S-class

Chương 96 : Thứ bị cắt bỏ (2)

Thằn lằn lửa bò lên tay nắm vô lăng. Kích thước của nó không thay đổi gì so với mấy ngày trước, chỉ có màu là nhạt hơn. Không, hình như đúng hơn là có thêm chút sắc vàng trong đó? Để phòng hờ, tôi thử sử dụng kỹ năng 【Mầm Non Triển Vọng】.

『Tinh linh lửa – cấp E』

Mới nhiêu đó thời gian mà đã tăng bậc rồi. Tuy cấp bậc vẫn thấp nhưng cũng nhanh thật.

“Con tinh linh đó, hình như nó có lớn hơn chút rồi nhỉ?”

“Thật sao? Đúng là nó đã vui vẻ đánh chén vài thứ này kia mà em cho.”

“Ăn thứ khác ngoài lửa sao?”

“Nó chủ yếu ăn lửa, nhưng nó cũng nuốt đá ma thuật và mấy vật phẩm linh tinh. Mà mấy thứ bình thường thì nó chẳng thèm đoái hoài gì đến.”

Có phải nó chỉ ăn mấy thứ từ dungeon thôi không nhỉ? Chú thằn lằn đang bò quanh ngón tay của Yoohyun lần nữa bò dọc theo cánh tay của em ấy rồi trèo lên cổ. Nó bò quanh cổ thằng bé một vòng rồi đi lên phía tai, rồi đột nhiên biến mất quanh khóe mắt phải của thằng bé.

“…Này, mắt của em.”

Mắt phải của em ấy chuyển sang màu đỏ. Khi trước cũng có vài lần mắt em ấy phiếm đỏ vì ảnh hưởng từ kỹ năng, nhưng hiện tại, màu mắt biến đổi hoàn toàn.

“Nó hay lặn vào da em như hình xăm vậy, nhưng nó vẫn thích đi vào mắt em hơn.”

Yoohyun nói thản nhiên như không có gì. Mấy con tinh linh kỳ lạ thật

Tôi đang vô thức nhìn thẳng vào con mắt đỏ ngầu thì con thằn lằn lại xuất hiện. Nó lắc đuôi như thể nó đang không hài lòng về điều gì đó.

“Anh thấy phiền hả?”

“Hử? À, em sẽ bắt nó chạy ra hả? Em có thể điều khiển nó sao?”

“Ở một mức độ nhất định.”

Con thằn lằn nhấp nháy sắc đỏ, nhanh chóng bò xuống dưới rồi lao tới bên cạnh tôi. Peace đang im lặng ngồi trong lòng tôi thì lại duỗi một chân trước ra với đôi mắt lấp lánh.

-Grurururu

Nhóc ấy có vẻ hứng thú với nó từ khi nó còn là một quả trứng, và hình

như nhóc ấy rất thích con tinh linh lửa. Nhưng con thằn lằn nhanh chóng quay đầu trở lại với Yoohyun. Peace tiếc nuối nhìn nó đi xa.

“…Có chắc là những tên sản xuất hệ thống đáng tin không?”

Yoohyun hỏi khi chúng tôi dừng theo tín hiệu giao thông. Tôi dời tầm mắt đang nhìn đèn đỏ sang em trai mình.

“Ai mà biết được. Trước khi nói đến việc anh có tin tưởng họ hay không thì có một điều chắc chắn là họ có quan hệ với hệ thống, dù anh không thể nói chi tiết được. Mà cũng không phải họ đang bắt ép anh làm gì kỳ cục cả.”

Tôi đã giật mình khi nghe họ bảo tôi tìm đủ 50 cấp S, nhưng nếu tính ra thì nó chẳng khác gì việc bảo tôi sử dụng kỹ năng của mình cho đáng cả. Thời hạn khá dài, và quái thú cũng được tính trong đó. Đã có trường hợp của Noah rồi nhưng nếu tôi không tham lam vớ vẩn và chỉ nuôi mỗi thú cưỡi thì mọi chuyện sẽ an toàn.

「Ngoài việc lừa tôi với cái đá nguyện ước thì có vẻ như họ không làm gì ngu xuẩn cả.」

Mà việc hồi quy cũng lợi về nhiều mặt nên tôi cũng chả ý kiến gì. Còn việc thiếu giải thích kỹ năng thì mấy người đó nói rằng họ cũng không thể làm gì được. Nhưng mà giá như họ làm gì đó với Nai đi giùm. Liệu họ có thực sự cắt bỏ gạc của bả không nhỉ?

“Hiện tại thì anh cứ sống và chỉ cần làm việc của mình thôi, không cần thêm việc gì khác. Nhiều nhất thì chỉ hơi có gánh nặng tí thôi? Mà hôm nay thì có vài thứ anh tò mò. Em có gì muốn hỏi hả?”

Dù tôi không biết liệu họ có trả lời không. Thật lòng mà nói, tôi cũng không rõ liệu hoàn cảnh lần này có đủ phù hợp để chúng tôi có thể nói chuyện như đợt trước hay không. Tôi chỉ đang thử xem mình có thể tìm thấy họ không.

“…Em có nhiều cái muốn hỏi lắm nên khó mà chọn được. Những người khác cũng phải như vậy chứ không chỉ riêng anh.”

“Cơ mà, nếu anh nói với Suk Hayan, có thể mắt cô ấy sẽ sáng lên rồi cô ấy sẽ mang đến hàng đống câu hỏi mà phải mất cả trăm ngày mới đọc hết được.”

Hình ảnh những thành viên trong nhóm kia vui vẻ reo hò ba lần rồi chạy quanh tự động hiện lên trước mắt tôi.

“Anh, khả năng kháng lời nguyền của anh cũng là cấp L sao?”

Yoohyun đột nhiên hỏi. Chẳng phải tôi đã nói với em ấy về mọi chi tiết đến cả cấp bậc kỹ năng trừ khả năng kháng độc rồi sao?

“Ừ. Đừng nói cho những người khác. Nhưng mà em biết rồi thì đỡ thật.”

Bỏ qua khả năng kháng độc, nếu cấp độ khả năng kháng nguyền của tôi bị phát hiện thì sẽ phiền lắm. Kể cả hiện tại thì lời nguyền đã được sử dụng phổ biến rộng rãi ở nhiều nơi từ kho đồ cho đến hợp đồng, và người ta mong rằng chúng sẽ được sử dụng đa dạng hơn kể từ giờ. Nhưng nếu có một kỹ năng kháng nguyện thậm chí không chỉ là cấp S mà còn là cấp L đồng nghĩa với việc không có lời nguyền nào hạn chế được tôi cả. Và đây bao gồm cả những người khác nằm trong phạm vi ảnh hưởng của kỹ năng này.

“Nếu bị phát hiện, anh sẽ bảo nó là cấp S.”

Vì hoàn cảnh, việc hoàn toàn không bị phát hiện là bất khả thi, và nếu là khả năng kháng nguyền cấp S thì phạm vi sẽ không đủ lớn để bao phủ thêm một người, và riêng tôi thì chỉ số chỉ có cấp F, nên mọi người hẳn sẽ không quan tâm quá nhiều. Riette hẳn cũng nghĩ nó cỡ đó. Hoặc cô ta sẽ cho rằng nó còn thấp hơn thế nữa. Cho dù có là do cô ta vẫn chưa thành thục kỷ năng đó lắm hay do cô ta cố tình làm rẻ nó thì hợp đồng của cô ta cũng khoảng cấp B.

“Nếu chỉ vậy thôi thì anh sẽ không bị phát hiện cấp bậc nếu sử dụng hợp đồng cẩn thận. Kể cả có dùng rồi đi nữa thì miễn là anh không làm mấy trò như xé hợp đồng cấp S thì cũng không lộ đâu.”

Đối với kỹ năng nguyền rủa của Thợ săn, hiệu ứng sẽ thấp hơn so với cấp độ miễn là không đạt đến điều kiện thì không có vấn đề gì hết. Với lại cũng chẳng phải là tôi sẽ đi bắt một con quái thú với hàng tấn kỹ năng tấn công nguyền rủa hay gì.

“Dù là vậy, nếu em phải giải phóng lời nguyền cấp SS hoặc cao hơn thì anh sẽ giúp. Thánh thần cũng không che giấu được những thứ vượt xa hơn cấp S.”

MẶc dù nếu bị phát hiện, kế hoạch nghỉ hưu yên bình của tôi sẽxa vời hơn xíu. Tôi tự hỏi có nên nói với Yerim luôn không nhỉ. Khác với độc, sẽ không có vần đề gì với mấy lời nguyên nếu cẩn thận với mấy hợp đồng bất hợp pháp nhỉ?

“Có lẽ anh sẽ chặn được đến hợp đồng cấp SSS.”

“Đối với những lời nguyền có điều kiện mà người liên quan đồng ý, ngay cả một vật phẩm chống lại hoặc giải nguyền cao hơn một cấp thôi cũng phá được rồi, vậy nên anh hẳn cũng có thể. Dù sao thì cũng chưa có cái nào cấp SS mà, phải không?”

“Chưa có.”

Sao câu trả lời nghe miễn cưỡng thế. Là có rồi sao? Theo trí nhớ của tôi thì không có cái nào cả, nhưng đây cũng không phải thứ tôi có thể biết được.

Trong lúc đó, chúng tôi đã đến tòa nhà dungeon. Tôi dừng lại và đứng trước cánh cổng màu xanh, Yoohyun bước vào trước. Tôi đợi khoảng 10 phút và định đi vào theo.

“…Yoohyun?”

Yoohyun bước ra khỏi cổng với vẻ mặt có chút bối rối.

“…Tụi mình hình như đến nhầm dungeon rồi thì phải?”

“Không, đúng rồi mà? Nếu đến nhầm thì ngay từ đầu chúng ta đã chẳng vào được tòa nhà rồi.”

Số sê-ri được dán trên bức tường cạnh cổng đúng là số sê-ri mà chúng tôi dự định đến. Dưới số sê-ri có viết ‘môi trường sa mạc cấp D’. Yoohyun cũng nhìn thấy điều đó và lẩm bẩm.

“Tuyết…đang rơi.”

“…Tuyết?”

“Đó là một khu rừng phủ đầy tuyết. Và em cũng chẳng thấy con quái thú nào cả.”

…Đây là lần đầu tôi nghe đến vụ môi trường trong dungeon thay đổi. Có khi nào liên quan đến mấy người hệ thống không?

“Anh sẽ thử đi vào.”

“Không, biết đâu có nguy hiểm tiềm tàng.”

“Cổng đang mở mà. Và còn có cái này nữa.”

Khi tôi lấy ra Hạt Châu Shalos và nói rằng nó có tác dụng tương tự như chiếc vòng tay lần trước, em ấy đã đồng ý. Thật là, thằng nhóc cầu kỳ này. Yoohyun vào trong trước, tôi ôm Peace rồi cũng đi qua cổng.

“Thật sự là một khu rừng mùa đông nè.”

Một khu rừng yên tĩnh phủ đầy tuyết trắng tinh khiết trải rộng trước mắt tôi. Trông nó giống như một bức tranh trong thiệp Giáng sinh. Những bông tuyết êm ái rơi xuống từ bầu trời đầy sương. Chúng bay quanh trong khoảng thời gian ngắn, gần như tàng hình, trước khi dừng lại.

“Hơi lạnh.”

“Em không có thứ gì có khả năng kháng lạnh, tại dễ tránh lạnh lắm.”

Yerim mà nghe được thì sẽ càu nhàu cho coi. Và rồi, thằng bé lấy ra một chiếc áo khoác và khoác lên người tôi. Tiếp đó, con thằn lằn lửa tiến tới và quấn quanh cổ tôi, và khi cả Peace cũng biến lớn hơn và dựa vào như muốn che chở cho tôi, cái lạnh nhanh chóng biến mất. Cơ mà tôi chẳng thể làm gì về đôi giày đang ướt vì tuyết của mình.

Chúng tôi đi sâu hơn một chút vào khu rừng nhưng xung quanh vẫn yên tĩnh. Thế mà lại là một dungeon không có quái thú. Kỳ lạ thật. Trên hết là cửa sổ tin nhắn chào mừng cũng không xuất hiện.

Ngay khi tôi đang suy nghĩ tốt hơn là có nên đi ra ngoài hay không.

Kwadeuk!

“Yoohyun!”

Một ngọn giáo băng sắc bén im lặng bay đến đâm vào cẳng tay của Han Yoohyun. Ngọn giáo ấy vốn không nhắm vào cánh tay em ấy, mà cụ thể là do em ấy đã chặn nó bay về phía đầu mình bằng cánh tay của mình.

Ngọn lửa quấn quanh cánh tay em và ngay lập tức làm tan băng. Cùng lúc đó, Yoohyun đá mạnh vào đống tuyết.

Ào-

Cơn tuyết quét qua mười mét như một cơn sóng khổng lồ rồi lại rơi xuống đất. Nhưng một phần vẫn trôi nổi trong không khí. Không, nó đang che lấp một thứ gì đó trong suốt. Thứ gì đó có hình dạng với đầu và vai giống con người, cao khoảng hai mét.

“Kỹ năng ẩn nấp cấp cao. Chắc chắn không phải cấp D.”

Yoohyun vừa trầm giọng nói vừa mở một lọ thuốc. Tôi đã lấy ra và đang cầm Hạt Châu của Shalos. Sau đó tôi sử dụng kỹ năng Mầm Non.

『Lính Đồ Chơi Số 6 – Cấp S

Chủ khế ước – □□□□□』

「…Một tinh linh?」

Một cửa sổ trạng thái tương tự như tinh linh lửa của Yoohyun hiện lên. Trước hơn hết, cấp S và số 6? Có nghĩa là còn có số 1 đến 5 nữa sao? Có thể còn nhiều hơn vậy nữa…

Tôi đang định kết luận rằng chúng tôi nên trốn qua cổng càng nhanh càng tốt.

[Tôi xin lỗiii~~]

Một cửa sổ tin nhắn hiện lên. Lẽ nào….

“…Yoohyun, đợi một chút.”

Yoouhyun, người chuẩn bị sẵn sàng để tấn công ngay khi tôi sử dụng Hạt Châu, phóng đến một ánh mắt nghi ngờ. Sau đó, khi một cửa sổ tin nhắn lại hiện lên, tôi thấy thứ gì đó đang nhảy tới từ xa.

[Tôi không biết bọn trẻ sẽ tấn công em trai của Cục Cưng~~]

Một trái bóng chuyền với mắt, mũi, và miệng được vẽ lên tiến đến đây. Yoohyun hơi cau mày. Tôi cũng tự hỏi tại sao lại là một trái bóng chuyền, nhưng trước đó thì.

“Cậu chỉ xin lỗi rồi vậy thôi đó hả? Sau khi đâm một lỗ vào tay em trai của người khác!”

Đôi mắt tròn vẽ trên quả bóng chuyền biến thành hình ㅠㅠ. Cái miệng cười cũng trở nên nguệch ngoạc.

[Em trai của Cục Cưng cũng có lỗi mà….]

“Có lỗi? Sau khi đột nhiên tấn công, giờ cậu còn đổ lỗi cho người khác sao?”

Tôi chộp lấy quả bóng chuyền ở ngay trước mặt và lắc nó. Đây là lời bào chữa vô nghĩa gì vậy?

[Không. Đó là…]

“Cậu là Người Mới phải không?”

[Tôi là Wilson mà!]

…Wilson? Thằng nào vậy?

[……Vâng, tôi là Người Mới đây ㅠ0ㅠ]

Vậy là tôi đã đúng. Dù sao thì nó cũng không phải là kẻ thù.

“Yoohyun, đây là hệ thống-.”

Khi tôi quay đầu lại nói rằng mọi thứ đều ổn vì đó là phía hệ thống, tôi thấy Yoohyun đã lùi lại vài bước khi tôi không chú ý. Với vẻ mặt sửng sốt. Peace cũng vậy. Nhóc ấy đang nhìn tôi một cách đáng thương trong khi cào vào không khí, có thứ gì đó như một bức tường trong suốt.

[Nếu họ nghe được cuộc đối thoại thì sẽ phiền lắm.]

“Dù là vậy, cậu cũng phải giải thích trước rồi mới đẩy họ đi chứ.”

Hình như âm thanh không truyền qua được, tôi định lấy giấy ghi nhớ và bút ra nhưng kho đồ không hoạt động. Không còn cách nào khác, tôi đành cúi xuống và viết ra rằng mọi chuyện vẫn ổn trên tuyết. Tay tôi lạnh ngắt. Vậy nên, may là con thằn lằn vẫn còn quấn quanh cổ tôi.

“Sao cậu lại tấn công, với lại đây là đâu?”

[Đó là. Đó là vì em trai của Cục Cưng đó quan hệ với một số người, những kẻ mà chúng tôi quyết định không nhắc đến. Đây là dungeon dành cho Cục Cưng đó. Nếu cậu gõ ba lần trước cổng, cậu sẽ vào được đây. Tôi đã phải làm việc chăm chỉ để tạo ra nó đó!]

“Tôi không nhớ rằng mình có gõ cửa.”

[Lần đầu tiên thì cậu phải tiến vào tôi mới nói cho cậu biết được mà. Bên phe không thể nhắc đến gần đây đã can thiệp khá nhiều nên chúng tôi mới có thể làm được.]

Cậu ta nói bản thân không thể nhắc đến nên tôi chẳng thể hiểu được gì cả. Và liên quan đến Yoohyun… chờ đã. Tôi chợt nhớ đến một điều đáng ngờ và thái quá mà Yoohyun đã từng nói qua.

“…Cái thứ không thể nhắc đến đến gì kia – có phải đó là một thứ như một giáo phái tôn thờ không? Thứ gì đó như Nho giáo chẳng hạn?”

Mặc dù Nho giáo không phải một tôn giáo. Nghe tôi hỏi, Người Mới Không đưa ra câu trả lời nào. Thấy cậu ấy không nói được, tôi hẳn đã đúng.

[Dù sao thì nơi này cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ nên sẽ không có chuyện gì nguy hiểm xảy ra đâu. Mặc dù nó không thể mở được lâu. Khoảng 30 phút?]

Có vẻ như đã qua 10 phút rồi. Tôi nên nhanh chóng hỏi họ.

“Giáo dân của tôn giáo đó rất nguy hiểm phải không? Cậu vẫn chưa thể giải thích lý do tại sao tôi phải thu thập các cấp S sao? Không có người nào có thể làm việc này thay tôi sao? Cậu có thể làm dungeon có nguyên liệu cho thuốc thể lực ở Nhật Bản xuất hiện nhanh hơn được không? Và có một con quái thú non tên Chirpie, nhưng cửa sổ trạng thái của nó không xuất hiện chính xác. Từ khóa đã hoạt động, nhưng việc thuần hóa cũng như kỹ năng Đứa Nhỏ của Tôi đều không sử dụng được. Ngoài ra-.”

[Đợi đã! Nguy hiểm, nguy hiểm là…với mức độ này thì không sao cả. Nếu tôi giải thích chi tiết thì sẽ càng nguy hiểm nên tôi không thể. Ai đó thay thế Cục Cưng… vẫn chưa có ai cả. Nhưng Cục Cưng không tìm được sao? Thế thì sẽ tốt thôi!]

Tôi có thể tìm được họ? Ý cậu ta là người có kỹ năng tương tự như của tôi sao?

[Nguyên liệu thuốc thể lực…… à, cái này. Tôi sẽ cố gắng điều chỉnh để nó xuất hiện vào dịp trăng tròn. Chirpie? Ừm… ừm…… ờ……? Từ khóa đã được áp dụng?]

“Ừ.”

[…Tôi không thấy nó? @△@??]

Cậu ta không thấy nó? Cửa sổ trạng thái… cũng không mở ra. Nhưng Chirpie chắc chắn đã ở đó. Cơ mà cấp bậc lại được liệt thành □.

[Lạ thật đấy. Nếu cậu mang nó đến, tôi có thể kiểm tra và diệt trừ nó cho cậu.]

…Cái lề gì thốn?

“Khỏi, cảm ơn!”

Đệt, ‘diệt trừ’, cậu ta bị điên à, thật luôn á hả? Chắc chắn sẽ không có lý do gì để đưa Chirpie vào dungeon. Nhóc ấy có thể có chút lỗi thôi, sao lại phải diệt trừ, điên thật.

“Với lại dạo gần đây, phần thưởng tấn công đầu tiên cho dungeon cấp S đã khác so với trước khi tôi hồi quy, nhưng việc đó xảy ra là bình thường sao?’

[Nó có phải là một vật phẩm tiêu hao không?]

“Ừ.”

[Nếu là vật phẩm tiêu hao thì đó là vì nó đã được sử dụng. Tất nhiên là các vật phẩm, nhưng những thứ khác nữa – chẳng hạn như việc chết – đều bị cắt bỏ. Nếu có nhiều thứ giống nhau, chúng tôi sẽ thay thế chúng, nhưng nếu không có, chúng tôi sẽ đưa vào vật phẩm khác.]

“…Chúng bị cắt bỏ à?’

[Vâng. Hồi quy vốn dĩ là như vậy. Đúng rồi, Cục Cưng hẳn không biết về điều đó. Dù cho bạn có hồi quy thì mục tiêu cũng chỉ có Cục Cưng thôi, thế nên những thứ còn lại đều vẫn giống vậy. Thế giới mà 5 năm đã trôi qua vẫn được giữ nguyên như cũ, chỉ có Cục Cưng quay trở lại 5 năm trước.]

Ngay lập tức, bên trong tôi sôi sục. Nó vẫn như trước. Tất cả những điều đó, vẫn được giữ nguyên như cũ. Không phải chúng đã trở nên không tồn tại sao?

“Những thứ, còn lại, vậy….”

[Tất nhiên là không thể cứ thế bỏ mặc chúng được. Nếu cứ thế bỏ mặc chúng thì chẳng khác gì có hai thế giới y chang nhau. Vì thế tất cả sẽ chồng chéo với hiện tại. Về cơ bản chúng giống nhau nên không có vấn đề gì nếu kết hợp chúng với nhau. Ví dụ: nếu cậu đưa thông tin của cây táo vào cây táo thì nó vẫn là cây táo mà không có sự thay đổi. Nhưng dungeon, đặc biệt là các dungeon cấp cao, hơi khác so với thế giới của Cưng nên chúng sẽ bị ảnh hưởng bởi sự chồng chéo, và đó là lý do tại sao mức độ khó ngày càng tăng nhanh hơn. Ừm, sẽ ổn thôi nếu tôi nói với cậu cỡ này!]

“…Những thứ bị chồng chéo cuối cùng sẽ biến mất sao?”

[Có thể nói là vậy, nó cũng giống như việc ghi đè các tập tin có cùng tên, vậy nên tôi đoán cậu có thể coi như là nó đã biến mất? Thật ra chúng đã được kết hợp nhưng cậu không thể cảm giác hay nhận thấy điều đó nên nó cũng giống như biến mất. Những người thực sự nhạy cảm có thể cảm nhận được cảm giác tách biệt, nhưng thường thì họ không biết.]

Ghi đè. Phải chăng điều đó có nghĩa là tôi đã ghi đè tập tin của tương lai lên tập tin của quá khứ và ngược lại so với những người khác? Ra đó là lý do tại sao những danh hiệu có được trong tương lai, thứ mà tôi đã nghĩ sẽ biến mất, vẫn được giữ nguyên như cũ.

Bởi vì tập tin trong tương lai vẫn vậy với tôi.

“Rồi những người được sinh ra sau thời điểm hiện tại, và… những người đã chết. Cái đó, bị cắt bỏ…”

[Hiện tại không có thông tin gì, khi thông tin về những sinh mạng không chết trước khi hồi quy cũng không biến mất. Giải thích điều này có hơi phức tạp, nhưng không phải là không có ảnh hưởng chồng chéo nào cả, nên cuối cùng thì họ thường sẽ được sinh ra giống nhau, và thông tin thay thế tối thiểu nhất sẽ xuất hiện.]

Cửa sổ tin nhắn tiếp tục.

[Mặt khác, những thứ đã biến mất vì đã được sử dụng hoặc những sinh vật đã chết đã bị loại trừ và vứt bỏ trước khi hồi quy. Giả sử có Người A và Người B. Trong năm thứ nhất, cả A và B đều tồn tại. Nhưng đến năm thứ 5, người A vẫn vậy nhưng B thì đã chết. Vào thời điểm đó, năm thứ nhất và năm thứ 5 đã được kết hợp lại, nhưng năm thứ 5 A vẫn tồn tại, còn B đã chết và thông tin của họ biến mất. Năm thứ 5 A hiện tại sẽ được kết hợp an toàn với năm thứ nhất A, nhưng năm thứ 5 B đã bị loại bỏ với những thông tin đã bị triệt tiêu, vì vậy họ bị loại khỏi thế giới của Cục Cưng. Cậu không thể kết hợp thông tin bị loại bỏ với thông tin nguyên vẹn của năm thứ nhất phải không nào?

Trong trường hợp vật phẩm mà cậu nói đến, không có thông tin về năm thứ nhất cũng như năm thứ 5, nên nó hoàn toàn không thể xuất hiện được.]

Thông tin bị triệt tiêu. Đầu tôi trở nên choáng váng. Năm thứ nhất B cũng là B. Có thể chỉ là thời gian 5 năm bị xóa đi. Ngay cả khi nghĩ vậy, một sự hối tiếc không thể tránh khỏi vẫn hiện lên trong đầu.

“…Giá mà tôi cứu được em ấy.”

[Xin lỗi? Ừm, lời giải thích hơi khó hiểu phải không? Để dạy chi tiết cho cậu, tôi phải nói với cậu quá nhiều thứ nên rất khó 8ㅅ8]

“Không, không sao đâu. Thế là đủ rồi.”

Tôi cũng chẳng muốn biết chi tiết hơn. Khi tôi nói mình đã hỏi xong, quả bóng chuyền nói rằng nó sẽ khôi phục dungeon lại nguyên bản trong vòng năm phút rồi biến mất.

“Anh ơi, anh không sao chứ?”

-Kyaheung

Yoohyun và Peace đến bên tôi. Tôi ngẩng đầu lên và nhìn em trai mình.

“Đương nhiên là anh không sao rồi. Bọn anh chỉ nói chuyện thôi. À, họ nói sẽ khôi phục lại dungeon nguyên bản sau năm phút.”

“…Sắc mặt anh có vẻ không được tốt lắm.”

“Vì lạnh đấy. Thế nên. Anh ôm em được không?”

“Peace ấm hơn em đó.”

Em ấy nói như thể thấy lạ, nhưng cũng không từ chối. Tôi duỗi tay ra ôm lấy em trai mình, cảm nhận được hơi ấm nhất định. Như thế này không phải là được rồi sao?

“Em không được chết trước anh đâu đấy.”

“Tự dưng anh nói cái gì vậy?”

“Peace, nhóc cũng vậy đấy.”

Lần này, tôi ôm lấy cổ của Peace. Peace ấm hơn thật.

______________________________________________

[Bản dịch thuộc về Howl Team. Nghiêm cấm reup dưới mọi hình thức.]

0 0 votes
Article Rating
Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Oldest
Newest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments