S-class

Chương 311: Mệt mỏi nhưng… (1)

Trans: Rin

Beta: Myfamilytwo

“Em thật sự là rồng sao?”

Kang Soyoung hỏi Sung Hyunjae—Changeling với đôi mắt sáng lấp lánh. Thay vì gật đầu theo phản xạ, Changeling trả lời một cách nghiêm nghị.

“Đúng vậy, tôi là Rồng Tiên.”

“Ôiii— Giám đốc Han Yoojin-nim sướng quá đi!”

‘Con rồng nào tôi gặp cũng thích giám đốc Han-nim hết!’, Kang Soyoung hét lên một cách ghen tị.

“Em có thể hoá lớn không?”

“Pa— Yoojin-gun không thích nên tôi sẽ không làm vậy. Sẽ không bao giờ làm!”

Hình dạng mà Changeling có thể biến thành đều dựa trên những người đã góp tay tạo nên thằng bé. Nếu Han Yoojin thấy cậu bé có thể hoá thành dạng rồng như Diarma, dù biết đó chỉ là vẻ ngoài thôi nhưng anh không thể không thấy căng thẳng. Vốn dĩ Rồng Tiên cũng không có sức mạnh vật lý cao nên hoá thành dạng rồng khổng lồ cũng chỉ thấy vướng víu thôi.

Kang Soyoung nghiêng đầu hỏi ‘Sao em lại không thích?’ vì không biết rõ sự tình bên trong.

“Hãy đưa ra thông báo trên sóng truyền hình rồi kết thúc cho nhanh nhé.”

Evelyn nói trên điện thoại. Ánh mắt cô lần lượt lướt qua Changeling, Han Yoohyun và Song Taewon. Cuối cùng là nhìn chằm chằm Sung Hyunjae—Changeling một lần nữa, cô mở lời.

“Tôi sẽ viết vài lời thoại đơn giản nên xin hãy ghi nhớ rồi đọc chúng lên.”

“Vâng— Ừm, được thôi.”

Changeling vụng về trả lời. Dù bề ngoài giống nhau nhưng có sự khác biệt rõ rệt giữa phong thái và biểu cảm.

“Giọng nói của em khác với ngài hội trưởng, nhưng luyện tập thì sẽ ổn thôi. Cách ăn nói có thể thay đổi sau một đêm. Miễn không làm gì kỳ lạ thì họ sẽ không để tâm điều đó.”

“Đúng rồi. Em có thể gọi Han-nim là papa!”

“Soyoung-yang à.”

“Không, chỉ là. Nhưng tôi nghĩ sẽ vui lắ— thôi được rồi. À, chị Hyuna đang gọi! Chị ơi! Ừ, nhà ngài hội trưởng tan tành rồi! Hoàn toàn nổ tung luôn! Còn giám đốc Han-nim thì an toàn. Em không thể kể chi tiết được vì em là hội viên của Sesung.”

“Đang gọi cho hội trưởng hội Breaker sao? Em cứ bảo cô ấy đến đây nếu thấy tò mò đi.”

“Chị ấy không muốn vì chị đang ở đây đó, chị Evelyn.”

Kang Soyoung lẻn đi và nhảy qua đống gạch vụn. Dù cô thể hiện rằng mình chỉ là cấp A yếu ớt giữa dàn cấp S nhưng một thợ săn cấp cao như cô vẫn có thể dễ dàng nhảy qua cái cột bê tông cao hơn đầu mình mà không tốn sức.

“Tôi có cần gọi thêm thứ gì đến không?”

“Tôi nghĩ quần áo mới cho ngài cục trưởng Song là gấp gáp nhất.”

Kang Soyoung nhìn Song Taewon rồi nói ‘À’ và gật đầu. Vì đã trực tiếp đối đầu với Sung Hyunjae nên quần áo anh rất ít chỗ còn lành lặn. Hơn nữa, do vừa bị chôn vùi dưới đống bê tông nên anh trông còn bẩn hơn.

Hoàn toàn không thích hợp để lên sóng trấn an người dân.

“Còn ngài hội trưởng hội Haeyeon…….”

Nhận được cái nhìn từ Kang Soyoung, cơ thể Han Yoohyun nhẹ nhàng toé lửa. Lửa xanh đen bao trùm khắp người cậu và thiêu cháy hết bụi bẩn. Những nơi lửa quét qua đã trở nên sạch sẽ như thể cậu chỉ vừa mới bước ra khỏi nhà. Trừ mái tóc rối xù ra thì không có dấu vết nào chứng minh cậu đã đánh nhau. Kang Soyoung vỗ tay nói ‘À’.

“Vậy thì, ngài cục trưởng Song, tôi đem cho anh bộ quần áo mới nhé?”

“…Vâng?”

Dù hơi ngập ngừng nhưng Song Taewon đã gật đầu đồng ý. Anh không thể lên TV trong trạng thái hiện tại, đồng thời cũng không thể rời bỏ hiện trường để về nhà thay quần áo. Kang Soyoung biến mất sau đống đất đá, còn Song Taewon thì lại gần Han Yoohyun.

“Nó chưa gãy nhưng cần được sửa chữa lại.”

Song Taewon đưa ra thanh kiếm Dòng Sông Thầm Lặng mà mình đã mượn. Thanh kiếm bị quấn bởi Dây Xích Của Người Tìm Kiếm nên lưỡi kiếm bị mẻ vài chỗ. Thế nhưng bản thân thanh kiếm vẫn ổn. Nếu là kiếm cấp A thì chắc chắn sẽ không chống chọi được.

“Còn lại một nửa sợi dây, cậu có thể gửi báo cáo─”

“Tôi đã bảo tôi sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm.”

Han Yoohyun nói ngắn gọn rồi cất kiếm vào kho đồ rồi quay lưng đi. Sau đó cậu đến chỗ Evelyn.

“Khi nào thì việc chuẩn bị phát sóng sẽ hoàn tất?”

“Sẽ sớm thôi. Quan trọng hơn là, ngài hội trưởng đang nợ cậu một ân huệ, bàn bạc về chuyện này cần được ưu tiên hơn. Sẽ thích hợp hơn nếu thoả thuận được ký kết một cách bảo mật.”

“Từ ngoài nhìn vô thì chúng ta đã hợp tác xử lý một quái vật cấp S. Câu chuyện của chúng ta phải khớp với nhau, nên hãy nói rằng tôi đến thăm cùng với giám đốc Han Yoojin-nim để nói về quyền sở hữu cổ phần của hầm ngục Nhật Bản.”

“Vâng. Nghe sẽ thuyết phục hơn nếu chúng ta nói rằng hợp đồng có chút vấn đề nên ngài cục trưởng Song đã đi cùng. Ngay lúc đó thì quái vật xuất hiện trong nhà ở của ngài hội trưởng và đã được loại bỏ một cách an toàn. Tôi sẽ báo cáo như vậy, cũng sẽ điều chỉnh lại cổ phần một tí. Anh có muốn thù lao gì không? À, tôi cũng biết về trái rễ cây trong hầm ngục.”

Ý của cô là họ sẽ chuyển nhượng một phần cổ phần về thuốc thể lực nên thù lao không nhỏ chút nào. Nhưng mặt Han Yoohyun lạnh nhạt không hài lòng. Cậu chìa tay về phía Evelyn.

“Xin hãy đưa tôi điện thoại để liên lạc với Haeyeon.”

“À, ôi dào. Không thiết bị điện tử nào sống sót xung quanh ngài hội trưởng cả sao?”

“Nó đã vỡ nát rồi.”

Han Yoohyun nhận lấy điện thoại của Evelyn và gọi cho Haeyeon. Evelyn nhìn Song Taewon.

“Tôi đoán là điện thoại của anh cũng không lành lặn nhỉ, ngài cục trưởng Song?”

Song Taewon gật đầu. Anh phải gọi cho Hiệp hội và Cục Quản lý. Ngoài ra còn nhiều việc khác phải làm nữa. Đứng một chỗ không làm gì rất lãng phí thời gian, nhưng Song Taewon không thể di chuyển, cứ như bị đóng đinh tại chỗ.

Ánh mắt anh rơi xuống mặt đất ẩm ướt. Những tảng băng vỡ thành vụn dần tan ra, lấp lánh dưới ánh mặt trời.  Anh nghĩ về người đã từng nằm đó. Và nghĩ về người đã cố gắng giúp đỡ anh ta.

Song Taewon vẫn chưa thể hiểu được chính xác tình hình. Tuy nhiên, “Han Yoojin đã cứu Sung Hyunjae”. Sự thật ngắn gọn đó khiến lòng anh trở nên rối bời. Anh đưa tay lên vuốt mặt. 

Chưa bao giờ anh lại cảm thấy mệt mỏi hơn. Cứ như cả cơ thể đã rơi xuống vũng lầy. Thậm chí còn không có cơ hội để suy xét xem điều đó là may mắn hay xui xẻo.

“Tôi tin rằng anh sẽ giữ bí mật về hyung.”

Han Yoohyun, từ khi nào đã đến trước mặt Song Taewon, mở miệng nói.

“Tôi cũng không nghĩ có lý do gì để thay đổi cấp bậc của anh ấy hết.”

“Điều đó…”

“Không khó để nói ra lý do đâu.”

Han Yoohyun nói một cách kiên định. Thái độ của cậu đang thể hiện rằng cậu sẽ ngăn chặn chuyện năng lực Han Yoojin và cấp bậc của anh bị rò rỉ, dù phải dùng đến sức mạnh của bản thân. Dù cấp bậc kỹ năng của anh cậu rất cao, nhưng chúng không thể giúp ích trực tiếp khi công phá ngục tối, và chỉ số của anh là cấp F nên cấp bậc chính thức của Han Yoojin là B. Thông tin về kỹ năng chia sẻ hiệu quả nhân đôi công kích chưa được công bố nên thứ hạng của anh không thay đổi.

Tuy nhiên, nếu công chúng biết anh cậu có thể tạm thời đạt được kỹ năng của thợ săn cấp S, anh sẽ được nâng lên ít nhất là cấp A. Hơn nữa, anh sẽ phải tiết lộ kỹ năng hỗ trợ với khả năng nhân đôi hiệu ứng khả năng của thợ săn khác, dù điều kiện thực thi khá phức tạp. Trên thực tế thì việc thay đổi xếp hạng là hợp lý, nhưng mà…

“Sẽ tốt hơn nếu anh ấy vẫn làm một thợ săn trung cấp.”

Han Yoohyun nhấn mạnh lần nữa rồi lấy điện thoại ra. Thợ săn cấp cao được hưởng nhiều phúc lợi xã hội nhưng lại bị giới hạn bởi nhiều quy tắc. Đặc biệt là vào những lúc diễn ra thảm họa cấp quốc gia do quái vật gây nên thì việc bị điều đi là bắt buộc. Ngoài ra, có những điều luật được ban hành dựa trên sự thật rằng họ là con người với sức mạnh phi thường nên sẽ gây bất lợi cho Han Yoojin, người thông thường chỉ là cấp F.

Mặt khác, phúc lợi dành cho thợ săn cấp cao không có lợi cho Han Yoojin. Đó là vì chúng chủ yếu dành cho thợ săn công lược ngục tối, chẳng hạn như quyền đấu giá vật phẩm cấp cao, ngục tối, vân vân… Xét thêm về tiền thuế thì việc tăng cấp bậc sẽ đem lại nhiều bất lợi hơn.

 “Tôi sẽ đưa ra câu trả lời sau khi xác nhận thông tin chi tiết.”

Song Taewon lấy điện thoại ra gọi cho Cục Quản lý Thức tỉnh giả, ám chỉ rằng anh sẽ không bàn bạc chi tiết về chuyện này. Anh cố gắng xoá bỏ những ý nghĩ không cần thiết và tập trung xử lý đống công việc đang chất thành núi.

Buổi phát sóng về quái vật xuất hiện ở nhà ở của trưởng hội Sesung đã kết thúc ngắn gọn. Changeling đã đóng vai Sung Hyunjae một cách thuyết phục nhờ sự giúp đỡ của Evelyn. Ngay khi kết thúc phát sóng, Han Yoohyun giao lại công việc cho đội pháp lý Haeyeon rồi về nhà. Mặc khác, Changeling có vẻ sắp khóc vì bị giữ lại bởi Evelyn, người nói rằng vẫn còn việc phải làm.

– Grrng!

Han Yoohyun cau mày khi nghe tiếng gầm gừ trước cả khi cậu mở cửa. Độc Giác Hoả Sư sẽ không quan tâm ai là người về nhà, trừ khi là Han Yoojin. Nhưng nó lại đến gần cửa và kêu gào. Điều này có nghĩa là chuyện gì đó đã xảy ra với Han Yoojin.

Han Yoohyun lập tức mở cửa.

“Hyung đâu?”

– Keuheung.

Peace đang đi lòng vòng gần cửa thì quay người chạy đi ngay khi nhìn thấy Han Yoohyun. Han Yoohyun không hề cởi giày mà đuổi theo Peace. Mắt cậu dừng lại trên người Han Yoojin đang nằm dài trên ghế sô pha. Trông anh tơi tả không khác gì lần cuối cậu thấy anh.

Chỉ có vết thương bên dưới những lớp áo bị xé rách là đã được chữa trị, các vết máu khô vẫn còn đó. Trông cứ như anh đã đổ gục ngay khi bước chân vào nhà mà không làm được gì khác.

“Hyung!”

Lẽ nào việc tạm thời sử dụng sức mạnh của thợ săn cấp S đã gây áp lực lên cơ thể anh? Han Yoohyun nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Han Yoojin. Anh ngủ sâu đến mức không thể nghe thấy tiếng hét của cậu, nhưng may thay là không có vấn đề gì hết. Anh không bị sốt, nhịp thở vẫn ổn định. Sắc mặt vẫn hồng hào.

Han Yoohyun thở phào một hơi thật dài. Peace cũng ngồi canh gác bên cạnh sô pha và trở nên nhẹ nhõm hơn khi kiểm tra nét mặt của Han Yoohyun. Han Yoohyun cởi giày ra và đặt ở cửa ra vào. Cậu rút chiếc SIM còn lành lặn từ điện thoại bị hỏng ra rồi lắp vào điện thoại mới. Khi mở điện thoại thì tin nhắn ồ ập hiện lên.

[Chú có sao không?]

[Ngài hội trưởng, điện thoại của anh lại hỏng rồi hả?]

[Xem tin tức thì tôi đoán là chú vẫn an toàn.]

[Chú chưa gọi nhưng tôi sẽ về nhà sau bữa tối.]

[Nhớ đưa thuốc cho chú đấy.]

[Điện thoại của tôi màu đen nên anh chọn màu khác đi.]

Han Yoohyun đọc lướt tin nhắn của Park Yerim rồi trả lời.

[Ừ.]

Cậu đặt điện thoại xuống rồi quỳ xuống bên cạnh sô pha mà Han Yoojin đang nằm. Cậu nhẹ nhàng dùng ngón tay lau vết máu trên má Han Yoojin. Vì máu đã khô nên không thể lau đi được.

“Em thấy bức bối vì anh cứ bị thương.”

Và việc chuyện đó có liên quan đến những người khác lại làm cậu càng khó chịu hơn. Tại sao anh lại phải đi xa đến như vậy vì những người đó chứ? Han Yoohyun không thể hiểu nỗi. Cậu chỉ cần mỗi một người thôi, không cần thứ gì khác. Han Yoohuyn cũng cố gắng chấp nhận điều này vì biết Han Yoojin là người như vậy, nhưng cậu luôn không vui với điều này.

Irin bò ra từ bên trong tay áo Han Yoohyun và dùng chi trước vỗ nhẹ tay cậu để an ủi.

“…Dù vậy thì chúng ta vẫn ở bên nhau đến giây phút cuối cùng.”

Sự thật rằng Han Yoojin đã trở về quá khứ khiến cậu thấy cảm thông. Ra đó là lý do anh trai lại có những hành động kỳ lạ. Mọi chuyện chỉ có nhiêu đó thôi.

Điều quan trọng là cậu đã ở bên Han Yoojin, và Han Yoojin đã trở về với Han Yoohyun. Cậu vô thức mỉm cười khi nhớ lại khoảnh khắc anh trai ôm cậu và nói yêu cậu. Cậu cảm thấy như những lo lắng sâu thẳm bên trong đang dần tan đi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, họ đã có một mối quan hệ tốt đẹp. Đó là lý do họ đã ở cạnh nhau vào thời khắc cuối cùng, và là lý do anh quay về bên cạnh cậu.

Phải chăng họ đã làm hoà và sống chung nhà một lần nữa, giống như hiện tại? Nếu anh không có kỹ năng nuôi dưỡng ma thú thì cơ sở nuôi thú sẽ không tồn tại. Vậy thì căn nhà trong hội Haeyeon sẽ là nhà của họ. Nếu chỉ có hai người bọn họ thì… cậu thấy ghen tị.

“Em đã sợ rằng em sẽ phải rời xa anh mãi mãi.”

Cậu đã nghĩ đó là quyết định đúng đắn nhất, nhưng không thể không thấy lo lắng. Thế nhưng chuyện vẫn suôn sẻ. Nên cậu nghĩ cậu đã làm đúng.

Nhưng cậu vẫn chưa hiểu tại sao Han Yoohyun lại chết và bỏ lại Han Yoojin một mình. Là vì khoảng cách 5 năm sao?

“Anh hãy tỉnh dậy rồi thay đồ đi.”

Han Yoohyun nhẹ nhàng lay anh dậy. Vì anh gần như là người bình thường nên cậu không thể để anh như vậy. Nếu không thay đồ sạch sẽ thì sẽ dễ dàng bị ốm. Hơn nữa, xem ra cậu cũng phải chú ý hơn khi chuyển mùa.

“Không tắm rửa sau khi về nhà thì sẽ bị ốm đó. Hyung, anh đang thấy mệt sao? Em đưa anh vào phòng nhé.”

Ít nhất cậu nên lau người anh bằng khăn ướt nhỉ? Lúc đó, đôi mắt đang nhắm nghiền của anh chậm rãi mở ra. Han Yoohyun đứng dậy và thỉnh cầu.

“Tắm rửa rồi ngủ đi. …Hyung?”

“Hửm…….”

Đôi mắt đen láy chớp một lần. Chúng cứ nhìn vào không gian vô định. Khi nhận ra ánh mắt anh không nhìn lên cậu, Han Yoohyun khựng lại.

Tôi không thấy gì cả. Khoảnh khắc nhận ra điều đó, tôi trở nên hoảng loạn nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại. Chuyện này đã xảy ra một lần nên tôi đã đoán rằng thị giác của tôi sẽ bị suy yếu. Nhưng không ngờ rằng tôi hoàn toàn không thấy được gì.

“Hyung! Nhìn em nào, anh không thấy em sao?”

Hừm, giọng Yoohyun-ie nghe hơi khẽ. Thính giác của tôi có vẻ cũng có vấn đề. Ít nhất thì giọng nói của tôi vẫn bình thường

“Anh- khụ khụ- có vẻ không ổn, nhưng bình tĩnh đi.”

“Anh bảo em phải bình tĩnh sao? Cái quái─!”

– Kkeuung, kkiang.

Peace kêu lên khi nghe tiếng hét của Yoohyun-ie. Chirpie cùng Bellaré cũng sốt sắng.

“Chỉ là tình trạng tạm thời như lần trước thôi. Đừng lo. Hơn nữa, anh có kỹ năng Chủ nhiệm mà, phải không? Peace à, giúp ba đi.”

Peace nhà tôi đâu rồi nhỉ? Peace cọ đầu vào bàn tay đang mò mẫm của tôi. Có hơi cứng nên tôi nghĩ là đầu của nhóc ấy. Khi tôi dùng kỹ năng Chủ nhiệm lên Peace, không gian xung quanh hiện lên rõ rệt.

“Đó, anh có thể thấy được rõ rà─ ui da!”

“Hyung!”

Tuy có thể thấy đường, nhưng tầm mắt của nhóc ấy khác nên khi tôi nhảy dựng lên cố gắng di chuyển thì đã va chân vào cái bàn. Tôi đã cố gắng giả vờ là mình ổn mà thành ra lại làm bản thân rơi vào tình trạng xấu hổ. Tôi cũng đã tắt Eunhye nên khá là đau. Yoohyun-ie đỡ lấy tôi và để tôi ngồi lên ghế sô pha. Peace à, đừng chỉ nhìn ba chứ, nhìn Yoohyun-ie luôn nào.

“Hyung, thiệt tình…….”

Có vẻ như em ấy đang nổi giận, nhưng Peace không chịu quay đầu lại nhìn. Haha.

0 0 votes
Article Rating
Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Oldest
Newest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments