– Xèoooo~
Những đường vân mỡ cẩm thạch trên miếng thịt đẹp đẽ như một đóa hoa nở rộ, phần thịt lõi cổ(*) tạo ra âm thanh ngon lành khi được đặt trên vỉ nướng. Bên cạnh là lòng bò Hàn Quốc đang phồng lên và xì xèo trong lớp mỡ béo ngậy.
(*): thịt sườn ngắn không xương
Sống vầy mới gọi là sống chứ.
Nếu có chai soju hay bia ở đây thì tốt biết mấy nhưng trong tình huống này thì không ổn lắm.
“Chú có thể uống rượu.”
“…Hử?”
“Nhìn chú có vẻ rất muốn uống. Ngày nào tôi cũng thấy mấy ông già say xỉn nên chú không cần lo.”
….Là do tôi biểu hiện quá rõ, hay con bé có thể đọc được suy nghĩ của người khác?
“Chú không thể say khi chúng ta vẫn còn hợp đồng cần phải bàn. Và trước mặt chú là một cô nhóc đáng gờm. Chú sợ sẽ bị bắt cóc nếu say, nên đó là điều không thể.”
“Hơn cả việc tôi đáng gờm, không phải ahjussi quá dễ dãi à?”
Park Yerim cười tươi. Có vẻ tâm trạng khó chịu của cô bé đã giảm bớt rồi.
Để tiện cho việc nói chuyện, chúng tôi thong thả bước vào một căn phòng nơi sẽ không có thực khách khác ở gần đó. Hơn nữa đi ăn ở khoảng thời gian này cũng hơi kỳ nên không có nhiều người đến quán ăn cho lắm.
Kim Sunghan từ chối lời đề nghị ngồi ăn với chúng tôi, và sau cẩn thận quan sát mọi thứ bên trong nhà hàng một lượt, anh ta bước ra ngoài, nói sẽ đợi ở đây. Tôi nên bỏ cuộc chuyện đào tạo ổng lên cấp S. Bọn tôi không thân thiết với nhau cho lắm.
“Dù sao đi nữa, chú có thật sự biết ba mẹ tôi không thế?”
Park Yerim hỏi, rồi gắp một miếng thịt.
“Nếu không biết gì về nhau, sao tôi có thể tìm thấy nhóc ngay được? Chúng ta dĩ nhiên không quen, nhưng tôi mang ơn ba mẹ nhóc khi tôi còn trẻ.”
“Khi chú còn trẻ?”
“Ừ, tôi mồ côi từ nhỏ. Cố gắng tồn tại trong khi phải chăm sóc em trai là việc rất khó khăn.”
Tôi cố gắng để kể câu chuyện một cách không hoàn chỉnh. Nhưng nó lại là thứ gây xúc động cho người Hàn – hoàn cảnh bi đát của một đứa trẻ mất cha mẹ từ nhỏ và không có ai để nương tựa, vân vân và mây mây. Thậm chí, chỉ cần mỗi phiếu bầu xuất phát từ sự cảm thông của mọi người, bạn cũng có thể thành tổng thống.
“Khi đó, ba mẹ nhóc đã giúp đỡ bọn tôi chút ít. Chuyện đã gần 10 năm rồi, nên dĩ nhiên là nhóc không nhớ.”
Tất nhiên rồi tôi cũng có nhớ quái đâu =)) Rót một cốc cider (tên một loại nước trái cây lên men), thay vì rượu, tôi tiếp tục nói.
“Trước khi thức tỉnh, tôi đã phải gắng bươn chải tìm cách ổn định cuộc sống nên không có thời gian đi tìm nhóc. Tôi còn có một người em trai cấp S nhưng tới tận bây giờ mối quan hệ của chúng tôi cũng không được tốt.”
“Thật không? Giờ tôi đang suy nghĩ về nó đây, tôi không nghĩ mình đã từng nghe qua về gia đình hội trưởng Haeyeon.”
“Bọn tôi vừa làm lành vài ngày trước. Tôi đã thức tỉnh, có một kĩ năng hữu ích, rồi sau đó làm lành với em trai mình. Khi mọi thứ đã đâu vào đấy, tôi lại nhớ về những chuyện xảy ra trong quá khứ. Tôi hơi ích kỷ nhỉ?”
“Ý chú ích kỉ là sao? Nhìn bác tôi kia kìa! Có đầy người lấy oán trả ơn, vậy nên thà làm lành muộn còn hơn không làm gì .”
Park Yerim nói, hai má phồng lên. Trong miệng nhóc ấy chứa đầy thịt nướng. Con bé có vẻ ăn rất ngon lành.
“Này, nó là ớt đấy.”
“Tôi thích ăn cay.”
Nói xong, con bé thậm chí còn nhúng tỏi vào ssamjang(#) rồi ăn nó. Nhìn chỗ tỏi trong nước sốt cay của nhóc kìa. Nếu phần nước chấm kia không được đun lên, tôi sẽ bị ợ nóng, vì vậy tôi không thể ăn nó được.
#ssamjang: là hỗn hợp được trộn giữa tương đậu và tương ớt lên men, có mùi thơm của tương đậu, bùi mềm và hơi cay của tương ớt
“Vậy nên tôi dò la xung quanh và tìm thấy nhóc. Ban đầu, tôi chỉ định hỏi thăm nếu nhóc cần giúp đỡ, nhưng năng lực thức tỉnh của nhóc thực sự nổi bật.”
“Euaeeuuhh.”
“Nuốt đi đã rồi nói.”
Tên bác khốn nạn đó bỏ đói cháu gái của hắn hay gì?
“Vậy tất cả những gì tôi cần làm là điền vào hợp đồng với ahjussi?”
“Đúng. Thức tỉnh có thể bắt đầu ngay bây giờ hoặc mất vài ngày tùy từng trường hợp. Nó sẽ không lâu đâu.”
“Làm được ngay bây giờ thì càng tốt. Khi tôi về nhà, nó sẽ lại là một mớ hỗn độn cho coi.”
“Xác suất chỉ được một nửa thôi nhưng tôi sẽ cố.”
Làm sao để nói từ khóa bây giờ. Tôi có nên nói nhiều hơn về ba mẹ của nhóc ấy không?
Đầu tiên, tôi lấy khế ước từ kho đồ của tôi. Hai mắt Park Yerim tròn xoe khi nhìn thấy tờ giấy da hiện ra từ không khí.
“Nó là kho đồ đúng không? Đây là lần đầu tiên tôi thấy nó đấy.”
“Nhóc sẽ sớm có một cái thôi. Dù chỉ có thể bỏ những thứ liên quan đến hầm ngục, nhưng nó khá tiện.”
Những món đồ bình thường sẽ không bỏ vào đây được. Bạn chỉ có thể bỏ những thứ từ hầm ngục hoặc những vật phẩm được làm ra bởi nguyên liệu trong hầm ngục vào đây mà thôi.
“Có 3 điều kiện trong khế ước. Không được nói về kỹ năng của tôi cho người khác. Làm vệ sĩ cho tôi trong vòng 1 năm kể từ bây giờ. Ký hợp đồng với hội Haeyeon.”
“Vệ sĩ của ahjussi?”
“Ừ, tôi chỉ là cấp F thôi nên cần người bảo vệ. Khi đang đi tìm người phù hợp thì tôi thấy nhóc.”
“Ê khoan, được bảo vệ bởi đứa nhóc 15 tuổi. Chú không cảm thấy xấu hổ hả?”
“Thậm chí một đứa con nít 10 tuổi cũng mạnh hơn tôi nếu cấp của nó cao, vì vậy sao lại phải thấy xấu hổ?”
Đã phải tìm mọi cách để đến đây rồi, tôi đột nhiên thấy xấu hổ kiểu gì được. Sau khi trả lời qua loa, tôi lấy ra thêm một cây bút. Cả bút và mực đều được làm từ vật liệu trong hầm ngục. Tôi để khế ước lên bàn và bắt đầu viết điều kiện, Park Yerim vươn người ra nhìn trộm.
“Nếu vi phạm khế ước, trong vòng 1 năm các chỉ số giảm 20%? Hình phạt chỉ có từng đó? Thậm chí nếu phá vỡ khế ước, nó cũng không có vẻ giống một vấn đề lớn.”
“Giảm 20% nghĩa là hầm ngục nhóc có thể bước vào sẽ ở cấp thấp hơn. Sự chênh lệch trong số tiền nhóc kiếm được sẽ rất lớn.”
“Nhưng vẫn có thể nghỉ trong vòng 1 năm mà.”
“Chính xác. Nhưng đây là khế ước được hiệp hội thợ săn chứng nhận. Nếu nhóc hủy ngang khế ước, tiền trong thẻ của nhóc sẽ giảm rất nhanh. Tùy thuộc vào cấp độ, chứng chỉ của nhóc có thể sẽ bị tịch thu luôn.”
Đó là lý do vì sao đây không phải thỏa thuận ngầm, khế ước được hiệp hội thợ săn chứng nhận có nhiều lợi ích hơn so với khế ước bất hợp pháp đi kèm những hình phạt nặng.
“Tôi tưởng khế ước cho người thức tỉnh có hình phạt rất kinh khủng?”
“Có. Nhưng là bất hợp pháp.”
“Chỉ những Thức tỉnh giả mới có chỉ số thôi nên khế ước có hoạt động nếu chúng ta ký nó bây giờ không?”
“Không thành vấn đề. Khế ước này có chứa lời nguyền và người chưa thức tỉnh vẫn sẽ bị ảnh hưởng khiến thể lực bị giảm 20%.”
“Lời nguyền, nghe chú nói mà thấy sợ ghê…”
Tôi viết mọi điều kiện của tôi và ký tên. Park Yerim, người đang ngó tôi, vội vã giơ tay ra nhận lấy cây bút.
“Tôi chỉ cần ký tên thôi phải không?”
Khi con bé vừa cầm lấy cây bút cùng bản khế ước và định ký tên lên ngay và luôn…
“Hở?”
Tôi vội vàng lấy lại tờ khế ước. Park Yerim lườm tôi ngụ ý hỏi tại sao tôi lại làm vậy.
“Trẻ con vẫn là trẻ con.”
“Hả, tại sao?”
Nhóc ấy tỏ vẻ khó chịu và hỏi lại tôi bằng giọng sắc như dao cạo. Tôi giơ giơ tờ khế ước trước mặt.
“Nhóc nên kiểm tra trước khi ký vào nó.”
“Nhưng chả có vấn đề gì với nó cả.”
‘Không có gì bất ổn‘, con bé nói.
“Nhóc quên ghi điều kiện của mình.”
“…Ờ ha chú nói đúng.”
Park Yerim mặt tối sầm lẩm bẩm. Hiện tại, khế ước chỉ ghi mỗi điều kiện của tôi. Có thể vì xấu hổ, mà khuôn mặt con bé trở nên đỏ bừng.
“Làm người cũng có lúc quên mà!”
“Đương nhiên có thể quên. Dù nhóc có quên thật hay viện cớ thì nó cũng không ảnh hưởng đến khế ước. Đó là thứ có ý nghĩa giúp nhóc trở thành Thức tỉnh giả, trở thành một thợ săn. Nhóc sẽ có quyền lợi như người lớn, nhưng đồng thời cũng phải chịu trách nhiệm như họ.”
Tôi lấy lại cây bút và thêm vào điều kiện liên quan đến sự thức tỉnh của Park Yerim và điều khoản hỗ trợ.
“Và, khế ước này sẽ được điều chỉnh thường xuyên. Ban đầu tôi đã nhận ra nhóc sẽ trở thành Thức tỉnh giả với thứ hạng cao. Dự đoán cấp thức tỉnh là B hoặc cao hơn. Đây là thông tin hữu dụng cho nhóc. Dù nhóc đến bất cứ đâu, mọi người sẽ đều tiếp đón nhóc chu đáo, và nếu nhóc trở thành cấp A hay cao hơn, nó sẽ là phiếu tuyển thẳng cho nhóc vào 1 trong 3 hội lớn.”
Tôi nói, chỉ đầu bút vào điều kiện trong khế ước của hội Haeyeon.
“Nhưng thay vì đàm phán về điều kiện của khế ước, ký vào nó rồi nói nhóc sẽ được gia nhập vào hội, không phải đây là việc ngu ngốc quá à? Làm theo những gì tôi nói, tôi sẽ giúp nhóc thức tỉnh ngay bây giờ và công nhận – những điều kiện này quá bất lợi cho nhóc.”
Tôi gạch một đường lên “Hợp đồng với hội Haeyeon” và sửa lại thành ‘Hợp đồng ưu tiên dựa theo điều kiện – điều kiện hợp đồng nhiều hơn mức trung bình của ngành Thợ Săn.’
“Đây, thứ này nên là hợp đồng công bằng, không ít thì nhiều.”
Park Yerim đương nhiên sẽ hờn dỗi hoặc ngạc nhiên, con bé lườm tôi với vẻ bối rối. Sau một hồi im lặng, nhóc ấy mở miệng nói.
“Vậy chú muốn tôi làm gì?”
Con bé đang nổi giận à?
“Nghe có vẻ giống tôi đang cằn nhằn nhóc, nhưng ý tôi muốn nói nhóc vẫn đang ở độ tuổi cần sự trợ giúp của người lớn. Sau khi thức tỉnh, sẽ có rất nhiều người muốn tiếp cận nhóc. Kể cả nhóc có là một cấp B, nếu có thể dọn sạch hầm ngục thấp hơn 2 cấp là cấp D 10 lần mà không hề bị thương, nhóc có thể vào hầm ngục cấp B.”
Một đứa trẻ mồ côi còn đang tuổi học sinh có mức thu nhập vài tỷ won một năm. Hình dung ra lợi ích mà đứa trẻ đó mang lại là điều vô cùng dễ dàng. Còn chưa kể đến, Park Yerim là một cấp S. Nếu tin này được lan truyền ra ngoài, không chỉ trong nước, mà nó sẽ còn khuấy động cả những quốc gia khác.
“Trong số họ, sẽ có rất nhiều người cố tỏ ra thân thiện và tiếp cận nhóc như tôi, sau đó cố gắng moi được càng nhiều lợi ích từ nhóc càng tốt. Giống như việc nhóc suýt ký vào bản khế ước này, họ sẽ dễ dàng lừa được nhóc.”
“…”
Park Yerim không nhìn khế ước. Khuôn mặt con bé vẫn tối sầm, nhưng không phải giận dữ, gương mặt của nhóc như đang chìm vào suy nghĩ.
“….Nhưng tôi ghét bác của tôi.”
“Được rồi, tôi biết. Tôi sẽ không gợi ý loại người đó thành người giám hộ của nhóc. Mọi chuyện sẽ dễ xử lý hơn nếu ông ta không cầm được tiền mà nhóc kiếm được.”
“100% là ông ta không thể.”
Khi chê trách bác của con bé, bầu không khí căng thẳng đã được nới lỏng.
“Nếu như nhóc thấy ổn, tôi sẽ nhận vai trò đó cho nhóc.”
“…Không phải người hỗ trợ cũng như vậy à?”
“Khái niệm của chúng khác nhau. Một người hỗ trợ đơn thuần không thể tham gia vào thỏa thuận giữa các thợ săn. Nhưng nếu họ có người giám hộ, kể cả Thợ săn là trẻ vị thành niên cũng có thể dính vào hợp đồng bất lợi, những yêu cầu không hợp lệ khi đó cũng trở thành khả thi. Thường thì, ba mẹ sẽ là người giải quyết việc này.”
Đối với thợ săn, chỉ vì họ có quan hệ máu mủ với bạn, không có nghĩa họ sẽ trở thành người giám hộ của bạn. Chỉ có Thợ săn có năng lực mới trực tiếp được chỉ định họ.
“Vậy nên tôi đang nghĩ đến việc sẽ là người chịu trách nhiệm như ba mẹ nhóc.”
Tôi cố tình hắng giọng, giả vờ ngại ngùng. Và nói thật, tôi cũng hơi ngại thật. Thậm chí trước khi hồi quy, tôi còn chưa già đến mức có 1 đứa con gái 15 tuổi như này.
“B-Ba mẹ?”
“Ư..ừ. Dù vậy vẫn có nhiều chỗ tôi còn thiếu sót.”
“…Sao chú lại làm nhiều thứ cho tôi thế? Cho dù chú mang ơn ba mẹ tôi thật, nhưng chú đã nói họ chỉ giúp chú một chút thôi mà?”
“Vì tôi đã từng trải qua quãng thời gian khó khăn.”
Nó vừa là lời nói dối vừa là sự thật.
“Nó đơn giản chỉ là sự biết ơn gián tiếp. Nếu lúc đó tôi không được giúp đỡ hoặc đại loại vậy, thì bây giờ tôi cũng không được thế này.”
“Ahjussi trông giống một người rất đáng tin cậy.”
“Thật chứ?”
“…Chú có cần hỏi lại không?”
Có vẻ con bé không muốn lặp lại lần hai. Một lần mà vẫn không thỏa mãn là lỗi của tôi.
“Sao đi chăng nữa, tôi hiểu.”
Park Yerim xoa tay lên má.
“Umm…Làm ơn hãy chăm sóc tôi từ bây giờ.”
“Được thôi tôi cũng vậy, vậy…”
Tôi nên uống say. Sự hối hận đến quá muộn nhưng hết cách rồi. Không có lựa chọn khác, tôi phải nói ra trong khi đang tỉnh táo. Nếu tôi có xấu hổ đến chết thì đó cũng là lẽ đương nhiên thôi.
“Tôi nói là tôi sẽ đảm nhiệm vai trò là ba mẹ nhóc nhưng dĩ nhiên tôi vẫn còn thiếu sót. Nhưng như bố mẹ nhóc yêu nhóc, hay là không đến mức đó, nên nói sao ta,….Yerim tôi yêu nhóc?”
“Ặc! Cái gì đấy! Kì quá!”
Park Yerim rít lên và khuôn mặt con bé trở nên đỏ ửng, nhóc chà chà hay tay như thể nổi hết cả da gà da vịt lên. Khuôn mặt tôi dĩ nhiên là cũng đỏ theo. Thật khó để nói tào lao một cách tỉnh táo.
Nhưng, nếu phản ứng lại đến mức đó.
[Người chưa thức tỉnh ‘Park Yerim’ đã bị tác động bởi từ khóa]
Đúng như dự đoán, nó đã hiện ra.
____________________
Bản dịch thuộc về Howl Team. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức. (¬ ¬ )
