Trans: Hi
Beta: Gulu
‘Xin chào’ chắc chắn là giọng của con Sứa chết tiệt kia, nhưng ‘Ba ơi’ là của ai?
Chẳng lẽ đám trẻ đã đến đây? …Không thể nào, và tôi tự hỏi liệu rằng con Sứa chết tiệt đó có đang quấy phá kí ức của tôi không. Nhưng cơn sương mù đang giận dữ. Nó càn quét xung quanh cơ thể tôi như thể có thể nuốt chửng tôi bất cứ lúc nào, rồi lại chỉ lơ lửng xung quanh như thể đang bị chặn bởi một lớp màn vô hình. Sau đó, Mana bắt đầu bị rút cạn ra khỏi cơ thể tôi. Hướng tới trái tim tôi, tới vết sẹo trên ngực của tôi.
Ban đầu, lẽ ra tôi sẽ bất tỉnh, nhưng bằng một cách nào đó tôi vẫn ổn. Tôi không biết nó chảy ra từ đâu, nhưng mana đang không ngừng―không, đợi đã.
‘Eunhye.’
Sức mạnh giúp tôi hồi phục của Eunhye hiện lên trong đầu tôi. Để chắc chắn, tôi kiểm tra cửa sổ mô tả vật phẩm của Eunhye.
[Yoo Eunhye – Cấp L
Thanh kiếm được sinh ra từ một chúa tể rồng và đá ma thuật của vị thợ thủ công vĩ đại, Shalos. Một nguồn năng lượng trẻ (kết nối giới hạn cho người ký kết).
Người ký kết – Han Yoojin.]
Một nguồn mana, phần giải thích này chắc chắn đã được thêm vào. Myungwoo từng nói rằng nó là loại vật phẩm phát triển, nhưng khả năng này phát triển như thế nào? Hình như nó đã nuốt chửng một phần sức mạnh của Hố Mana hay đại loại vậy rồi.
Theo lẽ thường thì điều đó không thể xảy ra, nhưng Eunhye dược sinh ra từ Shalos–một nghệ nhân bẩm sinh. Vậy thì từ nay về sau nó sẽ không thiếu mana sao?
Cùng lúc đó, viên đá ma thuật trong ngực tôi tiếp tục hút nhiều mana hết sức có thể, như thể bấy lâu nay nó phải nhịn nhục dữ lắm. Rồi sau đó.
“Chuyện này…”
Khung cảnh xung quanh thay đổi. Trần nhà quen thuộc, giấy dán tường, ghế sofa và chiếc bàn ấy xuất hiện trước mắt tôi. Đây là nhà của tôi ở cơ sở nuôi dưỡng. Tất nhiên, chắc gì đống này là thật, nhưng đến những vết cào ở trên đường còn được tái tạo lại kia mà. Còn có những dấu vết khác nữa. Nói thật thì đấy vẫn là một căn nhà mới, nhưng do bọn trẻ nên ai nhìn vào cũng nghĩ tôi đã sống ở đấy hơn ba năm.
Mặc dù hầu hết các vết xước ấy là do đám quái vật, nhưng cũng có trường hợp là do Yoohyun-ie và Yerim-ie gây ra nữa. Để phòng hờ, tôi mở ngăn kéo ra và nhìn thấy vô số các hộp điện thoại mới toanh. Ngăn trên cùng là của riêng Yoohyun-ie, ngay dưới là của Yerim-ie. Yerim-ie nói rằng con bé không muốn dùng cùng dòng điện thoại với Han Yoohyun, và Yoohyun-ie cũng đồng ý, nên mẫu mã điện thoại dự phòng của bọn nhỏ mới khác nhau như vậy.
‘Cảm giác thật ghê.’
Đây là ảo ảnh được tạo ra từ sương mù sao? Vậy thì, nếu tò mò thì tôi sẽ càng lún sâu vào ảo mộng mất. Tôi đóng tủ lại và nhìn xung quanh.
“Lâu rồi không gặp, hãy nói chuyện riêng tư nào. Và đừng có mà xuất hiện dưới hình hài của Yoohyun-ie đấy nhé. Bọn trẻ cũng không được. Vì cả hai ta cũng đang trong hầm ngục nên chắc các đạo luật cũng bị nới lỏng nhỉ?”
Để xem mặt mũi ngươi như nào. Lúc đó, tôi không thể thấy được thứ gì khác ngoài một sinh vật kỳ lạ có hình dạng giống con sứa.
“Ba ơi.”
“Sao ngươi lại gọi ta là b… Ng-Ngươi là ai?”
Đó là một đứa trẻ. Từ lúc nào, đứa trẻ tầm bốn hay năm tuổi cùng với mái tóc màu bạch kim ánh hồng và đôi mắt màu hoàng kim đã đứng trước mặt tôi. Đây là ngoại hình gốc của Sứa à? Trông nó đáng yêu một cách không cần thiết. Hoặc là cô ả đã nhận ra rằng tôi thích trẻ em nên cố tình chọn dạng này…
“Đừ- Đừng có gọi ta là ba!”
Bộ không có lương tâm ha gì?! Cô ta hàng trăm, có khi hàng nghìn tuổi lớn hơn tôi. Đứa trẻ nghiêng đầu. Đứa trẻ trông đáng yêu y hệt một nàng tiên, nhưng tôi không thể để bị dụ được.
“Vậy thì, Yoojin-gun.”
“Nó không hợp với ngươi!”
“Yoojin-ah.”
“…Đừng có tỏ vẻ thân thiết với ta.”
“Ngài Yoojin.”
“Sao ngươi không biến thành người lớn rồi nói chuyện đi?”
Dùng hình hài trẻ con mà gọi tôi như thế, cô ả này chắc có vấn đề từ trong trứng rồi.
“Nếu không được thì, Chủ nhân?”
Da gà da vịt tôi nổi lên. Tôi cảm thấy bản thân mình là tên tội phạm mà có bị đánh đến chết cũng không hết tội. Tôi gào lên ‘ngươi điên à?’ trong tâm trí rồi cằn nhằn.
“Đừng có nói mấy lời đó bằng hình dạng này chứ! Ngươi nên trông đúng tuổi của mình, Vua Biển Sương Mù.”
“Nhưng con không phải là Vua Biển Sương Mù.”
“…Gì cơ?”
Không phải ư? Tôi nhanh chóng sử dụng kỹ năng Mầm non. Cửa sổ trạng thái của đứa trẻ tóc bạch kim hiện lên trước mắt tôi.
[Loài Tiên Long Huyễn Tưỡng – Changeling
Cấp bậc chỉ số hiện tại ?
Triển vọng thức tỉnh ?
Tối ưu hóa kỹ năng ban đầu
Như Ba Mong Muốn (?): Đã đạt được.]
…Cái gì đây? Loài Tiên Long, Changeling? Không chỉ cấp bậc mà đến kỹ năng của đứa trẻ này cũng đều có dấu chấm hỏi đi kèm. Và ‘Như Ba Mong Muốn’ là gì? Đứa nhóc này từ đâu chui ra vậy?
Nghĩ lại thì, viên đá ma thuật trong ngực tôi cũng đã ngừng hấp thụ mana rồi. Tôi đặt tay lên vết sẹo. Đừng nói là…
“Nhóc, có lẽ nào là?”
Đứa trẻ – Changeling – mỉm cười.
“Không, khoan đã. Con là loài rồng, nhưng dù vậy… trông con vẫn quá khác biệt.”
Tôi đã trộn hai loài độc nguyền long với nhau, nên tại sao đứa trẻ này lại là tiên long? Nó không trông giống Diarma hay bất cứ bán long nhân nào khác. Mảnh vỡ của Sung Hyunjae đã biến mất, nhưng… Đợi đã. Trông thằng bé- hơi giống anh ta? Vậy mà tên đó lại nói rằng bản thân sẽ không di truyền cho đứa trẻ!
“Con lớn lên theo ý của người, thưa Chủ nhân.”
“Đã bảo là đừng có gọi ta như vậy mà! Theo ý ta là sao? Ta…”
Tôi không thể ngừng nói được. Tôi- Mục đích của tôi là- Chết tiệt. Nếu đứa trẻ này thuộc tộc Tiên Long thì Thiên Địch Của Rauchitas sẽ không có tác dụng. Và chỉ số của nó cũng là dấu chấm hỏi.
“Để có thể cứu Han Yoohyun.”
Tim tôi hẫng đi một nhịp.
“Con nói… cứu- em ấy?”
“Đúng vậy.”
“B-Bằng cách nào?”
Miệng tôi khô khốc. Việc này đột ngột đến mức tôi không dám bày tỏ sự vui vẻ trước những lời đấy.
“Bởi vì người đã nuôi con lớn nên chuyện đó dễ thôi. Con sẽ làm.”
“Ta- chỉ kết hợp các đá ma thuật lại với nhau bằng kỹ năm của Diarma mà thôi.”
“Nhưng người là Người Nuôi Dưỡng đúng không, ba? Một Người Nuôi Dưỡng có kỹ năng nuôi dưỡng, có thể giúp một đối tượng chỉ định phát triển đúng theo ý mình.”
“…Đúng là theo ý ta thật.”
“Không đến mức trở thành bất cứ cái gì đều được. Ba không thể thay đổi bản chất của họ. Ba có thể cho vây cá phát triển thành cánh, nhưng không thể biến đổi chúng như 1 cái mới được. Nhưng con lại có bản chất của sự thay đổi.”
Ngoại hình của đứa trẻ thay đổi. Thằng bé trở nên cao lớn hơn tôi, rồi một dáng hình quen thuộc xuất hiện. Tuy màu tóc khác nhau, nhưng đó là Sung Hyunjae.
“Bản chất của một người đã du hành qua nhiều thế giới khác nhau có thể được xem là sự tồn tại thuộc về những thế giới đó. Và con không phải là một tạo vật được sinh ra với hình hài cố định, mà được phát triển từ một viên đá ma thuật, vì thế nên con có thể thay đổi theo ý nguyện của Người Nuôi Dưỡng con.”
Changeling quay về hình dáng đứa trẻ của mình. Tôi cố làm bình tĩnh nhịp tim của mình bằng cách đặt câu hỏi.
“Ngoại hình của con cũng là những gì ta muốn sao? Nhưng ta đã mong con sẽ trông giống Diarma hoặc tộc Long Nhân mà.”
Chắc chắn là vậy. Bởi vì… hình dạng đó sẽ dễ xử lý hơn.
“Con có thể biến thành như thế, nhưng ba ghét bọn chúng mà? Con không muốn bị ghét đâu. Con có thể làm bất cứ chuyện gì theo ý ba, nên đừng ghét con.”
“…Ta không ghét con.”
Chỉ là ta chỉ đang cố để không thích nhóc thôi. Tôi hít một hơi thật sâu. Danh hiệu Người Nuôi Dưỡng Hoàn hảo.
“Ta… không biết rằng mình có thể làm như vậy.”
“Sẽ rất nguy hiểm nếu ba biết được. Có lẽ đó là lý do vì sao nhóm người Phản Luân đã không đề cập chi tiết đến danh hiệu và những kỹ năng của ba. Nếu những siêu việt giả có khả năng đọc trí nhớ phát hiện ra ba và lan truyền thông tin, bọn chúng chắc chắn sẽ nhắm đến ba.”
“Vậy thì bây giờ nói với ta cũng nguy hiểm vậy!”
Đến tận bây giờ, Con Sứa chết tiệt đấy vẫn bám đuôi tôi. Nghĩ đến việc số lượng đó sẽ tăng thêm khiến tôi rùng mình sợ hãi. Và có lẽ bọn chúng sẽ lấy mọi người xung quanh tôi ra làm con tin. Có cách nào để xóa ký ức của tôi không nhỉ?
“Con tỉnh dậy rồi nên không sao đâu ạ. Cô ta không thể chen vào đây.”
“À, nói mới nhớ, Người Mới phải gửi ta đến thế giới ảo bằng cơ thể thật của mình là vì con… Vậy là những kẻ Phản Luân phải chú ý lời ăn tiếng nói của mình à?”
“Con cũng không rõ những kẻ Phản Luân định làm gì, nhưng mà-”
Changeling nhẹ nhàng lơ lửng trên không rồi bay về phía tôi. Có thứ gì đó giống như một đôi cánh đang tàng hình ngay sau lưng thằng bé.
“Ba thử mở danh hiệu đi ạ.”
Nghe lời Changeling, tôi mở cửa sổ trạng thái của mình.
[Người Nuôi Dưỡng Hoàn hảo (L)
Bằng chứng về việc một Người Nuôi Dưỡng đã dưỡng thành được một người có sức mạnh tầm cấp thế giới. Khả năng của Người Nuôi Dưỡng đó còn càng hoàn mỹ hơn do họ đã thành thạo được các kỹ năng của một Người Nuôi Dưỡng trong quá khứ +100%]
“Những miêu tả về danh hiệu và kỹ năng đầu tiên là do những kẻ Phản Luân đoán và viết lên, đúng không? Cái này cũng vậy đó.”
“Con… có thể nhìn thấy cửa sổ trạng thái của ta à?”
“Vâng, con thấy được chứ. Con đã luôn xem cùng ba mà.”
“Cái gì? Vậy thì từ khóa-!”
“Con đã thuộc về ba rồi, nên không sao đâu ạ. Nhưng chắc ba sẽ không thể áp dụng buff cho con.”
Sau khi nói rằng ‘theo lẽ thường thì con sẽ không nói về việc đó đâu ạ’, thằng bé chỉ tay về phía mô tả danh hiệu.
“Con không thể can thiệp được hết, nhưng con sẽ cố gắng tìm hiểu bản chất của thứ này. Vì nó là của ba, và cũng là danh hiệu đã ảnh hưởng đến cá nhân con, nên con sẽ làm được thôi.”
Sau khi Changeling vừa dứt lời, cửa sổ mô tả Người Nuôi Dưỡng bị nhòe đi rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
[Người Nuôi Dưỡng Hoàn hảo (L)
Một Người nuôi dưỡng được một thức tỉnh giả cấp S bẩm sinh yêu thương đến mức hy sinh cả mạng sống của mình.]
Tôi đọc đi đọc lại phần miêu tả ngắn gọn. Cửa sổ mô tả lại nhòe đi. Tôi chớp mắt thêm mấy lần nữa.
“Con nói- con có thể mang thằng bé quay về. Nhưng thằng bé là sự tồn tại đã bị- xóa sổ rồi mà… bọn họ cũng bó tay mà…”
“Về cơ bản thì do chú ấy không còn liên hệ gì với thế giới này nữa nên lực cản sẽ rất lớn, vì thế nên ba mới khó mà đưa chú về một cách an toàn được. Những nếu sức mạnh bảo vệ chú ấy còn mạnh hơn cả lực cản thì sẽ dễ thôi.”
Mạnh hơn. Tôi không thể tưởng tượng được đó sẽ loại sức mạnh khủng bố đến mức nào. Đến những siêu việt giả cũng từng nói rằng bọn họ đều bị giảm sức mạnh sau khi tiến vào thế giới khác mà không chuẩn bị trước. Chính vì thế, ít nhất thì điều này có nghĩa là Yoohyun-ie… sẽ được bảo vệ bởi một sức mạnh tương đương với họ.
An toàn hết sức có thể.
“V-Vậy thì hãy lập tức-!”
“Nhưng ba này.”
Đôi mắt màu hoàng kim nhìn thẳng vào tôi.
“Con cũng có thể bảo vệ thế giới này.”
Trái tim đang run rẩy của tôi chùng xuống. Tôi đã cố không nghĩ đến điều đó. Với sức mạnh đủ to lớn để hồi sinh em trai tôi thì mấy việc khác có đáng gì.
“Chatterbox đang quấy nhiễu hệ thống, còn Vua Biển Sương Mù thì đang đập phá hầm ngục. Đến mức này thì thế giới của ba cũng sẽ bị ảnh hưởng mất thôi. Mặc dù các thế giới đều có thể chống lại sự xâm lược của thế giới song song, nhưng sức mạnh của nó vẫn có giới hạn. Thậm chí, nếu Vua Biển Sương Mù ăn mòn và khiến nó suy yếu thì những siêu việt giả sẽ dễ dàng can thiệp vào đây.”
“…Ừ.”
Tôi không thật sự nghe được Changeling, nhưng vẫn gật đầu.
“Ý con là chúng ta nên ngăn bọn chúng lại, nhỉ?”
“Chả có lý do gì mà chúng ta phải chịu trách nhiệm cho việc đó cả.”
“Bởi vì bọn chúng muốn bắt ta mà. Tại sao bọn khốn đó lại đi đến mức này cơ chứ? Con Sứa chết tiệt. Ả ta không phải trả giá sao?”
“Cô ta đã trả giá khá nhiều rồi đấy chứ. Con nghĩ là cô ả đã nhận ra rồi, vì Sigma trở thành thật cũng là nhờ sức mạnh của Người Nuôi Dưỡng mà.”
“…Cái gì? Chuyện đó là do ba đến đây bằng cơ thể thật và chấp nhận anh ta.”
Changeling lắc đầu.
“Được ba chấp nhận chỉ là một phần thôi. Sự thật là Sigma cũng là một Changeling bẩm sinh, mặc dù không bằng con, và vì ba đã phát triển thứ đó cho anh ta nên nó đã trở nên lớn hơn. Vì vậy nên anh ta mới thay đổi. Con không biết lý do thật sự là gì, nhưng Vua Biển Sương Mù hẳn đã nhận ra rằng ba rất đặc biệt.”
Changeling nói rằng đó là lí do vì sao cô ả đang làm những việc sẽ khiến bản thân mình chìm vào giấc ngủ trăm năm, hoặc mất gần hết sức mạnh của bản thân.
“…Vậy ra mọi thứ đều là do ba. Sao con không nói rằng ba nên cứu thế giới ngay từ đầu?”
Tôi bộc lộ sự oán giận vô cớ. Một bàn tay nhỏ xíu chạm vào má tôi. Nó hơi lạnh, nhưng cũng mềm mại.
“Ba ơi, ba cứ làm theo ý mình đi ạ. Đây là thế giới sẽ bị hủy diệt mà. Ba không cần phải dính thêm vào rắc rối đâu.”
Ý của đứa trẻ này là tôi nên giành lại và ôm lấy em trai mình, rồi chấm dứt mọi thứ ở đó. Ừ thì, lẽ ra mọi chuyện nên kết thúc như vậy. Quay về bên cạnh Yoohyun-ie và không thể rời khỏi hầm ngục.
Cứ như vậy.
“Có… rất nhiều người đang đợi ta.”
Lẽ ra là chẳng có ai hết. Nếu đây là tiền hồi quy thì tôi sẽ không luyến tiếc điều gì cả, nhưng–
“Con cũng biết mà, đúng không? Có một người từng nói rằng sẽ không thay lòng đổi dạ vì lời hứa giữa bọn ta. Lần này anh ta cũng từ chối nó đấy, vì anh ta biết giữ lời.”
Có lẽ tên đó sẽ tiếp tục chờ đợi như đã hứa.
“Noah-ssi cũng vậy. Mặc dù ta không thể làm gì nhiều cho cậu ấy thì ít nhất, ta cũng không muốn bỏ rơi cậu ấy trước. Ta muốn có mặt ở đó để hỗ trợ cậu ấy.”
Tôi không thể biết tuổi trẻ sẽ thay đổi như thế nào. Nhưng khi cậu ấy đã thôi nghỉ ngơi và bắt đầu tiến về phía trước, cho dù có vấp ngã, tôi vẫn muốn là nơi mà cậu ta có thể trở về. Và nói rằng ‘không sao đâu, cậu cứ làm những gì mình muốn là được.’
“Yerim-ie cũng vẫn còn trẻ, và ta sẽ nuôi dưỡng nguyên tố cho con bé. Đứa trẻ ấy chỉ mới bắt đầu tận hưởng cuộc sống tự do của mình thôi mà.”
Tôi không muốn con bé ấy phải kết thúc mọi chuyện ở đây, vì đứa trẻ ấy sẽ tiếp tục phát triển trong tương lai. Đến mức mà tôi không thể lường được.
“Có lẽ Myungwoo sẽ ổn thôi, nhưng cậu ấy sẽ lo cho ta. Ta cứ khiến cậu ấy lo lắng, ta không thể làm thế nữa. Cậu ấy sẽ luôn chờ ở ngoài, cùng với Chirpie và Bellaré. Và những người khác, cũng như những quái thú ma thuật khác nữa.”
Tôi phải khoe với cậu ấy rằng Eunhye đã thay đổi như thế nào. Ngoài ra, những kẻ Phản Luân… không hề đáng tin, và tôi cũng không thoải mái khi chuyển Myungwoo cho họ.
“Cả Peace nữa. Đứa trẻ đó đã đi theo ta từ những ngày đầu tiên. Ta phải chịu trách nhiệm với thằng bé, vì ta mà nó mới trở thành thú cưỡi mà. Với cả-“
Hơn tất thảy.
“Yoohyun-ie… cũng là đứa em trai bé bỏng của ta.”
Khác với trước kia, đó là người em trai đã sống vui vẻ cùng tôi. Và dạo gần đây em ấy càng ngày càng cười nhiều hơn, cùng với biểu cảm mà tôi đã mấy năm không gặp rồi. Thằng bé mới 20 tuổi thôi mà, và cho dù quay về lúc tiền hồi quy thì em ấy cũng chỉ mới 25 tuổi.
Và còn-
“Ta đã… hạnh phúc hơn…”
Tôi cũng thế. Ngay bây giờ, dù cho đang có một nấm mồ được chôn trong tim tôi, tôi vẫn muốn sống lâu hơn nữa.
Vậy nên, như tôi mong muốn.
“Như ba mong muốn.”
Changeling nói. Một con Ngân Long cùng với cánh tiên xuất hiện trước mắt tôi.
Nơi mà tôi đã ước để trở về, căn nhà hiện tại của tôi biến mất. Trong một không gian nào đó, xuyên qua lớp sương mù dày đặc.
“Ta đã đợi cậu!”
Vua Biển Sương Mù mỉm cười.
