S-class

Chương 210: Hiện tượng bất thường (4)

Trans: Potato

Beta: Anh Thư

Trước cánh cổng dungeon vẫn chưa được kích hoạt, báo hiệu cuộc đột kích vẫn chưa hoàn thành, có ba cái ghế đặt cạnh nhau. Đó là vì chắc chắn hôm nay Yerim-ie sẽ ra ngoài nên khi tôi nói sẽ đi đợi trước thì có hai người khác đi theo.

Người ngồi bên phải tôi là Yoohyun-ie, và bên trái tôi là Sung Hyunjae. Yoohyun-ie là một chuyện, nhưng không phải hội trưởng hội Sesung có hơi rảnh quá rồi sao?

“Hôm qua anh mới ra khỏi dungeon, anh không có việc gì à? …mà trông anh chẳng bận tí nào.”

Một cuộn len màu hồng nóng lăn tròn trong chiếc giỏ dưới chân Sung Hyunjae. Sợi len bị kéo lên, một mẫu đan phức tạp hình thành dưới tay anh ta. Anh ta đã làm xong cái khăn cho tôi xem hồi sinh nhật rồi, giờ thì anh ta đang làm cái gì đó to hơn. Có phải áo len không vậy?

“Nếu dungeon của tiểu thư thay đổi đáng kể thì khả năng cao là cô bé sẽ có nhiều thông tin hơn.”

Sung Hyunjae nói có phần chậm rãi. Anh quấn sợi len quanh một cây kim. Là một kẻ đang đan len hồng nóng thì anh ta trông thanh lịch một cách không cần thiết. Dù tôi có cố nhìn anh ta thế nào đi chăng nữa thì mắt tôi vẫn đau.

“Vậy là anh nhất thiết phải tự mình đi nghe ngóng vậy hả?”

Anh ta tò mò đến vậy sao? Tôi lướt màn hình điện thoại tôi đang cầm. Nó đang hiển thị thông tin về vấn đề Nhật Bản, được gửi bởi Hiệp hội thợ săn. Sáng nay chúng tôi đã nhận được cuộc gọi từ phía Nhật Bản xác nhận trận đấu. Khi Yerim-ie ra, chúng tôi dự định công bố tin tức trên quy mô lớn cùng với việc thực hiện một cuộc phỏng vấn.

“Một thứ khác.”

Tay Sung Hyunjae bất động. Anh quay lại nhìn tôi.

“Thái độ của cậu ngày hôm qua không đạt tiêu chuẩn về nhiều mặt.”

Ài, sao lại cái này nữa? Seok Simyeong cũng đã cằn nhằn tôi rất nhiều. Tôi bị nói quá trời, không chỉ vì đã đi gặp Sung Hyunjae trong tình trạng bất cẩn, mà còn vì những gì người ta nghe lỏm được. Anh ta nói rằng nếu chuyện này bị lộ ra, hình ảnh của tôi sẽ chỉ trở thành đồ chơi của các thủ lĩnh công hội.

Anh nhấn mạnh nhiều lần rằng ít nhất ở nơi công cộng, tôi phải tự tin bước đi trên đôi chân của mình. Nhưng tôi làm gì được với sự thật rằng mình không mạnh đây? Tôi tự hỏi liệu cái tên Sung Hyunjae này có cố tình khiến hình ảnh đó trở nên như vậy không, như một lời cảnh báo rằng nếu tôi không đủ tiêu chuẩn, tôi sẽ bị thu gọn lại thành như vậy ngay lập tức.

“Tôi đã làm theo lời khuyên của anh và hành động như tôi muốn. Tôi tưởng anh sẽ hài lòng, vậy anh còn phàn nàn cái gì nữa?”

“Tôi hài lòng, nhưng tôi không thể không chú ý đến cách cậu suy sụp ngay khi dính dáng đến bọn trẻ. Cậu cần phải bình tĩnh hơn một chút, Han Yoojin-gun.”

Sao, anh muốn tôi phải giữ bình tĩnh và lý trí khi mấy đứa nhà tôi đang gặp nguy hiểm? Anh thấy tôi giống tu sĩ lắm à?

“Tôi chỉ không thể kiềm chế nổi trong vài tiếng rồi cố chấp đi vào thôi…tôi đã mất lý trí, tôi thừa nhận. Nhưng tôi vẫn đã kiềm chế được trong hai ngày trước đó rồi.”

“Cậu bảo cậu đã kiềm chế bản thân, trong khi đó lại làm cậu chủ run rẩy vì lo lắng?”

Nghe Sung Hyunjae nói vậy, tôi vô thức quay lại nhìn Yoohyun-ie. Khi ánh mắt bọn tôi chạm nhau, Yoohyun-ie hơi do dự, rồi mở miệng nói.

“…Bởi vì…anh bồn chồn quá nên em tưởng… tưởng anh lại định làm điều gì đó nguy hiểm nữa. Không phải là em không tin tưởng anh. Nhưng em không muốn anh đưa ra những quyết định vội vàng.”

Yoohyun-ie… đã ở bên cạnh tôi suốt hai ngày đó, mà tôi lại không biết em ấy đang lo lắng cho tôi. Nhưng tôi cũng… lo cho Yerim-ie… chết tiệt.

Tôi lại một lần nữa khiến em trai tôi phải lo lắng.

“Anh xin lỗi. Vì đã khiến em phải lo lắng cho anh.”

“Không, anh à. Nhưng lần này, em đồng tình với Hội trưởng Hội Sesung. Mọi thợ săn đều phải chuẩn bị tinh thần rằng tai nạn có thể xảy ra trong dungeon. Em biết anh lo cho thợ săn Park Yerim, nhưng anh cần bình tĩnh một chút. Thợ săn Park Yerim và em sẽ còn tiếp tục đi vào dungeon, mà anh không thể lần nào cũng như vậy được”

…Tôi biết. Tôi hiểu rất rõ. Tôi cũng đã vào dungeon vô số lần và tôi biết người ta có thể mất rất nhiều thứ ở đó. Tôi đã đánh mất nhiều thứ ở đó.

“Nhưng chuyện này… hơi khác một chút, em thấy đấy.”

Giọng tôi yếu ớt, tự tôi còn nghe thấy vậy. Tôi cần phải bình tĩnh hơn, lý trí hơn. Dù biết vậy nhưng lòng tôi vẫn cồn cào. Và chỉ có bấy nhiêu thôi là nhờ Kháng Sợ hãi.

Ký ức về việc bước vào dungeon và phải ra khỏi đó một mình cứ hiện lên trong đầu tôi. Cả ký ức về việc nghe tin quá muộn và cảm thấy đau lòng nữa. Bây giờ họ vẫn còn sống, nhưng kể từ thời điểm tôi quyết định gặp lại họ, những ký ức tôi đã chôn sâu trong lòng vẫn cứ hiện lên trong đầu.

“…Được rồi, anh à. Không sao cả.”

Yoohyun-ie nắm lấy tay tôi.

“Em không sao, nên anh không cần phải cố gắng quá. Anh muốn làm gì cũng được, chỉ cần giúp được em sẽ giúp.”

Khi tôi nghe Yoohyun-ie nói vậy, tôi lạnh cả người. Em lại đang nói gì đấy? Cố gắng bảo vệ anh lần nữa sao?

“Đừng như thế, Yoohyun-ah. Anh là anh trai em đấy.”

Tôi là người lớn tuổi hơn. Những ngón tay của tôi run lên nhè nhẹ. Yoohyun-ie ấp lấy tay tôi kín kẽ, siết chặt hơn. Tôi muốn nhắm mắt lại nhưng đồng thời lại sợ phải nhắm mắt lại. Tôi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa dungeon. Kháng sợ hãi…chắc chắn đã hoạt động

“Tôi chắc chắn là 3 năm.”

Sung Hyunjae nói. Anh ta đã ngừng đan mà tôi không nhận ra.

“Không phải một quãng thời gian ngắn, và cậu chủ cũng còn trẻ con nên cậu lo lắm là đúng. Nhưng cậu hơi thái quá rồi. Cả Han Yoohyun và Park Yerim đều không yếu, vậy mà cậu lại cố gắng bảo vệ hai người đến tuyệt vọng.”

Anh ta nhìn tôi. Đôi mắt anh bình tĩnh và sắc bén như thể nhìn thấu tôi.

“Giống như người làm cha mẹ tìm lại được đứa con tưởng chừng đã mất mãi mãi. Theo những gì tôi biết về cậu, Han Yoojin-gun, thái độ của cậu không hợp lý lắm.”

“…Tôi thấy anh đang để ý đến tôi một cách thái quá đấy. Mối quan hệ của chúng ta chỉ đơn thuần là đối tác kinh doanh thôi.”

Đừng đào bới nữa. Để yên đi.

“Cứ thế này thì nó chỉ được cái tên thôi.

“Là đối tác,” Sung Hyunjae nói. Tôi đã chùn bước đến thế sao? Nhưng tôi phải làm gì đây?

“Tôi tin rằng tôi đã thông báo với anh rằng tôi không hoàn toàn ổn định.”

“Hyung.”

“Nhưng anh lại thiếu kiên nhẫn.”

Anh đã nói là anh sẽ đợi tôi. Tôi liếc mắt nhìn Sung Hyunjae, nghẹn ngào một cách vô ích. Mới chưa được bao lâu mà anh đã muốn tôi thay đổi rồi?

Anh ta nghiêng đầu. Đôi mắt vàng đó nhìn xuống tôi. Sung Hyunjae mở miệng. Giọng nói phát ra nhẹ nhàng đến không ngờ.

“Nếu không giải quyết tận gốc rễ vấn đề, thì cậu sẽ khó mà thay đổi. Sơn son thếp vàng lên tấm gỗ mục nát chỉ khiến cậu càng yếu ớt hơn thôi.”

“…Gốc rễ?”

Tôi không hề nhận ra, giọng tôi đã trở nên khàn đặc. Yoohyun-ie kéo tôi về phía em ấy, nửa ôm lấy tôi.

“Thế là đủ rồi.”

Giọng nói sắc bén của em ấy lọt vào tai tôi. Ánh mắt của Sung Hyunjae vẫn dán chặt vào tôi. Chắc hẳn anh ta đang không vui. Nguyên nhân đã rõ ràng.

“Không sao đâu, anh à, Đừng lo lắng nữa.”

Tôi thở ra một hơi dài. Đúng vậy, tôi không nên lo lắng. Trái tim tôi mục nát thì tôi còn làm gì được đây? Tôi còn có thể làm gì với sự thật rằng đào cái gốc rễ mục nát ấy đi thì sẽ chẳng còn lại gì nữa? Đó là lý do tại sao tôi chỉ gần như cố bám trụ, bám chặt vào vòng tay ôm lấy mình.

Chết tiệt, lẽ ra tôi mới là người làm việc này….

Không, không sao đâu. Không sao hết mà. Tôi nắm chặt tay em tôi hơn. Sẽ ổn thôi. Tôi sẽ ổn thôi. Tôi phải ổn thôi.

“…Không phải đã đến lúc Yerim-ie phải ra ngoài sao?”

Với một tiếng thì thầm thờ ơ, tôi nuốt khan. Cổ họng tôi đau rát như bị sốt. Chắc nhóc ấy mệt lắm. Tối ăn chúng ta nên ăn gì đây? Chúng ta nên ăn thứ gì đó mà Yerim-ie thích. Đã lâu lắm rồi cả ba chúng tôi mới về nhà. Tôi đã dọn phòng của Yerim-ie chưa? Nhóc ấy sẽ muốn nghỉ ngơi ngay lập tức.

Ùng—

Đúng lúc đó, cánh cổng thay đổi. Với tiếng ì ầm trầm thấp, màu sắc của nó thay đổi và nó được kích hoạt. Cuộc đột kích vào dungeon đã kết thúc. Tôi bật dậy khỏi chỗ ngồi. Chắc chắn nhóc ấy không bị thương. Nhóc ấy ổn.

Một lúc sau, một bóng người xuất hiện ở cổng. Cô ấy là một trong những thành viên trong nhóm của Yerim-ie. Có lẽ là một người chuyên phòng thủ. Ngay cả khi con boss bị đánh bại thì mối đe dọa tiềm tàng từ quái vật thông thường vẫn còn, do đó người ta đặt ra một thứ tự bước ra cổng rõ ràng cho từng thành viên. Vì tình hình bên ngoài cổng cũng chưa rõ nên các chuyên gia phòng thủ sẽ đi qua trước, tiếp theo là các chiến binh, hỗ trợ, trị liệu sư và cuối cùng là những Thợ săn chiến đấu còn lại.

“Ngài Hội trưởng ……?”

Người thợ săn ra trước đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy chúng tôi. Họ chào chúng tôi trước khi bước sang một bên, và những người khác lần lượt xuất hiện. Một lần nữa, mọi người đều có vẻ ngạc nhiên. Tôi cảm thấy hơi tệ. Yoohyun-ie là Hội trưởng Haeyeon, nhưng tại sao Hội trưởng Sesung lại đi theo chúng tôi đến tận bây giờ?

– Kkyaaoo!

Sau đó Blue bùng nổ một cách hăng hái, và—

“Chú!”

Yerim-ie xuất hiện. Nhóc nở nụ cười toe toét trên mặt, không những không hề hấn gì mà còn gọn gàng và sạch sẽ. Nghĩ lại thì, các thành viên khác trong nhóm cũng tương đối sạch sẽ.

“Yerim-ah! Nhóc không bị thương à? Mặc dù trông nhóc vẫn ổn, nhưng nhóc lại ra trễ một ngày.”

“Tôi ổn! Bây giờ tôi có thể đun nóng nước luôn đó. Nên giữa chừng bọn tôi đã tắm rửa. Cuối cùng thì chúng tôi vẫn còn dư mana nên tôi đã đun nóng cả một cái hồ để luyện tập.”

Nhóc ấy nói rằng đã thử nó vì nó đối nghịch với sự đóng băng. Đun nước nóng lên rất khó, nhưng cô bé đã thành công làm nó âm ấm, nên trong khi Blue chơi đùa với con boss, họ đã tắm rửa. Yerim-ie của chúng tôi đúng là rất tài năng.

“Tôi thực sự mừng vì nhóc không sao. Tôi đã rất lo lắng đấy.”

“Nào, chú lo cái gì chứ? Chẳng có gì nguy hiểm xảy ra cả! Tôi đã giết hết bọn chúng một cách siêu dễ dàng!”

Trong khi Yerim-ie tự tin nói với tôi rằng nhóc ấy an toàn thì Yoohyun-ie nhìn qua các thành viên khác trong nhóm và đưa họ ra ngoài trước. Sau khi nghỉ ngơi và tắm rửa bằng nước ấm, họ trông ổn định đến mức khó có thể tin rằng họ vừa bước ra từ một cuộc đột kích dungeon.

Blue dụi đầu vào tôi một lần trước khi đi theo họ, có lẽ vì phòng cổng chật chội.

“Nhưng chắc hẳn nhóc rất ngạc nhiên khi dungeon đột nhiên thay đổi.”

“Có chút. Mặc dù bọn tôi điều chỉnh lại khá sớm. Nhưng tôi rất buồn vì đã mất quá nhiều thời gian, khi nó ngày càng lớn hơn và có tầng mới vì Han Yoohyun đã ra ngoài trước!”

Yerim-ie trừng mắt nhìn Yoohyun-ie. Nếu như tôi nói với nhóc ấy rằng thằng bé ra ngoài trước nhóc ấy ba ngày, nhóc ấy sẽ phát điên mất. 

“Yoohyun-ie cũng thực sự lo lắng cho nhóc mà. Phải không?”

“Không nhiều lắm.”

…Này. Ý em là đó chỉ là những lời sáo rỗng thôi à? Yoohyun-ie bước tới chỗ chúng tôi và nói.

“Tôi sẽ rất thất vọng nếu cô không thể thoát khỏi dungeon chỉ vì nó thay đổi một chút.”

Trước lời nói của Yoohyun-ie, Yerim-ie cười khúc khích.

“Nếu anh lo lắng thì tôi còn thất vọng hơn nữa, thưa ngài Hội trưởng à. Giờ thì anh thấy tôi ổn rồi đấy, anh nghĩ sao?”

“Đem cả Blue đi cùng rồi mà cô vẫn chậm thật.”

“Này! Đó là bởi vì có rất nhiều quái vật mà chúng tôi chưa từng thấy trước đây nên chúng tôi phải cẩn thận khi tiêu diệt chúng!”

Cả Yoohyun-ie, đưa ra những lời chỉ trích, và Yerim-ie, bác bỏ từng cái một, đều trông có vẻ thoải mái. Yerim-ie đang kể cho em ấy nghe về những con quái vật xa lạ và Yoohyun-ie hỏi liệu nhóc ấy lo lắng về máy thứ như vậy à.

Cảnh tượng đó khiến tôi cảm thấy lạ lùng. Khung cảnh ấy rất dễ chịu, và thường sẽ khiến tôi vô thức mỉm cười. 

Nhưng vì một lý do nào đó, tôi lại thấy điều này thật khó tin. Có phải vì tôi yếu đuối không? Tôi càng suy sụp hơn nữa vì cứ nghĩ về quá khứ, nhưng mà. Giá mà tôi mạnh mẽ hơn, cả trước khi hồi quy nữa. 

Lúc đó cũng vậy.

‘…Hyung, anh ổn chứ?’

Tôi nghe thấy một giọng nói. Không phải trong thực tế, mà là trong ký ức của tôi… Không. Chuyện đó vẫn chưa xảy ra.

Chuyện đó vẫn chưa xảy ra.

Chuyện đó, vẫn chưa…

Bộp, lưng tôi va vào thứ gì đó. Dường như tôi đã vô thức lùi lại. Tôi quay đầu lại. Nhìn lên. Là Sung Hyunjae. Anh ta đang nhìn xuống tôi. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau. Anh ta trông có vẻ ngạc nhiên, còn có vẻ hơi bối rối. Vì là anh ta nên lạ thật.

Anh ta nắm lấy vai tôi và xoay tôi lại.

“Hyung?”

“Ahjussi?”

Sung Hyunjae vòng tay ôm lấy tôi. Tầm nhìn và khuôn mặt của tôi bị che phủ hoàn toàn.

“Gì vậy?! Trả lại chú lại đây!”

“Anh đang làm gì thế?!”

“Hai người vui vẻ quá khiến bọn tôi thấy cô đơn.”

Sung Hyunjae tinh nghịch nói.

“Hội trưởng hội Sesung, mắt chú rơi khỏi tròng rồi à? Đây, lấy Han Yoohyun thay đi!”

“Tôi sẽ đổi Thợ săn Park Yerim lấy hyung.”

“Tôi thích Han Yoojin-gun nên tôi sẽ phải từ chối.”

Giọng nói của họ vang vọng trong tai tôi. Mọi chuyện bây giờ đã khác. Rất nhiều thứ đã thay đổi. Những gì đã xảy ra trước khi hồi quy vẫn chưa xảy ra và sẽ không xảy ra.

“Ạch, chú thậm chí còn lôi mớ dây xích ra! Chú muốn đi sao?”

“Cả tòa nhà dungeon của Haeyeon cũng bị phá hủy thì sẽ công bằng hơn.”

“Haeyeon… cũng vậy? Mấy người đã phá hủy một trong những tòa của Sesung sao? Đừng có đi chơi mà thiếu tôi chứ?!”

Yerim-ie hét lên như thể nhóc ấy bị phân biệt đối xử. Dù đang càu nhàu nhưng tông giọng của nhóc ấy vẫn tươi sáng. Hít vào, tôi đẩy Sung Hyunjae, người đang ôm tôi ra. Không sao đâu. Sẽ ổn thôi.

“Đừng trêu chọc bọn trẻ nhiều quá.”

Sung Hyunjae để tôi đi không giữ lại. Lùi lại một bước, tôi mỉm cười. Mặc dù tôi không biết liệu mình có thể nở một nụ cười đàng hoàng hay không.

“Chúng ta đã đi xa đến mức này rồi, vậy tại sao chúng ta không giải quyết vấn đề ngay bây giờ luôn? Yerim-ah, nhóc có cảm thấy có ánh mắt kỳ lạ nào nhìn mình khi ở trong dungeon không?”

“À, có. Tôi có cảm thấy một sự biến dạng giống như một cái nhìn và nghe thấy một giọng nói.”

“Một giọng nói?”

“Đúng. Ai đó lẩm bẩm điều gì đó như kiểu ‘chắc chắn cũng không có ở đây’. Và rồi những con quái vật mà chúng tôi chưa từng thấy trước đây xuất hiện. Giống như lần trước con cóc khổng lồ đó xuất hiện.”

‘Ở đây cũng không.’ Họ đang tìm kiếm thứ gì à?

“Cho đến bây giờ, chỉ có tôi, cậu chủ và tiểu thư gặp phải hiện tượng kỳ lạ.”

Sung Hyunjae nói. Để đề phòng, chúng tôi đã kiểm tra với những Thợ săn khác cùng đột kích các dungeon trong khoảng thời gian này, nhưng không ai cảm thấy bất cứ điều gì giống như một ánh mắt. Họ có thể không cảm nhận được điều đó vì họ không phải là Thợ săn cấp S, nhưng họ cũng báo cáo rằng dungeon của họ không bị thay đổi một cách kỳ lạ.

“…Vậy thì đúng là do anh.”

“Họ không tìm kiếm chú phải không, ahjussi?”

Nhưng đó không phải là con Sứa. Ngoài ra, ba người này còn là Thợ săn hạng S duy nhất trong cả nước gần đây đã đột kích vào dungeon. Vì vậy, ánh mắt không xác định có thể chỉ đơn giản là đang kiểm tra các Thợ săn cấp S.

Hiện tại, tôi đã nói với Yerim-ie những gì Người mới đã nói.

“Mọi người nên cẩn thận một thời gian nhé. Sung Hyunjae-ssi, bây giờ xin hãy bảo trọng nhé.”

“Được rồi.”

Sau câu trả lời ngắn gọn của mình, anh ta im lặng một lúc rồi lặng lẽ quay đi. Tôi nghĩ anh ta sẽ cố gắng nhúng mũi vào mọi chuyện thêm một chút, nhưng anh ta chỉ bỏ đi thôi.

“Chúng ta cũng nên ra ngoài thôi. Yerim-ah, nhóc có muốn ăn gì không?”

“Bây giờ gì tôi cũng ăn được! Họ không thể làm lương khô ngon hơn được sao? Lúc đầu ăn còn được, nhưng sau ba ngày thì tôi chẳng thà chết đói còn hơn.”

Đây là lần đầu tiên Yerim-ie ở trong dungeon lâu như vậy. Tôi nắm lấy tay họ và nói ‘mau đi ăn gì đó ngon miệng thôi’ và bước về phía trước. Tôi cảm thấy ấm áp. Có mọi người ở bên, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

0 0 votes
Article Rating
Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Oldest
Newest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments