Trans: Hi
Beta: Houmahome
Vị vua của thế giới đang bị giam cầm trong tòa tháp đó.
Nơi này từng là một ngôi làng. Ngôi làng ấy được xây dựng bởi những kẻ bỏ trốn đến vùng hoang mạc cằn cỗi. Thiếu thốn cũng là điều dễ hiểu thôi. Thứ quan trọng nhất, vượt lên trên tất cả, chính là nước.
Vị pháp sư dẫn đầu họ đã dùng thuật triệu hồi nước. Để tiếp tục vận hành nguồn nước nhỏ ấy, bọn họ phải liên tục dùng phép thuật mà không thể di chuyển. Cứ như thế, ngôi làng ấy sống sót và dần dần phát triển, nhưng tất cả là nhờ vào sự hi sinh của người pháp sư.
Một khi pháp sư biến mất, ngôi làng cũng sẽ theo đó mà sụp đổ. Nhưng con người thì không thể sống mãi, nên người ta liên tục cần hậu bối của vị pháp sư ấy. Những đứa trẻ có năng khiếu thao túng mana được huấn luyện, còn những lời khen có cánh liên tục xuất hiện, ca ngợi rằng một ngày nào đó bọn chúng sẽ trở thành trưởng làng, và cũng là người bảo vệ ngôi làng.
Những người pháp sư trẻ ấy được sinh ra, rồi chết đi, và được sinh ra thêm lần nữa. Rồi một ngày kia, một đứa trẻ xuất hiện cùng với tài năng nghìn năm có một.
Con suối nhỏ biến thành dòng sông. Cây cối mọc lên, còn lúa thì trổ bông. Cậu ta không chỉ triệu hồi nguồn nước như những pháp sư khác trong quá khứ. Đứa trẻ này tự mình bắt đầu thay đổi môi trường sống bằng cách khéo léo thao túng mana, điều mà một người bình thường không thể bắt chước. Những cơn mưa hợp mùa, và những ngọn gió cũng xuất hiện. Cậu ấy tạo ra những con rối làm từ sỏi và đá, rồi di chuyển chúng để xây dựng lại địa hình.
Sau khi khu vực màu mỡ được phủ xanh phát triển hơn, ngôi làng ấy trở thành một thành phố. Cùng lúc đó, người dân nơi này cũng nơm nớp lo sợ rằng kho báu của họ sẽ bị đánh cắp. Nếu đứa trẻ biến mất, thì thành phố cũng sẽ lụi tàn. Cho dù họ có sử dụng khe nước nhỏ kia và lao động cả ngày, thì thu hoạch của bọn họ sẽ thậm chí còn không bằng những gì họ có ở thời điểm hiện tại.
“Chúng tôi sẽ bảo vệ ngài.”
Dần dà, căn nhà nhỏ của vị pháp sư trở nên to hơn. Những bức tường cao được xây quanh trang viên của cậu ấy. Khách vãng lai thì bị giám sát để không thể đến gần.
Theo lẽ đó, đứa trẻ cũng bị cấm đi ra ngoài. Khác với những pháp sư đời trước, cho dù có chu du khắp nơi, cậu ấy vẫn có thể khiến cho thành phố phát triển thịnh vượng, nhưng họ lại nhốt cậu ta ở bên trong, giáo dục về sự truyền thống và sự nguy hiểm ở bên ngoài.
Cho dù có ngoan ngoãn đến mức nào, đứa trẻ này vẫn phàn nàn. Nhưng khi vô số người tụ họp lại và nói những điều giống nhau, vậy nên cậu ta tin bọn họ và nghe lời.
Nhưng cuối cùng.
“Kho báu ẩn đang ở vùng hoang mạc.”
Dẫu cho sự nỗ lực của những cư dân nơi đây, truyền thuyết về sự biến đổi thần kỳ đã được truyền đi khắp nơi. Một kho báu có sức mạnh thúc đẩy sự phồn vinh đã phủ màu xanh lên sa mạc. Đó không phải là một huyền thoại xưa, hay là một lời đồn vô căn cứ. Có rất nhiều người đã tận mắt nhìn thấy vùng đất này thay đổi trong chưa tới một thập kỷ.
Những người quyền lực tham lam cũng theo lẽ đó mà xuất hiện. Người lạ xuất hiện trong thành phố nhiều hơn, rồi dần dà, có tin báo rằng quân đội cũng đã hành động. Cư dân thành phố đổ xô đến chỗ cậu bé, người bây giờ đã trưởng thành, nhưng cũng không khác trước là bao. Họ yêu cầu cậu ấy hãy bảo vệ thành phố bằng sức mạnh của mình.
Đúng như mong muốn của họ, đứa trẻ đã tạo ra những con rối hùng mạnh. Có những con nhanh nhẹn chỉ cao khoảng chục xăng-ti-mét, và có những con đáng sợ cao đến hàng trăm mét.
Quân đội không dám đến nữa. Thay vào đó, những người có quyền lực kia lại gửi một người đến dinh thự nơi đứa trẻ đang sống. Người truyền tin, kẻ đã âm thầm né tránh tai mắt của những người gác đêm, đã hỏi đứa trẻ rằng:
“Tại sao một người có sức mạnh hùng vĩ như cậu lại bị nhốt ở đây?”
Dẫu cho cậu có thể rời khỏi nơi này bất cứ lúc nào để tận hưởng tự do. Đứa trẻ đáp lại một cách máy móc:
“Bởi vì nếu tôi chịu đựng một mình, thì những người khác sẽ được hạnh phúc.”
Từ đời này sang đời khác, những đứa trẻ tài năng đã được dạy như thế, chỉ để ràng buộc các pháp sư. Chỉ cần một người hy sinh, thì những người khác sẽ được sóng. Đó là cách tốt nhất. Đó là thành tựu đáng kính nhất.
Nghe thấy câu trả lời của đứa trẻ, người truyền tin nói tiếp:
“Chỉ có mười nghìn người sống ở thành phố này, nhưng có hàng chục triệu người sống ở Đế Quốc. Theo lời cậu nói, không phải những người ở nơi đây nên hy sinh cho Đế Quốc ư?”
Đứa trẻ lưỡng lự, rồi gật đầu. Người truyền tin nói đúng.
Những người có quyền lực xây một tòa tháp to lớn cho đứa trẻ. Bên trong chứa đầy nội thất đắt tiền, còn bên ngoài thì được canh gác cẩn thận để nội bất xuất, ngoại bất nhập. Chỉ có một cửa sổ nhỏ ở phía trên cao nhất của tòa tháp. Bọn họ gọi đứa trẻ là vị vua vĩ đại nhất thế giới và mong cầu sự phồn vinh vĩnh hằng.
Cứ thế, thế giới càng ngày càng giàu thêm. Tầm nhìn của đứa trẻ dần dà trở nên rộng hơn, và thế giới nhận được ân sủng của cậu ấy.
Trên hết thảy, đó là việc sống trở nên dễ thở hơn. Những con rối nhỏ còn đi lao động cho người dân. Nơi này trở thành thiên đường mà bọn họ chỉ cần phải tận hưởng.
Hàng trăm năm, rồi hàng nghìn năm trôi qua. Vị vua của tòa tháp dần trở thành một truyền thuyết. Lễ hội tri ân cậu ấy vẫn diễn ra hằng năm, nhưng không ai còn tò mò về sự thật nữa.
‘Tuyết rơi rồi.’
Ở phía bên kia của cửa sổ nơi cao, có hằng hà bông tuyết đang nhảy múa trong làn gió. Rồi có một vài bông bay vào bên trong.
Nội thất của tòa tháp hào nhoáng năm nào đã bị cũ và phai nhạt từ lâu. Những bức lụa dán tường đã rơi xuống, còn những cột gỗ từng được sơn tinh xảo, giờ đây đã mai một. Vậy nên chỉ còn tòa tháp mà các chuyên gia đã cẩn thận xây bằng những viên đá mạnh mẽ vẫn còn ở đấy, nhưng nó vẫn mang theo dấu vết của năm tháng.
Đứa trẻ có thể dễ dàng biến mọi thứ trở lại như cũ, thậm chí là khiến cho mọi thứ xa hoa hơn còn được. Nhưng cậu ấy không hề sử dụng năng lực kia cho bản thân mình. Ngoài việc sinh tồn ra, cậu ta đã sử dụng hết kỹ năng của mình cho những người ở bên ngoài.
Bởi vì đó là một việc tốt nên làm.
Cậu ấy thà cô đơn ngắm một mảnh trời thông qua cái cửa sổ bé tí, còn hơn là thử chiếm lấy nó. Cậu ta chỉ chào đón những hạt bông tuyết đang tự nhiên bay vào, bởi vì cậu ấy thích mùa đông. Những mảng tuyết trắng xóa, khác với nước mưa, cậu ta có thể nắm lấy chúng trong tay và chồng chúng lên nhau.
Thời gian lại trôi qua. Đây là thế giới mà ma thuật đã xuất hiện ngay từ đầu, nhưng vào một lúc nào đó, ma thú cũng bắt đầu trở nên mạnh hơn. Những con rối tự trang bị cho bản thân và xử lý lũ ma thú ấy, nhưng thiệt hại cũng càng ngày càng tăng. Những lời than phiền của người dân dần nhiều lên, và đứa trẻ cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng. Rồi có một ngày.
[Con có những kỹ năng tuyệt vời đến mức đáng kinh ngạc.]
Những dải trăng sáng chiếu qua cửa sổ. Ánh sáng đến từ vầng trăng lưỡi liềm nhỏ bé phát ra ánh bạch kim rực rỡ.
[Một mình con thôi, một mình con trên thế gian này.]
Ánh trăng dịu dàng thì thầm. Đó là một giọng nói rất hay và ấm áp. Đứa trẻ say mê nhìn chằm chằm cô ấy.
[Nhưng tại sao con lại tự giam lỏng mình ở nơi đây?]
“B-Bởi vì… đây là việc nên làm.”
Vì đã lâu không nói, giọng nói của cậu ấy có phần kỳ lạ. Cậu ta có nói đúng không nhỉ? Cho dù có khổ sở vì việc đó, đứa trẻ vẫn kể ra câu chuyện của mình. Ánh trăng rung rinh cùng tiếng cười lanh lảnh.
[Nếu đó là ước muốn của con, thì hãy nuốt chửng thế giới này đi.]
“…Gì cơ?”
[Có hằng hà sa số thế giới ở ngoài kia. Những thế giới mà ta không thể đếm được đang sinh ra và chết đi. Đây chỉ là một thế giới nhỏ, có tối đa 4.1 triệu sinh vật sống có trí tuệ mà thôi. Giống như việc con là một trong 4.1 triệu, thế giới này cũng chỉ là một trong những thế giới ở ngoài kia mà thôi.]
Giống như đứa trẻ, và giống như ngôi làng—thành phố —từ thuở xa kia.
[Nếu con nuốt chửng thế giới này, con sẽ có sức mạnh để cứu vô số thế giới khác khỏi sự biến mất. Đó cũng là một việc nên làm, có đúng không?]
Đứa trẻ gật đầu. Ánh trăng nói đúng.
“Làm sao để nuốt chửng thế giới?”
[Hãy rải sức mạnh của con ra mọi góc của thế gian này và giết hết những sinh vật sống có trí tuệ. Rồi thế giới sẽ bị con khuất phục, và con có thể nuốt chửng nó. Con đã ở gần lắm rồi.]
Một khi hạ quyết tâm, cậu ấy có thể làm được điều đó. Đứa trẻ không hề chần chừ, chẳng có lý do gì để chần chừ cả. Cậu ta đã là vua và là thần của thế giới rồi. Không ai có thể đứng ngang hàng với cậu để cậu trao trái tim cả, vậy nên để theo đuổi lý tưởng cao cả hơn, cậu ấy không ngần ngại mà lập tức quét sạch mọi thứ bản thân đã trông coi trong nhiều năm.
Những con rối trên toàn thế giới bắt đầu hành động. Những người đã tin tưởng giao phó mọi thứ cho chúng, bao gồm cả sự an nguy của họ, không thể chống cự.
Và cứ như thế, thế giới đã bị nuốt chửng.
***
“Nó không hoạt động…”
Người Mới khẽ thở dài, đôi tai thú màu be của cậu cụp xuống. Hệ thống của thế giới này đã đóng băng. Cậu không thể tiếp cận nó.
Hệ thống vốn đã bị bóp méo dưới sự ảnh hưởng của Hoạt Ngôn Giả1, giờ đây đã bị hư hại một phần sau khi Vua Biển Sương Mù xuyên thủng nó. Sau đó, nó còn bị một thế lực mạnh mẽ bí ẩn ngăn chặn. Người Mới rên rỉ và dựa vào chiếc ghế tròn của mình.
Xung quanh cậu là một vùng tuyết trắng xóa, nơi đang có tuyết rơi. Những hạt tuyết lấp lánh lơ lửng trong không khí.
“Làm sao đây? Cậu ta sẽ tức giận cho mà coi. Kiểu gì mình cũng sẽ bị mắng mất.”
Cậu mường tượng được cặp mắt đen láy đang nheo lại một cách rõ ràng. Người đó sẽ nhìn chằm chằm cậu, và chất vấn liệu cậu có đang chăm chỉ làm việc chăm chỉ hay không, rồi sau đó sẽ yêu cầu bồi thường ngay lập tức. Người Mới nhịp chân, và nhìn vào đống vật phẩm dưới quyền hạn mà mình có thể trao đi.
Cho dù sẽ bị ăn cướp, cậu vẫn bật cười. Đỉnh tai của cậu ấy cũng khẽ rung rinh theo.
“Lẽ ra mình cũng phải chăm sóc cho Cục Cưng nữa, nhưng cậu ta cứ đòi hỏi những món đồ cho người khác. Mình có nên nói rằng mình chẳng còn lại gì nhiều không nhỉ?”
Trong khi đang nghĩ vẩn vơ, Người Mới bỗng vuốt mái tóc của mình ra sau. Là vì cậu ấy là Người Chăm Sóc sao? Cậu vẫn nhớ rõ ràng cặp mắt đã nhìn vào hình dạng gốc của mình, và nói rằng nó rất đáng yêu. Thậm chí là cả giọng nói khi bày tỏ sự biết ơn của người kia nữa.
“…Sẽ ổn thôi.”
Sẽ không có gì xảy ra. Mà lỡ có chuyện xảy ra rồi thì thôi. Dẫu cho bọn họ sẽ thấy nuối tiếc bởi vì những công sức đã bỏ ra, thì chuyện không hay sẽ chỉ là một trong những biến cố luôn có thể xuất hiện mà.
Dù nghĩ như vậy, Người Mới vẫn không thể rời mắt khỏi hệ thống đang bị đình trệ.
“Khó quá đi mất.”
Tuy đã được sửa, nhưng chắc sẽ mất khá nhiều thời gian để nó hồi phục. Thậm chí, cậu còn không biết cách để đâm thủng thứ bí ẩn đang chặn hệ thống lại. Rồi cậu lại vừa lo lắng vừa thử này thử kia.
[Hiểu rồi, cậu đang gặp khá nhiều rắc rối.]
Một cửa sổ tin nhắn xuất hiện. Đôi tai của Người Mới dựng thẳng lên.
“…Ai đó?”
[Ta là một tiền bối xa.]
Một hình ảnh không rõ ràng xuất hiện trên cửa sổ tin nhắn. Hình như đó là một người phụ nữ trong một bộ váy trang trọng. Đôi đồng tử màu đỏ của Người Mới trở nên to và tròn.
“Vậy thì, liệu cô có phải… là người tạo ra hệ thống không?”
[Ta là một trong số họ.]
“Nhưng… tôi nghe nói rằng người sáng tạo hệ thống đời đầu đã bị hệ thống đồng hóa.”
Để cho hệ thống được hoàn thiện, thứ được gọi là một trật tự mới ở vô số thế giới. Ngay sau khi Người Mới dứt lời, gương mặt mờ nhạt kia nở nụ cười.
[Nó ngừng lại rồi, nên bọn ta đang được nghỉ. Nhưng mà chỉ được một chút ở chỗ này thôi. Vì thế nên ta mới là người duy nhất thức dậy. À, ta đã sắp xếp ổn thỏa số dư điểm cho cậu.]
“Cô đang nói về nhóm của Cục cưng sao?”
[Cho dù có bị chặn thì nó sẽ tự kết nối lại thôi, nhưng mà cậu Người Mới này.]
Mặc dù chỉ là tin nhắn, nhưng cậu ấy vẫn cảm thấy sự trang nghiêm của nó.
[Hệ thống được tạo ra để cho mỗi thế giới một cơ hội.]
“…Gì cơ?”
[Về cơ bản, nó là để hướng dẫn cho những sự thay đổi bất ngờ, và cũng là để hỗ trợ những người có tiềm năng. Chúng tôi muốn trao hy vọng đồng đều cho các thế giới.]
Giúp đỡ những người muốn sống sót.
[Nhưng nhìn cậu xem? Cậu đã hy sinh bao nhiêu thế giới rồi? Cậu không hề sai, việc vận hàng sẽ trở nên dễ dàng hơn nếu có nhiều siêu việt giả có cùng mục tiêu với cậu. Điều đó là sự thật.]
Nhưng sau tất cả.
[Cứ đà này, các cậu và Nguồn khác nhau ở chỗ nào chứ?]
“Tôi…”
[Ta biết, nghe theo lời dặn của Trăng Lưỡi Liềm. Nhưng cậu Người Mới này, đừng tử bỏ dễ dàng như vậy. Nếu có người muốn sống sót thì phải dốc sức giúp họ, bởi vì đó mới là chúng ta. Hệ thống là người hướng dẫn và giúp đỡ, chứ không phải là thẩm phán và bồi thẩm đoàn.]
Người Mới chớp mắt. Vứt bỏ những thứ vặt vãnh. Từ bỏ khi tiềm năng thấp. Trông nom những nơi có tiềm năng lớn hơn, có tài nguyên và khả năng dồi dào hơn. Đó là con đường mà cậu đã tin tưởng đi theo.
“Nhưng, nhiều thế giới…”
[Giá trị nào đơn giản như vậy. Chúng ta không thể gán giá trị theo ý mình được. Cậu Người Mới này, cậu có thể trao đổi từng thứ và mọi thứ với người khác không? Không phải có thứ cậu thích hơn à? Nếu đặt mạng sống của hai người có năng lực mà giá trị của chúng tương đương, cậu có thể chắc chắn rằng bản thân mình không nghiêng về một phía chứ?]
Người Mới không thể trả lời. Nếu mọi người yêu cầu cậu hãy từ bỏ thế giới mà bản thân đang quan tâm. Nếu mọi người nói đó là việc nên làm, liệu cậu sẽ dễ dàng nghe lời chứ?
[Cậu Người Mới này, đừng quên rằng.]
Hệ thống bị hư hại nhanh chóng được phục hồi. Người Mới nhìn chằm chằm những chuyển động kia như thể nó đang bị ám. Cậu tập trung cao độ, dùng mắt của bản thân để khắc ghi chúng vào não.
[Lý do mà chúng ta tạo ra hệ thống. Đừng vượt giới hạn, và hãy ngăn những kẻ muốn vượt nó.]
Bóng hình mờ ảo dần phai nhạt đi. Cô bắt đầu tan biến như một màn sương.
[À, Hỗn Độn yêu cầu cậu hãy liên lạc với anh ta.]
“Ai cơ? Hỗn Độn?”
[Một người bạn cũ đến từ Nguồn thứ nhất. Ai biết được anh ta lại nghĩ ra ý tưởng gì, nhưng hãy liên lạc nhé.]
Sự hiện diện của cô hoàn toàn biến mất. Người Mới bàng hoàng nhìn vào hệ thống đã được sửa chữa hoàn toàn. Từ lúc nào, tuyết đã ngừng rơi.
- Từ chap này, Chatterbox sẽ được đổi tên thành Hoạt Ngôn Giả. ↩︎
