S-class

Chương 310: Cuộc đàm phán từ bên ngoài

Trans: Potato
Beta: Yuxin

Hoạt Ngôn Giả, hẳn là hắn Siêu Việt Giả từng giúp Sứa – Vua Biển Sương Mù, can thiệp vào các hầm ngục nhỉ? Lẽ nào hắn giờ trở thành người kế nhiệm Sứa?

“Lời đề nghị? Đề nghị gì? Nếu giờ này mà đòi ký hòa ước gì đó, thật không hiểu hắn có bị điên không, nhờ hắn biến đi cho khuất mắt. Nhưng thôi, cứ bảo là tôi chấp nhận.”

Không phải tôi đã hết oán hận với lũ Hiếu Đạo ấy, nhưng nếu cứ để chúng nhúng tay vào, đám nhỏ của tôi sẽ khổ. Nếu chúng đề nghị đình chiến, tôi đành miễn cưỡng gật đầu ‘đội ơn lắm lắm’ cái sự bẩn thỉu của chúng vậy. Dù sao thì tôi cũng đã hạ Diarma rồi.

“Không phải… như thế đâu…”

Người Mới ngập ngừng, giọng nhỏ xíu.

“Hoạt Ngôn Giả đang tìm người đã giết Vua Biển Sương Mù.”

“Cái gì?”

Tôi sững người. Không ngờ chúng thân nhau đến vậy? Khi Diarma chết, hắn chẳng phản ứng gì, vậy mà Vua Biển Sương Mù lại được lòng đến vậy à? Nhìn không ra là một con sứa có sức hút thế.

“Cứ bảo không biết. Đó là sự thật mà? Một Siêu Việt Giả cao quý sao lại bị một tên cấp F hạ gục được? Chắc là mất tích thôi.”

Nếu hắn quyết tâm trả thù, thì phiền phúc to đấy.

“…Mà cái tên Hoạt Ngôn Giả này, hắn thân với Sứa lắm à?”

“Vua Biển Sương Mù chỉ xem hắn là người bạn bình thường thôi, nhưng…”

Là cả hai đang trong một mối quan hệ mà hắn đơn phương nhiều hơn? Toang rồi lượm ơi.

“Không biết gì cả, cứ bảo cậu cái gì cũng không biết. Này chuyện thường tình mà, lần này bên Phản luân có giúp tôi đâu. Cô ta chỉ mất tích thôi. Tôi không biết gì cả. Tự nhiên cái biến mất tăm vậy đó.”

Nếu hắn phát hiện ra tôi đã giết Vua Biển Sương Mù, liệu hắn chỉ nhắm vào mỗi tôi rồi thôi? Nếu được thế thì may, nhưng khả năng cao là những người xung quanh tôi cũng sẽ gặp nguy hiểm, cái kiểu kịch bản ‘ta sẽ hủy hoại cả những người thân yêu của ngươi’ quá quen luôn.

…Có lẽ vì đang ở trong mơ, Kháng Sợ Hãi không có tác dụng, cả người tôi lạnh toát. Nghĩ tới việc ai rõ ràng sẽ là mục tiêu đầu tiên, tôi càng thấy rùng mình. Tôi muốn đứng dậy, nhưng cơ thể vẫn chẳng chút sức lực.

“…Hoạt Ngôn Giả chưa biết rõ tình hình, đúng không? Làm ơn gật đầu đi mà?”

Người Mới lúng túng, đôi mắt đỏ rực đảo qua đảo lại. Khốn khiếp! Ngực tôi nghẹn ứ, như bị tắc thở. Không, một lần là đủ rồi. Dù có chết, tôi không để chuyện đó lặp lại lần nữa.

“Hắn chưa biết… nhưng, hắn biết là Vua Biển Sương Mù từng nhắm nào cậu, Cục cưng. Thế nên giờ hắn muốn tìm cậu.”

Tôi đờ đẫn nhìn Người Mới. Diarma hay Vua Biển Sương Mù, tôi vốn dĩ chỉ xem chúng như mấy con boss hầm ngục, xử lý xong là hết chuyện. Với Diarma thì quả đúng như vậy, tôi còn được phần thưởng. Nhưng với Vua Biển Sương Mù, đúng hơn là, Luga Peya, thì khác.

Có người trân trọng cô ta. Một điều tôi chưa từng nghĩ tới. Thật sự chưa từng.

“Nếu tôi nói tôi tự vệ chính đáng chắc hắn ta cũng chẳng thèm nghe đâu nhỉ?”

Tôi bị oan ức thì có ai quan tâm? Nếu đổi lại là mình, tôi cũng sẽ làm thế thôi. Nếu Yoohyun-ie phạm sai lầm và vì thế mà bị giết, tôi vẫn sẽ căm ghét kẻ đã giết em ấy. Tôi sẽ muốn trả thù, bất chấp đúng sai, khi ấy trong tôi chỉ còn bản năng thôi.

Huống chi với bọn Siêu Việt Giả đó, con người chắc chỉ là cỏ rác. Nếu một người bị chuột cắn khi cố bắt nó, vết thương nhiễm trùng dẫn tới cái chết, có ai trách người đó không? Chắc chắn con chuột sẽ bị giết trước, rồi đàn chuột quanh đó cũng sẽ bị diệt sạch.

‘…Ngoài ra, Sứa từng nói Hoạt Ngôn Giả có thể điều khiển hệ thống.’

Hắn đã từng can thiệp vào hầm ngục nọ. Không giống những Siêu Việt Giả khác, việc hắn có sức mạnh bảo vệ thế giới không khiến hắn trở thành nên đáng tin. Và khác với tôi, những người xung quanh tôi lại thường xuyên ra vào hầm ngục.

Chết tiệt, Hoạt Ngôn Giả rốt cuộc biết bao nhiêu về tôi? Giờ có nên đưa Yoohyun-ie và Yerim-ie ra khỏi nhà không? Giả vờ như chúng tôi liên quan gì nhau? Hay thậm chỉ phải giả vờ chúng tôi đang bất hòa… 

‘….Chuyện này.’

….Nhưng rồi, những ký ức trước hồi quy trở về, tim tôi chùng xuống, và tôi chùn bước. Yoohyun-ie, Yerim-ie và những người khác, nếu tôi nói có một Siêu Việt Giả đang nhắm vào tôi nên tránh xa tôi ra, liệu họ có chịu nghe? Còn việc lẳng lặng đẩy mọi người ra xa, tôi không làm được.

Mắt mờ đi, cay xè, nhưng tôi lại bật cười.

“Hoạt Ngôn Giả hay gì đi nữa, cứ thử động vào đám nhỏ của tôi xem.”

“…Cục cưng.”

“Chúng tôi chỉ…chỉ là những người đang cố gắng sống thôi, sao cứ nhè chúng tôi ra mà quấy rầy? Ai là kẻ gây hấn trước mà giờ lại làm ầm lên? Tôi đã làm được hai lần rồi, nghĩ tôi không dám làm lần thứ ba à?”

Lúc mới hồi quy, tôi đã nghĩ mọi chuyện rồi sẽ ổn. Dù sau đó có bao nhiêu chuyện xảy ra, thì hiện tại… chưa bao giờ tôi thấy ngột ngạt và bế tắc thế này.

Dù là Diarma hay Luga Peiya, cả hai đều là những siêu việt mạnh mẽ mà tôi không thể đối đầu trực diện. Nhưng ít nhất họ có mục tiêu riêng, có thể nói chuyện, có thể thuyết phục để giữ tôi và những người xung quanh tôi sống sót, có kẽ hở để tôi lợi dụng.

Còn Hoạt Ngôn Giả thì chỉ có lòng thù hận, chỉ cần lấy đầu tôi, chỉ cần cái mạng này của tôi thì còn may. Những kẻ chỉ biết tra tấn và giết chóc mới thật sự là loại tồi tệ nhất.

“Chúng tôi cũng sẽ không ngồi yên đâu!”

Người Mới tiến tới, ngồi xổm trước mặt tôi, giọng chắc nịch.

“…Cậu sẽ giúp tôi à?”

“Tôi… muốn giúp, nhưng……”

“Lời đề nghị của hắn, cụ thể là gì?”

Người Mới nhìn tôi dè dặt, rồi mở lời.

“Nếu giao thế giới của Cục cưng ra, thì trong vòng một trăm năm tới hắn sẽ không can thiệp nữa, nếu cần còn giúp đỡ thêm. Hoạt Ngôn Giả không phải kiểu thích ra mặt, nhưng với khả năng điều khiển hệ thống, nếu hắn nhúng tay vào thì phiền lắm.”

“Thế chắc đỡ nhiều lắm nhỉ.”

“V–Vâng……. Nghĩa là hy sinh một thế giới, để có thể cứu được nhiều thế giới khác………”

“Vậy các cậu đồng ý?”

Nghe tôi nói, Người Mới lập tức lắc đầu lia lịa. Đôi tai phủ đầy lông mềm của cậu ta lắc phần phật như cánh quạt.

“Không! Ít nhất là hiện tại thì không! Tôi đã nói là không nên làm vậy, cả tiền bối Giọt Nước và Cây cũng phản đối!”

“Nữ Vương Nhân Ngư tỉnh lại rồi à?”

“Vâng! À, cả Trăng Lưỡi Liềm nữa!”

Nghe đến cái tên Trăng Lưỡi Liềm, tim tôi thắt lại. Trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh Sung Hyunjae, người hẳn đang say giấc.

“Trăng Lưỡi Liềm cũng tỉnh rồi sao?”

“Vừa mới nhận được tin thôi ấy. Dù vẫn chưa thể cử động, nhưng Trăng Lưỡi Liềm cũng nói rõ là phản đối việc giao thế giới của cậu cho Hoạt Ngôn Giả.”

Người Mới nói với vẻ hớn hở, nhưng lòng tôi chẳng thấy nhẹ nhõm hơn. Đương nhiên là cô ta sẽ phản đối, vì Sung Hyunjae đang ở đây. Nếu Hoạt Ngôn Giả và đám Hiếu Đạo kia biết về Sung Hyunjae, khả năng cao sẽ tìm cách trừ khử anh ấy.

‘Không phải ai trong phe Phản Luân cũng hoan nghênh anh ấy.’

Chắc chắn sẽ có những kẻ trong số đó lo ngại về việc một người có thể nuôi dưỡng sức mạnh đủ để tiêu diệt Nguồn, mà chủ nhân của sức mạnh đó lại còn là một Siêu Việt Giả, Trăng Lưỡi Liềm. Lo ngại sẽ biến thành cảm giác bị đe dọa.

Mọi thứ càng lúc càng rối như tơ vò.

“Cục cưng, cậu từng nói muốn gặp Trăng Lưỡi Liềm mà, đúng không? Có muốn tôi chuyển lời gì không?”

“Không, giờ thì chưa cần. Quan trọng hơn, chuyện giao thế giới của tôi, các cậu đã từ chối, đúng không?”

“Vâng. Nhưng mọi người vẫn muốn thương lượng… Không chỉ Hoạt Ngôn Giả, vài kẻ phe Hiếu Đạo khác cũng đang quan tâm.”

“Tôi biết rồi, nhưng nghe lại vẫn thấy điên máu. Bọn họ nghĩ mình là ai chứ.”

Tôi biết ơn vì họ đã ra tay giúp đỡ một thế giới đang trên bờ diệt vong. Nhưng giúp đỡ không có nghĩa là được quyền dùng chúng tôi làm vật trao đổi. Họ định quyết định mọi thứ theo ý mình mà chẳng cần quan tâm đến ý kiến của chúng tôi sao? Thậm chí ngoài tôi ra, người dân trong thế giới này chẳng ai hay biết gì.

“Vì bọn họ là những Siêu Việt Giả cao quý, nên con người thấp kém như chúng tôi chỉ cần nghe theo là đủ, đúng không.”

“Ơ, Cục cưng. Cái đó…”

“Thời nay, đa số bọn chúng sinh ra đã ở trên cao.”

Hỗn Độn Nguyên Sơ lên tiếng. Dù vẻ ngoài non nớt, nhưng lời nói lại mang đầy vẻ từng trải.

“Ngày xưa, cũng có nhiều Siêu Việt không phải là Nguyên Mạch Giả.”

Không biết cái “ngày xưa” đó là từ bao giờ nữa….

“Tôi cứ tưởng tất cả Siêu Việt Giả đều là S cấp từ khi sinh ra.”

“Làm gì có chuyện đó. Ngược lại, Nguyên Mạch Giả thường không vượt qua được một giới hạn nhất định. Vì họ chẳng cần phải khổ cực cố gắng.”

Nghĩa là sinh ra đã giỏi thì dừng ở đó, không cần nỗ lực thêm? Cũng đúng, nếu mọi thứ đến dễ dàng thế, ai lại phí sức cố thêm làm gì.

“Nhưng gần đây, hầu hết Siêu Việt Giả đều là được nuôi dưỡng mà thành, mà cách đó thì chỉ có Nguyên Mạch Giả mới làm được. Nhưng Nguyên Mạch Giả vốn là những con người bình thường, vậy nên trong đầu luôn có suy nghĩ rằng mình khác biệt với đồng loại.”

“Việc chúng coi thường con người là lẽ thường.”

Hỗn Độn Nguyên Sơ nói tiếp, như thể đó là điều hiển nhiên.

“Ngay cả những kẻ không phải Nguyên Mạch Giả, nếu làm Siêu Việt Giả lâu năm thì cũng sẽ thay đổi.”

Kiểu như ‘ếch quên mình từng là nòng nọc’ vậy.

“Nhưng Người Mới thì có vẻ đỡ hơn nhỉ?”

“T–Tôi á……?”

Người Mới lúng túng trước ánh mắt tôi, tay cứ mân mê đôi tai dài. Dù là S cấp từ khi sinh ra, thì tính cách cũng có nhiều kiểu. Có lẽ cũng có những người như Người Mới – dễ thương và chân thành.

“Dù sao thì, Hoạt Ngôn Giả sẽ không tấn công ngay lập tức đâu, phải không?”

“Vâng. Thực ra thì hiện tại hắn vẫn chưa thể tiếp cận thế giới của Cục cưng, nên việc đàm phán cũng sẽ diễn ra từ từ thôi.”

Suy cho cùng, sự thật là tôi và mọi người rõ ràng chẳng đủ sức chống lại. Chỉ còn cách hy vọng vào bên Phản Luân sẽ ngăn chặn được hắn. Hoặc ít nhất là hỗ trợ tôi như lúc đối đầu với Diarma, nhưng tạo ra ma thú như Changeling lần nữa… chắc là bất khả thi, nguyên liệu phải là ma thạch Siêu Việt Giả cùng mảnh vỡ của Sung Hyunjae cơ mà.

“Chưa biết sẽ bằng cách nào, nhưng chắc chắn chúng ta sẽ phải thỏa hiệp với Hoạt Ngôn Giả thôi. Nếu chúng ta cứ một mực từ chối, hắn sẽ tìm cách gây hại cho thế giới của cậu.”

“Ừ… chắc là vậy…….”

“Tôi sẽ cố gắng để mọi thứ nghiêng về phía có lợi cho thế giới của Cục cưng. Tôi sẽ nỗ lực hết sức! Dù là tân binh, nhưng vì tôi có thể điều khiển hệ thống nên tiếng nói cũng khá có trọng lượng đấy!”

“Cảm ơn nhé. Nhờ cả vào cậu đấy.”

Người Mới bật dậy nở nụ cười rạng rỡ, tà áo nhẹ như cánh hoa khẽ bay theo động tác. Dù không ít lần tôi đã nặng lời với cậu ta, nhưng cậu ấy vẫn luôn đối xử với tôi rất tốt. Trong nhóm Phản Luân, Người Mới là hiền lành và tốt bụng nhất. Cách cậu ta đối xử với Yoohyun-ie và Chirpie… cũng chỉ từ góc độ một người quản trị hệ thống. Nhưng giờ, chắc cậu ấy cũng có cái nhìn khác nhỉ?

“Nè Người Mới, tên thật của cậu là gì?”

“…Hả? Tên á?”

“Cậu chắc phải có tên chứ. Chưa thể nói cho tôi biết à?”

“Ừm… tên thì… không được đâu!”

Người Mới hoảng hốt lắc đầu, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Sẽ mất chút thời gian để kết nối hệ thống, nhất là ở quốc gia của cậu. Nhưng ít nhất thì cho đến lúc đó, mọi thứ vẫn sẽ an toàn, nên hãy nghỉ ngơi đi nhé!”

“Ừa, tôi sẽ nghỉ mà. Nhưng làm sao biết khi nào hệ thống được kết nối?”

“Hãy dùng kỹ năng Mầm Non đi. Vì đó là kỹ năng nhập thủ công, nên nếu hệ thống chưa kết nối thì sẽ không dùng được đúng cách. Cửa sổ trạng thái cũng sẽ không hiện ra trừ khi mục tiêu đã có hồ sơ từ trước.”

Tôi đã nghĩ sẽ tìm vài người Thức tỉnh ổn ổn trong khoảng thời gian này, nên nghe thế cũng hơi tiếc. Dù cửa sổ trạng thái không hiện ra, thì kỹ năng vẫn tồn tại mà, nên biết đâu tôi vẫn có thể cảm nhận phần nào?

“Mà… tiên sinh đến đây cùng Người Mới là vì lý do gì vậy ạ? Tôi không nghĩ sẽ gặp lại ông sớm thế này đâu. Cảm ơn ông rất nhiều vì thanh kiếm, em trai tôi cực kỳ thích nó.”

Tôi lễ phép cúi đầu chào đầy thành ý. Không biết có phải tiên sinh đến để cho thêm gì nữa không. Hỗn Độn từ từ thả lỏng cánh tay đang khoanh lại.

“Thấy có đứa trẻ sắp chết vẫn cố vùng vẫy, nên ta khó chịu.”

“…Sao ạ?”

“Nhìn cái bộ dạng của ngươi đi.”

Ờ thì… nhìn bên ngoài thì tôi vẫn ổn mà.

“Ông từng nói tôi sẽ sống thêm 20 năm nữa mà.”

“Cứ cái đà này, chắc sang năm là nằm nửa người trong quan tài rồi.”

“Giờ đã là tháng Chín rồi mà, nói thế hơi quá đáng nha.”

Ánh mắt hướng về tôi chẳng khác gì ánh nhìn dành cho một chú chó con lấm lem đang lang thang bên vệ đường.

“Ngươi đã làm gì mà dòng ma lực của ngươi loạn hết cả lên. Nhìn đây, đây này.”

Hỗn Độn Nguyên Sơ đứng sau lưng tôi, vỗ mạnh vào gáy bằng lòng bàn tay. Dù đang trong mơ, nhưng vẫn đau thấu trời xanh.

“Ơ, dù tôi có nhìn thì……”

“Cứ điều khiển ma lực theo cách ta chỉ.”

“Nhưng đây là mơ mà, chẳng phải ông nói sẽ không ảnh hưởng gì đến tôi sao?”

“Thì ta chỉ dạy thôi. Dù là trong mơ, nếu ngươi tự mình điều khiển ma lực thì ma lực thực tế cũng sẽ phản ứng theo. Nên im lặng mà tập trung đi.”

Bàn tay chạm vào gáy, một luồng khí nóng lan tỏa. Để tôi dễ theo kịp, luồng nhiệt ấy di chuyển chậm rãi như đang vẽ lên lưng. Tôi cố gắng điều khiển dòng chảy ma lực trong cơ thể theo chuyển động đó. Không dễ, nhưng cũng không đến mức không theo được.

“Đây là phương pháp vận khí giúp ổn định ma lực bị rối loạn. Nhớ kỹ đi. Dù vậy, nó cũng không ngăn được tác dụng phụ đâu.”

Quả thật, cơ thể rã rời của tôi lấy lại được chút sức lực.

“Cảm ơn ông. Lần này không lấy điểm à?”

“Lúc đó là trong hệ thống, nên ta trực tiếp ra tay được. Còn lần này thì…”

Hỗn Độn Nguyên Sơ đảo mắt nhìn tôi từ đầu đến chân. Gương mặt hiện rõ vẻ không hài lòng, rồi khẽ tặc lưỡi. Lần trước cũng vậy, lần này cũng thế, cứ để tôi yên là lại có vẻ như tôi sẽ chết bất cứ lúc nào.

“Khi hệ thống kết nối lại, ta sẽ gặp lại ngươi.”

“Thật lòng cảm ơn ông đã quan tâm, tiên sinh.”

Có vẻ lại sắp được giúp thêm gì đó nữa. Gần đến lễ tết, cảm giác như đang gặp một vị trưởng bối trong gia đình thật sự. Dù ở ngoài đời, đám người đấy chỉ giỏi moi móc lợi ích từ tôi chứ nói gì đến giúp đỡ.

“À này, Cửa Hàng Điểm thì sao? Khi nào nó biến mất?”

“Cửa Hàng hiện tại là do người tạo hệ thống kết nối với cậu, nên tôi không can thiệp được đâu.”

“Người tạo hệ thống?”

“Vâng. Người đó có ghé qua một chút nhưng… đại khái là vậy đó!”

Có vẻ không tiện nói rõ. Dù sao thì, nếu vẫn có thể tiếp tục dùng cửa hàng thì tốt quá rồi.

“Vậy còn điểm thưởng còn lại thì sao?”

“Cái đó cũng không thể thu hồi được. Cả những vật phẩm mà Cục cưng đang giữ nữa.”

Ồ, thế thì mấy món Mèo Báo vẫn còn nguyên à? Tôi hỏi thử thì được xác nhận là vẫn có thể tiếp tục sử dụng, chỉ là trạng thái ‘vật phẩm mượn’ vẫn còn nguyên. Người Mới vẫy tay chào: “Hẹn gặp lại sau nhé!” rồi tầm nhìn của tôi dần tối lại. 

Giữa làn ý thức mờ nhạt, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Hyung, anh mệt lắm hả? Em đưa anh về phòng nhé.”

Thì ra là Yoohyun-ie đã đến. Tôi lờ mờ mở mắt, nhưng vẫn chưa thấy được gì cả.

0 0 votes
Article Rating
Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Oldest
Newest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments