S-class

Chương 281: Đi ra thì… (3)

Trans: Duyên
Beta: Myfamilytwo

 

“Làm ơn cho tôi biết rõ đi. Không, chỉ cần để tôi liên lạc với Hội Amaterasu và Tokyo thôi.”

Tôi lo lắng cho Myungwoo và lũ trẻ. Dù cậu ấy có thể trốn vào Lò rèn, nếu đột nhiên bị quái vật tập kích, làm sao cậu ấy có thể phản ứng nhanh được. Myungwoo vốn dĩ có ít kinh nghiệm thực chiến. Đã thế còn đang trông chừng Chirpie với Bellaré, chắc chắn là cậu ấy sẽ không bỏ lại bọn nhỏ để chạy một mình.

Lẽ ra mình nên rủ cậu ta đi càn quét hầm ngục nhiều hơn để tích lũy kinh nghiệm. Mong là không sao…Nếu mấy thằng chó Amaterasu đó còn không thể bảo vệ nổi khách của mình thì liệu hồn đấy, chắc rồi, tôi sẽ vùi thây cả lũ ở Thái Bình Dương.

“Cái đó… không thể liên lạc với họ được.”

“Cái gì? Không có điện thoại à?”

“Trạm cơ sở truyền thông đã bị phá hủy.”

A, mẹ kiếp. Muốn bình tĩnh trong mớ hỗn độn này thật không dễ mà.

“Radio không hoạt động à? Điện thoại vệ tinh thì sao?”

3 tiếng để trực thăng đi từ Tokyo đến đây. Nếu tôi nhờ Noah-ssi giúp, chắc cũng tầm tầm thế.

3 tiếng không quá lâu, nhưng cũng đủ khiến người ta bất an. Nhỡ đâu chạy đi mà công cốc thì uổng, nên tốt nhất là xác minh trước rồi mới hành động.

“Ờm, chúng tôi có thiết bị, nhưng pin…”

“Sung Hyunjae-nim!”

Tôi ngay lập tức nhìn Sung Hyunjae.

“Nếu chẳng may tôi có bị bỏ lại trên đảo hoang, tôi cũng mong người ở cùng với tôi là anh, ngài đối tác! Điện iz da bét!”

“Hyung! Còn em!”

“Ahjussi, nước siêu cần thiết luôn á!”

“Tôi có thể đưa anh ra khỏi đó ngay lập tức!”

“Hở? Mấy đứa theo anh đến đảo hoang chi? Ở nhà tận hưởng điều hoà vẫn tốt hơn chứ. Noah-ssi nữa.”

Sao cứ thích chui đầu vào rắc rối thế? Dù tôi là người đầu têu. Nhận điện thoại vệ tinh từ một tay thợ săn người Nhật, tôi liền đưa nó cho Sung Hyunjae.

“Có một cái thôi, mong anh nhẹ tay.”

“Tôi nhớ mình từng nói là điều đó không dễ mà nhỉ?”

“Không thể thật sao? Ngài hội trưởng Sesung cũng nên kiểm tra xem gia đình anh có an toàn và khỏe mạnh không.”

Chỉ một lần thôi, Sung Hyunjae-nim tuyệt vời! Đây chẳng phải đều vì lợi ích đôi bên thôi sao? Sung Hyunjae nhận điện thoại và kiểm tra thông số kỹ thuật của pin. Sau đó, anh ta cẩn thận điều chỉnh dòng điện và bắt đầu sạc. Nói thật, năng lực này siêu tiện.

Trong lúc sạc, thợ săn Nhật giải thích về tình hình.

“Vậy ý anh là quái vật đột nhiên xuất hiện vào khoảng 10 giờ sáng hôm nay?”

“Vâng, vâng. Chúng tôi đã cố gắng liên lạc với hội Amaterasu, nhưng không nhận được lời giải thích chi tiết. Có vẻ ngay cả quái vật cấp SS cũng đã xuất hiện, và họ đang cố thay đổi hướng đi của nó về phía biển.”

Chắc không phải họ muốn đem nó đến đất nước chúng tôi đấy chứ. Họ nói điện thoại vệ tinh hết pin trong lúc chạy trốn và gọi cứu viện. Họ bảo trong lúc chạy trốn và phát tín hiệu cầu cứu, pin điện thoại vệ tinh đã cạn sạch. Vì vậy, hiện giờ họ dựng rào chắn và đào chiến hào ở một nơi khá dễ thấy để cố thủ.

‘Chúng tôi mất vài giờ mới thoát khỏi hầm ngục Hắc Ngưu Lâm. Con Sứa điên đó đến chắc vào khoảng 10 giờ sáng.’

Chắc mười phần là do con Sứa điên khùng chết tiệt đó rồi.

“Kể từ đó có xuất hiện thêm quái vật mới nào không?”

“Tôi không chắc lắm… nhưng tôi nghe nói quái vật không xuất hiện trở lại ở những nơi chúng từng bị tiêu diệt.” 

Xem ra lớp khiên bảo vệ mà Changeling dựng lên đã phát huy hiệu quả. May mà chỉ xảy ra một lần. Nếu không, có khi chưa kịp trở tay thì thế giới đã tiêu rồi. Dù gì thì Nhật Bản cũng xem như bay hơn nửa rồi còn đâu.

Khi pin đã sạc được một chút, Sung Hyunjae đưa điện thoại vệ tinh cho tôi.

Sau khi bày tỏ lòng biết ơn siêu siêu siêu chân thành, tôi nhận được số điện thoại của hội Amaterasu và liên hệ với họ. Các thành viên Amaterasu ban đầu tỏ ra thờ ơ, cho đến khi tôi tiết lộ danh tính.

[Vâng! Thợ săn Yoo Myungwoo vẫn an toàn và khỏe mạnh. Phần lớn quái vật đã bị đuổi khỏi Tokyo.]

Xin lỗi, đuổi đi, không phải tiêu diệt? Vậy còn những người ở ngoài thủ đô thì sao? Đừng có nói họ định đuổi đi rồi mặc kệ luôn nhé?

“Hướng quái vật tập hợp đương nhiên là Thái Bình Dương đúng không?”

“Ờm… tùy vào tình hình…”

Bọn khốn này. Các người đang giấu diếm cái gì?

“Xin hãy kết nối với Cục Quản lý Thức tỉnh giả Hàn Quốc. Đây là Bộ Hành chính và An ninh.”

Ngay sau đó, một cuộc gọi được kết nối đến Hàn Quốc, và giọng nói cứng nhắc của Song Taewon vang lên. Chỉ cần nghe giọng nói này lại làm tôi liên tưởng đến khuôn mặt nhuốm màu mỏi mệt của anh ấy.

“Ngài cục trưởng Song! Lâu quá không gặp!”

[…Cậu đã liên hệ ngay trước khi vào hầm ngục để xác nhận.]

“Hai ngày vẫn được coi là lâu mà.”

Tôi có cảm giác như đã hai tuần trôi qua rồi vậy.

“Ở Hàn sao rồi? Mọi người có an toàn không?”

[Vì không tiện nói rõ qua điện thoại, tôi sẽ thông báo dựa trên các thông tin đã được công bố chính thức. Quái vật xuất hiện trong nước chủ yếu là cấp B, và đã được xử lý nhanh chóng. Tuy vẫn có thiệt hại, nhưng so với tính bất ngờ của sự việc thì mức độ tổn thất là không lớn.] 

“Vậy thì tốt quá.”

[Đặc biệt là công của Blue rất lớn. Tốc độ tiêu diệt quái vật của cô bé thực sự nhanh đáng kinh ngạc.]

Blue của chúng ta có lẽ đang phát điên vì phấn khích nhỉ. Quái vật cấp B chẳng khác gì đồ chơi cho cô bé cả. Khả năng bay vượt trội cho phép Blue xử lý bọn quái nhanh hơn bất kỳ thợ săn cấp S nào ở trong nước.

[Không có thiệt hại nào xảy ra với Cơ sở nuôi dưỡng hoặc Hội Haeyeon.]

“À, các anh có mang theo bé cừu con đi không? Dễ thương lắm đúng không?”

 […]

“Ngài cục trưởng Song?”

[Lưu ý đặc biệt, thợ săn Liette và thợ săn Kang Soyoung đã… phá hủy Toà nhà ○○○ và khu vực xung quanh.]

Tông giọng như thể không biết phải diễn đạt nó ra làm sao. Phá hủy? Chẳng lẽ cô ta biến thành rồng rồi nhảy múa trên nóc nhà? 

[May là đã hoàn tất sơ tán nên không có thương vong, nhưng chúng tôi định lên kế hoạch để Hội Breaker và Hội Sesung chịu trách nhiệm về hành vi phá hoại của họ. Tuy nhiên, thợ săn Kang Soyoung khẳng định cô là người xúi giục và đề nghị chúng tôi chỉ tính yêu cầu bồi thường từ Hội Sesung thôi. Cô ấy còn nói ‘Hội trưởng của chúng tôi sẽ không có ý kiến gì đâu’.]

“À…”

Tôi không biết rõ sự thật, nhưng Soyoung-ssi là một người rất tốt. Moon Hyuna mới là người tuyển dụng tạm thời Liette, nên Moon Hyuna phải chịu trách nhiệm một mình mới đúng. Với tình hình đang muốn tách ra hoạt động độc lập mà cô ấy lại mắc phải sai lầm như vậy thì rõ là bất lợi. Dù vậy, để hội Sesung gánh hết thì cũng…

Tôi liếc nhìn Sung Hyunjae, hẳn là anh ta nghe cả rồi, và anh nhún vai như thể bất đắc dĩ.

“Soyoung-ie tin tưởng tôi quá mức rồi nhỉ?”

“Đúng rồi đấy, chị ấy nói chỉ tin tưởng tuyệt đối vào khuôn mặt và năng lực của Hội trưởng Sesung. Còn mấy cái khác thì… nên đem đi phân loại rác cho rồi.”

Yerim-ie nói. Mặt cũng được tính à? Có thể lắm.

“Ngài cục trưởng Song, bờ biển thì sao? Ý tôi là bờ Đông. Nhưng tôi nghĩ ta nên để tâm đến cả bờ Tây.”

Sau một khoảng lặng, Song Taewon trả lời.

[Tùy thuộc vào tình hình, lệnh di tản sẽ được ban hành cho toàn bộ bờ Đông.]

Chỉ từ điều đó thôi, tôi có thể đoán được anh ấy nghĩ gì về Nhật Bản. Có lẽ họ dự đoán rằng Nhật sẽ không xử lý được lũ quái và để chúng tràn qua Hàn Quốc.

Tôi thở dài. Xét theo thực tế, anh ấy hoàn toàn không đề cập đến bờ Tây, tức là xếp hạng quái vật ở Nhật đặc biệt cao. Chúng tôi không thể bỏ mặc được, điều đó chẳng khác nào để nó phát triển thành một mầm mống tai họa, mà dính vào thì lại phiền phức. Dĩ nhiên, tôi sẽ không làm không công đâu.

“Chúng tôi định về nhà ngay, nhưng chắc phải ở lại thêm một ngày nữa rồi.”

[Hiệp hội Thợ săn muốn thợ săn Han Yoojin và thợ săn Yoo Myungwoo trở về trước. Bằng thuyền dưới sự bảo vệ của thợ săn Park Yerim, máy bay rất nguy hiểm.]

“A, tôi đã bị hội chứng sợ tàu thuyền sau vụ đánh bom tàu du lịch lần trước mất rồi. Tôi còn bị dị ứng nước biển nữa. Vậy nên, Ngài cục trưởng Song, gửi lời hỏi thăm của tôi đến cừu nhỏ của chúng ta nha. Nhớ đấy nhé. Và mua cho nó ít đồ ăn vặt nữa. Tính vào hoá đơn của Cơ sở nuôi dưỡng. Anh cũng có thể tính phí vận chuyển cũng được luôn. Anh đang giúp đỡ tôi mà, nên xin anh hãy đi taxi được không. Anh có thích đồ lưu niệm hay gì đó không? Một sợi dây cấp S thì thế nào?”

[…Tôi hy vọng cậu về nhà an toàn.]

“Anh đã nghĩ ra tên cho bé cừu chưa? Nếu chưa nghĩ ra thì để tô– Ngài cục trưởng Song? Ngài cục trưởng Song?”

Uầy, cúp cái rụp luôn. Anh ấy bận à? Tất nhiên. Sau khi kết thúc cuộc gọi, tôi nhìn quanh. Mọi người hẳn đã nghe thấy cả.

“Tôi sẽ xuất phát thẳng đến Tokyo. Có ai muốn về Hàn trước không?”

“Tôi lo cho bọn trẻ, nhưng đi thuyền mất quá nhiều thời gian. Và nghe ra thì máy bay cũng không cất cánh được. Hyung-nim, tốc chiến tốc thắng thôi.”

Moon Hyuna nói với vẻ mặt lo lắng. Dù Song Taewon bảo không có thiệt hại gì, cô ấy vẫn chưa yên tâm, nhất là việc liên quan đến Liette.

Ô tô, tàu hỏa và trực thăng không thể sử dụng, nên chúng tôi chia ra đi với Peace và Noah. Thật may khi Peace đã phát triển kỹ năng bay lượn.

Những thợ săn Nhật Bản cũng muốn theo chúng tôi, nhưng họ có thể làm gì chứ? Chúng tôi bảo họ ẩn núp thật kỹ, vì chúng tôi sẽ xử lý quái vật nhanh thôi.

“Ahjussi, có một đám quái ở đằng kia.”

Đang bay về phía Tokyo thì Yerim chỉ xuống dưới. Có thể thấy một nhóm quái vật đang chạy dọc theo con đường. Tuy rằng việc bùng nổ hầm ngục không phải là chuyện hiếm, nhưng nhìn cảnh đó cũng khiến người ta rợn người.

Một con rắn khổng lồ đang trèo lên một tòa chung cư cũ, một con thú lăn một chiếc xe buýt và coi nó như đồ chơi mà gặm nhấm, một con kỳ lân đen chạy xuống một khu chợ hỗn loạn với tiếng móng guốc kêu lách cách, v.v. Tất cả đều cho thấy một cảnh tượng ngỡ như trong phim.

Mặc dù chúng tôi đang bay cao trên bầu trời, vẫn có quái vật tấn công chúng tôi. Một số quái vật bay xuất hiện từ giữa những đám mây, nhe răng. Nhưng tất cả bọn chúng rất nhanh đều bị thiêu rụi hoặc đóng băng và rơi xuống đất.

Xoẹt, một con quái lớn ngã xuống khi bị sét đánh trúng. Chúng tôi mới chỉ thấy quái cấp A trở xuống. Đương nhiên, những con quái ấy vẫn cực kỳ đáng sợ khi ở ngoài hầm ngục. Mà cả một đoàn cấp S như này cũng chả mấy khi được chiêm ngưỡng.

Tôi tìm thấy đường ray dẫn đến Tokyo và bay dọc theo chúng, bình tĩnh kiểm tra lại kho đồ của mình.

‘May quá, mình có thể xử lý việc này dễ dàng.’

Tôi đoán mình sẽ phải thương lượng về khoản bồi thường. Kho đồ đầy, nhưng chẳng có mấy cái được coi là vũ khí hoặc trang bị. Đó là do tôi đã đưa rất nhiều cho Sigma.

Kho đồ của Sigma không trống nên tôi đã mang vài thứ về vì không đủ chỗ, nhưng vẫn không đủ.

‘Bộ Trang Bị Mèo Báo trừ đôi giày là được Người Mới đưa cho, vậy là cậu ta định lấy lại nó à?’

Thật đáng tiếc vì đây là một vật phẩm cực kỳ hữu ích với người có chỉ số thấp như tôi. Chỉ cần đổ mana vào, tôi có thể sở hữu một khẩu súng giúp tôi có sức tấn công cao hơn một cấp S, một chiếc áo khoác có thêm hiệu ứng kỹ năng tàng hình và đôi giày giúp tôi có thể đi trên tường. Tất cả đều quá hữu ích đối với tôi. Cả găng tay và thắt lưng nữa… Hở?

‘Gì đây, hai cái này ở đâu ra đây?’

Tôi muốn lấy ra xem thử, nhưng phải cần điểm. Mà giờ thì tôi biết phải tích điểm kiểu gì đây…thật là bất công.

Chúng tôi đến Tokyo sau khi chạm trán nhiều loại quái khác. Với mật độ dân số cao, đáng lẽ phải có nhiều quái vật và cấp độ cao hơn, nhưng mọi chuyện yên bình hơn tôi tưởng. Chắc là do nhiều thợ săn cấp S quá mà.

Dấu vết của trận chiến hiện rõ khắp nơi: những tòa nhà đổ nát, đường sá nứt vỡ, xe hơi bỏ hoang. Đường phố yên tĩnh như ngày tận thế, người dân có lẽ là đã di tản cả rồi.

“Có quái vật!”

Đúng lúc này, có người hét lên. Hẳn đó là một thợ săn chứ không phải thường dân, vì người thường chắc đã được sơ tán hết rồi. 

‘Không phải quái vật đâu ạ!’. Yerim-ie nhanh chóng sử dụng dịch chuyển tức thời và tiếp cận thợ săn đã hét lên.

“Đó không phải quái vật!”

“Gì?”

“Ôi, tôi là thợ săn! Chúng tôi là thợ săn! Hàn Quốc!

“A, cái– con rồng đó!”

Rồng? Uhuh, đúng vậy!”

Họ có vẻ hiểu ý nhau phết. Yerim-ie cũng giỏi ngoại ngữ đấy chứ. Có vẻ người thợ săn kia thuộc Hội Amaterasu nên đã lập tức liên lạc với hội. Ngay sau đó, các thành viên của Hội Amaterasu kéo đến rất đông.

“Shishio-nim đang dụ một con quái cấp SS đến bãi biển. Mọi người đến khách sạn trước đi.”

“Bảo anh ta đến đây ngay, chúng tôi có thể giải quyết chuyện này một cách sạch sẽ.”

“…???”

“Nếu anh ta không lại đây trong vòng một giờ, chúng tôi sẽ rời khỏi đất nước này.”

Tất nhiên, chúng tôi còn lâu mới làm thế. Nếu một con quái vật cấp S hoặc cao hơn đến đất nước chúng tôi, đó sẽ là cả một vấn đề trọng đại. Xử lý nó ở Nhật là phương án tốt hơn. Các thành viên Hội Amaterasu gật đầu bối rối trước lời nói tự tin của tôi.

“Yoojin-ah!”

Khi chúng tôi trở về khách sạn, Myungwoo chào đón tôi nồng nhiệt. Cả Chirpie và Bellaré đều trở về an toàn.

“Cậu không sao chứ, Myungwoo-ya? Có bị thương ở đâu không?”

“Tớ không sao hết. Nhưng sáng nay, tớ không thấy Chirpie đâu cả…”

“À, nó đến chỗ tớ. Giờ nó có thể dịch chuyển ngay cả trong hầm ngục đó.”

Myungwoo mỉm cười nhẹ nhõm trước lời nói của tôi. Sau đó cậu ấy liếc nhìn xung quanh.

“Cậu sẽ lập tức trở về Hàn Quốc chứ? Ở đây tình hình không ổn đâu. Mọi thứ đang rất căng thẳng, cậu phải cẩn thận đấy Yoojin-ah.”

Cậu ấy hạ giọng và nói họ có thể sẽ bắt tôi làm con tin.

“Hiện tại có 4 thợ săn cấp S ở đây. Họ sẽ không bỏ lỡ cơ hội đâu.”

Như Myungwoo đã nói, Nhật Bản hiện đang trong tình trạng khan hiếm thợ săn cấp cao. Sân bay đã đóng cửa, tàu thuyền dừng hoạt động, Myungwoo cũng nói. Cậu ấy biết được nhiều thật.

“Đừng lo. Tớ có cách giải quyết.”

“…Cậu không định làm chuyện gì nguy hiểm nữa đấy chứ?”

“Không. À, Eunhye đã có một kỹ năng mới, tớ sẽ cho cậu xem sau.”

“Kỹ năng mới?”

Ánh mắt lo lắng của Myungwoo nhanh chóng chuyển sang tò mò. Tên này cũng thích mấy thứ như thế nhỉ. Nhưng xúc tu thì không được phép.

“Xin hỏi, đằng đó. Cô đã liên lạc với Shishio-ssi chưa?”

“À, chúng tôi gọi rồi. Xin đợi một lát.”

“Và tập hợp 100 thợ săn. Những người thiên về tốc độ ấy.”

Dù có là quái cấp S hay cấp SS thì đều sẽ bị quét sạch chỉ trong một lần. Dịch vụ trả phí này siêu hào phóng đó nhé.

0 0 votes
Article Rating
Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Oldest
Newest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments