ngập ngừng thay vì trả lời ngay lập tức, đôi mắt của Yoohyun-ie trở nên sắc bén hơn. Tôi đã rất trung thực với em ấy khi nói rằng mình sẽ rút dao và cắt cố của Sunng Hyunjae. Nhưng vào lúc đó, tôi còn cách nào khác ngoài diễn đâu.
“Anh sẽ im lặng ở yên một chỗ đến ngày mai. Anh hứa là anh sẽ ăn, ngủ và nghỉ ngơi đầy đủ.”
“Đến mai thôi á?”
“…Cứ nghỉ ngơi thì… Sắp đến Lễ Chuseok1 rồi còn gì? Có nhiều việc phải làm lắm.”
Em trai tôi mím môi, rồi thằng bé bế tôi lên. Wow, chuyện này hoài niệm ghê.
- Kkiang!
“Này, Yoohyun-ah!”
Peace dõi theo hình ảnh tôi bị em trai mình bế bổng lên. Peace-yah, con có thể quay đi chỗ khác được không? Đang đi đâu vậy nhỉ? Phòng ngủ của mình à?
“Đó là ngày lễ mà! Lẽ ra anh nên đi mua hanbok2 với em và Yerim-ie mới đúng chứ. Và cả gà nữa, anh phải đi mua quà cho Lễ Chuseok!”
“Để Haeyeon lo.”
“Không, đây là ngày lễ đầu tiên từ lúc cơ sở nuôi dưỡng khai trương đến bây giờ, anh phải là người đứng ra tổ chức chứ. Cho những Thợ săn đã và đang vận hành cơ sở nuôi dưỡng, và cho những ai ở trong tòa nhà nữa. Không có gì nhiều đâu, anh sẽ nhanh chóng kết thúc nó mà!”
“Đừng có nói vớ va vớ vẩn khi mà đến nhìn anh còn không làm được.
Yoohyun-ie lạnh lùng nói, nhưng tôi thật sự rất mong chờ ngày lễ này. Giờ đây tôi đã có tiền, tôi định sẽ mua thăn thịt bò Hàn ngon nhất. Trung tâm thương mại Thợ săn còn có bộ quà tặng thuốc hồi phục, nên tôi định mua chúng cho những Thợ săn nữa.
“Đừng có nghĩ đến việc rời khỏi đây nửa bước.”
“Từ từ, từ từ đã. Bình tĩnh lại đi!”
Tôi nắm chặt lấy cánh cửa. Tôi cố gắng đu lấy nó, nhưng tên em trai chết tiệt của tôi chỉ cần kéo nhẹ một cái là đầu ngón tay của tôi bắt đầu trượt đi. Cứ như thế này thì tôi nghĩ rằng mình sẽ bị nhốt trong nhà cho đến khi thị giác của tôi hồi phục, hoặc còn lâu hơn thế nữa. Và… sẽ không có ai về phe tôi cả. Mọi người đều sẽ cằn nhằn và vỗ vai tôi thôi.
“Bàn tưởng niệm, anh phải chuẩn bị cho bàn tưởng niệm! Chúng ta thậm chí còn không có các vật dụng cần thiết nữa.”
“Từ đó đến giờ anh toàn cúng súp và cơm thôi mà.”
“Đó là hồi trước, còn bây giờ thì khác rồi. Anh còn phải chăm sóc Yerim-ie nữa. Anh không làm gì nhiều đâu, chỉ đi mua chút trái cây và tteok3 — anh giỏi việc làm jeon4 mà. Hãy ăn một cái yukjeon5 nhé. Em biết Yerim-ie thích thịt mà. Anh có nên làm món cá hấp không? Thôi, mua về cũng được. Chúng ta sẽ làm món songpyeon6 đúng không?”
“…Hyung.”
Yoohyun-ie thở dài và thả tôi xuống. Peace đi theo ngay sau chúng tôi, nhưng thằng bé chỉ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi chợt nghĩ rằng do trông tôi khác thường. Quần áo thì xốc xếch, những vết thương thì chưa được chữa trị, và do không thể nhìn thấy gì nên tôi cứ đứng đấy như trời trồng. Cho dù có sử dụng kỹ năng Nhà giáo thì đó cũng không phải là mắt của tôi, nên tôi cảm thấy khá mất tự nhiên. Và vốn dĩ thì ngoài tôi ra, Peace có thèm nhìn ai nữa đâu…
Tôi quay đầu về hướng giọng nói của Yoohyun-ie được phát ra.
“Cho dù anh không làm mấy việc đó thì vẫn không sao mà. Anh không thể nghỉ ngơi trong vài ngày được sao?”
Em trai tôi bình tĩnh nói. Đúng như Yoohyun-ie nói, đó là những việc tôi không cần phải làm. Và người làm nó cũng không nhất thiết phải là tôi. Có nhiều người mà tôi có thể nhờ làm giùm, hoặc là tôi có thể dùng tiền và thuê ai đó. Nhưng dẫu vậy.
“Anh muốn làm mà.”
“Hyung.”
“Yoohyun-ah, anh không biết khi nào chúng ta mới có thể cùng nhau ăn mừng Lễ Chuseok thêm lần nữa. Năm sau chắc sẽ thoải mái hơn, tất nhiên rồi, nhưng cũng có thể sẽ bận rộn hơn. Lỡ đâu vì có một hầm ngục cần được dọn ngay lập tức nên em và Yerim-ie không có nhà, hoặc là một vụ nổ hầm ngục sẽ xảy ra và ngày lễ không còn phù hợp nữa.”
Đó là của một năm sau. Tuy mọi người cho rằng sẽ nhanh thôi, nhưng tôi không biết mọi thứ sẽ thay đổi như thế nào. Chưa được nửa năm từ lúc tôi hồi quy, nhưng có rất nhiều thứ đã xảy ra chỉ trong vài tháng, và tính bằng năm thì sẽ còn nhiều hơn.
“Và Yoohyun-ah, chỉ là một ngày lễ thôi mà. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu nên em cứ từ từ đi dọn hầm ngục cũng được. Bọn họ vẫn chưa điều tra xong, nhưng tốc độ bão hòa của các hầm ngục ở Hàn Quốc đã chậm đi nhiều rồi.”
“…Tốc độ bão hòa?”
“Ừ, giảm khoảng ba lần ấy. Những thứ cần được dọn mỗi tháng giờ đây có thể được làm trong vài tháng lận, nên hãy ăn mừng lễ Chuseok cùng nhau nào. Hãy vờ như hầm ngục và các thứ liên quan không hề tồn tại nào.”
Tôi vươn tay của mình ra và cảm nhận xung quanh để tìm lấy cánh tay của em trai mình, rồi vỗ vai thằng bé.
“Em có thể tự hỏi rằng đây là kiểu lễ lộc gì khi thế giới đang hỗn loạn, nhưng mà không sao đâu. Anh đã rất cố gắng để có thể sống như thế này đấy, để có thể ăn mừng lễ Chuseok và Tết với em.”
Hoạt Ngôn Giả đang cố gắng trả thù, Trăng Lưỡi Liềm đã thức giấc và các quái vật trong hầm ngục đang ngày càng trở nên mạnh hơn. Tôi không biết phải làm sao với những chuyện đó cả, nhưng dẫu vậy. Không, nói đúng hơn là, vì vậy, tôi còn muốn làm mọi thứ nhiều hơn nữa. Đã có lúc tôi từng nghĩ rằng việc ăn mừng lễ lộc ở trong phim truyền hình, khi mà đang có thảm họa hoặc tận thế, là dễ đoán và giả tạo.
Nhưng đó là cách mà chúng ta sống, bởi vì một khi ta nói rằng ‘khó quá, tôi không biết phải làm gì cả’ và buông bỏ mọi thứ, thì khi đấy mọi thứ mới thật sự kết thúc. Ngược lại, từ bỏ mọi thứ để tiếp tục sống và chiến đấu cũng khá u tối. Chỉ bởi vì ta tồn tại không có nghĩa là ta đang sống.
“Anh không thấy được nên em hãy chọn hanbok cho anh nhé?”
“Hyung.”
“Ơi?”
“…Hãy hứa rằng anh sẽ không làm gì cho đến ngày mai đi.”
Em trai của tôi nói với tông giọng bất đắc dĩ. Cuối cùng thì thằng bé cũng phải chiều theo ý tôi.
“Anh hứa sẽ không di chuyển cho dù có một vụ nổ hầm ngục ở ngay cạnh nhà mình. Mà dù sao em và Yerim-ie cũng sẽ ngăn anh lại thôi.”
“Và anh sẽ chỉ làm những việc liên quan đến lễ Chuseok thôi. Anh không được làm những việc khác cho đến khi thị giác của anh hồi phục.”
“Được rồi, được rồi. Chỉ làm việc liên quan đến lễ Chuseok.”
Sau khi tôi gật đầu, em trai tôi bắt đầu giở trò trẻ con và bám dính lấy tôi. Có vẻ thằng bé đã nguôi giận rồi, ấy vậy mà vẫn giận dỗi làu bàu.
“Anh không được nấu ăn đâu đấy. Cho dù anh biết làm thì em vẫn sẽ là người nấu.”
“Em nấu kiểu gì?”
“Sao lại không chứ? Em vẫn luôn nấu ăn mà? Trước khi anh về đây ấy.”
“…Hả?”
Tôi nhanh chóng kìm lại câu ‘em đang nói gì vậy?’. Yoohyun-ie… không biết. Em ấy nghĩ rằng chúng tôi vẫn luôn ổn.
“Ừ thì, hoàn cảnh– không được lý tưởng lắm. Hồi trước không phù hợp để chúng ta ăn lễ mà.”
Tôi ôm lấy em trai mình và tiếp tục nói.
“Hồi trước mọi thứ khó khăn hơn bây giờ nhiều lắm. Em đã từng rất, rất bận mà.”
“Và cũng không hề có thú cưỡi nên việc dọn hầm ngục cũng lâu hơn, và Park Yerim cũng chưa từng xuất hiện. Thợ săn Kim Sunghan thì sao ạ?”
“Anh nghe bảo anh ta đang cận Cấp S rồi, nhưng vẫn chọn làm Cấp A. Sau khoảng một năm thì chắc anh ấy sẽ trở thành Cấp S đấy.”
“Vậy thì em đoán chắc chúng ta sẽ không có nhiều dịp gặp nhau như em nghĩ.”
“Ừ đấy. Này, liệu Thợ săn giỏi nhất của Hàn Quốc có thời gian rảnh không nhỉ?”
Chúng ta sẽ không. Anh đã chỉ nhìn thấy em trên TV. Dẫu vậy, anh đã thấy em rất nhiều, dẫu cho có cách nhau một cái màn hình; đối với em, mọi thứ đã như thế nào?
“Nếu bây giờ anh đi ngủ thì anh có dậy kịp cho bữa tối không? Anh có muốn uống thuốc trước khi đi ngủ không? Còn sớm lắm.”
“Anh không biết nữa, nhưng anh nghĩ đi ngủ sẽ tốt hơn.”
“Thế thì anh nên đi tắm và uống thuốc trước đi. Với lại anh nhớ đặt lịch hẹn với nha sĩ trước khi lễ đến đấy nhé.”
Hình như thằng bé đang quá ám ảnh với chuyện nha sĩ rồi thì phải? Tôi không muốn đi chút nào.
Ngay sau khi thay đồ ngủ và trèo lên giường, tôi ngủ ngay lập tức. Rồi một lúc sau.
- Ba ơi, con về rồi.
Tôi mơ màng nghe thấy giọng của Changeling. Tôi vin vào cái cớ vẫn đang ngái ngủ nên không mở mắt và xoa đầu con rồng non. Thằng bé đã giúp tôi bởi vì tôi muốn như thế, vậy nên tôi không muốn để cho nó biết về tình trạng của tôi và cảm thấy tội lỗi. Với cả, thằng bé vẫn là một đứa nhóc thôi.
“Con làm tốt lắm.”
- Mm, con cũng đi ngủ đây. Ba ngủ ngon nha.
Hình thù bé nhỏ dưới tay tôi tan biến dần. Tôi lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu.
“Chú thật sự không thể nhìn thấy gì à? Thật đấy hả?!”
Yerim-ie hét lên. Do tối qua ngủ sớm nên tôi đã tỉnh giấc từ khi trời hừng đông. Lâu lắm rồi tôi mới được ngủ ngon như thế, nhưng dẫu cho có dậy sớm đến mấy thì tôi cũng chẳng được làm gì cả. Tôi nghĩ rằng mình nên hạn chế sử dụng kỹ năng Nhà giáo hết mức có thể nên tôi đã làm tổ trên giường cùng với Chirpie và Bellaré cho đến khi Yoohyun-ie tiến vào và hỏi liệu tôi đã thức chưa.
Và khi em trai tôi đang dắt tôi vào phòng khách trong khi nói rằng thằng bé sẽ chuẩn bị bữa sáng, Yerim-ie bắt quả tang chúng tôi. Tất nhiên là tôi cũng không định giấu chuyện này.
“Chỉ là tạm thời thôi. Ngày hôm qua chú còn chẳng nghe rõ được đâu, nhưng hôm nay thì ổ…”
“Hyung!”
“Ahjussi!”
“Giống như là tai của chú bị nghẽn thôi chứ không hề có vấn đề gì khác nữa đâu.”
Yerim-ie và Yoohyun-ie cùng nhau thở dài. Peace cũng thở hắt ra như thể nó hiểu được tôi đang nói gì. Có điều, cho dù tôi có cố gắng dỗ dành Yerim-ie như thế nào đi chăng nữa thì con bé vẫn cứ thở dài không thôi. Cứ đà này thì mấy đứa sẽ tạo ra động đất đấy.
“Chú không thể thấy bất cứ cái gì, dù chỉ là một chút đúng không? Vậy sao hôm qua anh lại nói rằng anh sẽ đi mua quà Chuseok với ahjussi vậy, Han Yoohyun?”
Sau khi nói rằng ‘Cho dù ahjussi có nói rằng chú ấy muốn đi thì anh vẫn nên nhốt chú ấy trong nhà chứ!’, chắc là bây giờ Yerim-ie đang lườm nguýt Yoohyun-ie. Dẫu cho không thể nhìn thấy bọn trẻ, biểu cảm của bọn chúng lại hiện rõ trong đầu tôi. Yoohyun-ie sẽ nhìn tôi chằm chằm thay vì trả lời.
“Nếu chú sử dụng kỹ năng Nhà giáo thì sẽ ổn thôi. Ẵm Peace thì sẽ khá bất tiện nên chú định nhờ sự trợ giúp của Bellaré. Con bé có thị giác tốt và còn có thể cảm nhận nhiệt độ nữa.”
“…Ahjussi, thật đấy, chăm sóc cho bản thân mình đi.”
Yerim-ie hầm hừ rồi ngồi xuống cạnh bên tôi. Ghế sofa hơi trũng xuống. Yerim-ie cũng nên biết về những gì đã xảy ra lúc tiền hồ… ah… Tôi quên mất rằng mình phải thảo luận về việc hồi quy. Tôi cũng nên hỏi thêm chi tiết về tình hình của hầm ngục nữa. Có lẽ là do Hoạt Ngôn Giả đã khiến tôi phải suy nghĩ vớ vẩn nên tôi đã bỏ qua khá nhiều thứ.
Yoohyun-ie đi vào bếp và bắt đầu làm bữa sáng, còn Yerim-ie bật TV để sử dụng âm thanh của nó như một dạng tiếng ồn trắng. Cùng lúc đó, cuộc nói chuyện về việc nhà của Hội trường hội Sesung bị thổi bay vào ngày hôm qua đang được phát sóng.
“Nhìn này, ahju… Tôi xin lỗi.”
“Không sao đâu. Tôi mới là người bị mù tạm thời mà, đừng lo.”
Yerim-ie, người vừa im lặng được một lát, bắt đầu sôi nổi trở lại.
“Tôi đang nói về màu tóc của Hội trưởng Hội Sesung đấy! Nó là màu hồng! Tuy nó có pha thêm chút ánh bạc, nhưng suy cho cùng thì vẫn là màu hồng!”
Ôi trời. Vậy là cuối cùng thì màu tóc của Changeling vẫn giống như màu tóc của Sung Hyunjae.
“Trước đây nó từng là màu, ừm… be? Tôi nghĩ thế, nhưng chắc là chú ấy nhuộm lại rồi. Hài hước thật chú nhỉ? Nó còn hài hơn vì màu tóc mới này rất hợp với chú ấy!”
“Lưu lại buổi phát trực tiếp này cho chú đi. Chúng ta sẽ xem lại nó đấy.”
“Tất nhiên là tôi sẽ lưu nó lại với chất lượng cao rồi! Bọn họ đang bàn luận sôi nổi về những gì đã xảy ra vào ngày hôm qua. Nó còn trèo lên đầu bảng xếp hạng, và còn phổ biến hơn việc Hội Sesung bị thổi bay nữa.”
Phù, Sung Hyunja-ssi nổi tiếng thật đấy. Liệu anh ta có thức dậy và đón lễ Chuseok không? Tôi nên chuẩn bị một ít thức ăn.
“Tôi có nghe Han Yoohyun kể sơ qua việc này, nhưng lẽ ra chú nên gọi cho tôi chứ.”
“Tôi cũng muốn có nhóc ở đấy mà. Nhóc đã nghe nói về con ma thú mới chưa?”
“Có một ít thôi. Anh ấy nói rằng không thể tiết lộ hết các chi tiết được. Nó đang ở đâu vậy nhỉ?”
Vậy thì con bé vẫn chưa biết việc thằng bé đang đóng giả làm Sung Hyunjae, ấy vậy mà lại nói rằng anh ta đã nhuộm mái tóc bạch kim của mình.
“Do tiêu tốn rất nhiều sức mạnh nên bây giờ thằng bé đang đi ngủ rồi. Nhóc có biết là chú đã kết hợp sức mạnh của nhóc với Changeling để bắt Sung Hyunjae không?”
“Thật sao?”
Yerim-ie ôm bụng cười to. ‘Lẽ ra tôi phải chứng kiến sự kiện đó! Không, lẽ ra tôi phải là tự làm luôn mới đúng!’, có vẻ như con bé rất thất vọng. Cho dù có Yerim-ie ở đó, tôi vẫn sẽ phải sử dụng sức mạnh của Cấp S bởi vì tôi phải tự thân đâm con dao ấy vào, nhưng lẽ ra mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.
Sau đó thì có một cuộc cãi vã để tranh xem ai sẽ là người đút đồ ăn sáng cho tôi, nên bữa sáng cũng diễn ra lâu hơn mọi ngày. Yoohyun-ie phải lập tức đi đến bang hội, nhưng Yerim-ie thì lại bảo rằng con bé chỉ có chút việc vào chiều nay.
“Vậy thì ngày mai chúng ta hãy ra ngoài ăn trưa và mua quà Chuseok nhé~ Không phải chú nên nói với mọi người là bây giờ chú không thể nhìn thấy gì sao?”
“Chuyện này bị lọt ra ngoài thì phiền phức lắm, nên tôi sẽ đeo kính râm. Nhưng tôi nên thông báo chuyện này với Myungwoo và Noah-ssi…”
“Chú sẽ lại bị cằn nhằn cho xem.”
“Tôi biết màa.”
Noah-ssi sẽ chỉ lo lắng thôi, nhưng Myungwoo… Tôi sẽ phải nhờ cậu ấy xem qua dấu ấn. Tôi cũng nên nhờ Yoohyun-ie về việc đặt lại mảnh vỡ trái tim của Hắc Long nữa. Hãy bàn về chuyện đó khi thị giác của tôi khá hơn nào.
“Vậy nên ngày hôm nay chú sẽ nghỉ ngơi thật tốt.”
“Dẫu vậy thì chú cũng nên đi dạo ngoài vườn một chút đi chứ. Ở trong nhà mãi thì làm sao mà nghỉ ngơi được ạ? Tôi sẽ nhờ Hyuna-unnie mua món gì đó ngon cho chúng ta nhé? Chị ấy nói rằng chị ấy sẽ ghé qua phòng thí nghiệm.”
Để cho Hyuna-ssi biết về tình trạng của tôi chắc sẽ không sao đâu nhỉ? Ngay sau khi tôi gật đầu, Yerim-ie liền gọi cho Moon Hyuna.
Mặc dù khu vườn trên nóc nhà ở ngay cạnh bên chúng tôi, tôi vẫn đeo kính râm và để Bellaré quấn quanh cổ mình rồi mới đi ra ngoài. Khả năng cảm nhiệt của con bé rất tốt, nên miễn là có con bé ở đây thì tôi sẽ có thể di chuyển được.
“Hyung-nim! Tôi nghe nói rằng cậu đã thổi bay nhà của Sung Hyunjae?”
Khi tôi và Yerim-ie đang cùng nhau đi dạo trong vườn, Moon Hyuna xuất hiện. Có vẻ như cô ấy đã nhảy thẳng lên đây thay vì đi bằng thang máy. Trần nhà chỗ này cao lắm đấy, bằng ba tầng lầu là ít.”
“Chắc là vui lắm nhỉ?”
“Vui… Đáng sợ thì đúng hơn.”
“Không vui? Thật đấy à?”
Chà, nói thật thì.
“Thì cũng khá hồi hộp.”
Sau khi tôi trả lời, Moon Hyuna mỉm cười và đặt cái giỏ mà cô ấy đang mang xuống bàn. Bánh, bánh mì kẹp, đồ uống, và hết món này đến món khác xuất hiện.
“Trong hộp đó là món gì vậy?”
“Súp rong biển đấy, tôi đã đặc biệt mua nó.”
Cô ấy đổ cho tôi một ly đầy. Nó rất ngon, nhưng ăn súp rong biển bằng ly ư? Dẫu vậy thì nó vẫn rất ngon. Trong khi ăn, tôi nói ngắn gọn về việc mình đã mất thị giác như thế nào sau vụ việc ngày hôm qua. Moon Hyuna nói rằng cô ấy nhận ra rằng đã có một trận chiến giữa các Cấp S trong khi đang xử lý một con quái vật Cấp S.
“Nếu chỉ có một con quái vật Cấp S xuất hiện thôi thì mọi thứ sẽ không đến mức đó. Vậy nên tôi đã hỏi, và Soyoung-ie cũng đã bao che bằng đủ loại lý do, nhưng tôi vẫn không tin. Sung Hyunjae trông cũng rất lạ khi xuất hiện trên sóng truyền hình–chuyện gì đang diễn ra vậy?”
“Tôi không kể được.”
“Thôi nào. Ôi, chắc là mọi thứ đã thú vị lắm.”
“Đúng vậy, unni. Ôi, chắc là mọi thứ đã thú vị lắm.”
Nếu cả Yerim-ie và Moon Hyuna đều ở đó thì chắc không chỉ có nhà của anh ấy, mà cả Hội Sesung cũng sẽ bị thổi bay. Chà, như vậy thì giải trí thật đấy. Dẫu vậy, chúng tôi vẫn không nên gây ra quá nhiều thiệt hại.
“Hyung-nim, cậu bảo là hôm nay cậu sẽ nghỉ ngơi à?”
“Đúng thế, tôi đã hứa với Yoohyun-ie rằng sẽ không nhấc một ngón tay.”
“Nghỉ ngơi kiểu gì mà cứ nằm ì trong nhà thế? Đừng có như vậy mà, hãy đi ra ngoài với bọn tôi đi.”
Hyuna-ssi thuyết phục. Tôi cũng muốn đi lắm, nhưng tôi đã hứa với em trai mình rồi.
- Lễ Chuseok (秋夕—Thu Tịch) là Tết Trung Thu của người Hàn Quốc và Triều Tiên. ↩︎
- Hanbok (韓服 — Hàn phục) là bộ trang phục truyền thống của những người dân thuộc hai quốc gia Hàn Quốc và Triều Tiên. ↩︎
- Tteok (떡) chỉ một thể loại bánh truyền thống của người Hàn Quốc và Triều Tiên làm từ bột gạo nếp. Họ có tập quán ăn tteok guk (canh bánh tteok mặn) vào ngày Tết, tteok ngọt vào trong lễ cưới về lễ mừng sinh nhật. ↩︎
- Jeon (전) là là tên gọi chung cho các loại cá, thịt, rau củ đã được nêm sẵn sau đó chiên lên cùng bột và trứng. ↩︎
- Yukjeon (육전) là tên gọi chung cho các món jeon có thịt. ↩︎
- Songpyeon (송편) là một món bánh truyền thống làm từ bột gạo của Hàn Quốc và Triều Tiên. ↩︎
