S-class

Chương 308: Chỉ còn lại nền đất thôi

Trans: Hi
Beta: Yuxin

 

“Anh không đứng dậy nổi sao? Có bị thương chỗ nào không?”

“Chẳng còn sức.”

Sung Hyunjae đáp bằng giọng uể oải. Trông anh ta đúng là kiệt sức thật.

“Lời này phát từ miệng anh nghe kỳ cục ghê.”

“Còn buồn ngủ nữa. Mắt tôi cứ díu lại đây này.”

Anh ta chỉ mệt thôi, hay có gì bất thường? Mới vất vả cứu anh mà giờ nhìn anh ta rơi vào giấc ngủ nghìn thu à.

– Chắc do phải sắp xếp lại đó.

Changeling, treo lủng lẳng trên vai tôi, lên tiếng.

Một phần tích tụ đột ngột bị rút đi, nên chắc phải ngủ vài ngày. Sau đó cũng sẽ cần ngủ nhiều hơn bình thường một thời gian.

Sao nhỉ, như kiểu sắp xếp lại dữ liệu hả? Dù sao, nhờ Changeling – một sự tồn tại có phần tương đồng với Sung Hyunjae – rút bớt sức mạnh, nên chắc không có vấn đề lớn. Nếu dùng kỹ năng Ám Đoạt, có lẽ sẽ bất ổn hơn nhiều và anh ta phải ngủ lâu hơn chăng.

Nghĩ lại, tiền hồi quy, chẳng phải Sung Hyunjae từng ‘mất tích’ để ngủ à? Dù không phải, chắc anh ta cũng chẳng ở trạng thái để hành động bình thường.

“Cái gì đây?”

Yoohyun-ie bước đến cạnh tôi, nhìn rồng bạc hỏi. Changeling ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Yoonhyun-ie, rồi nhỏm dậy và lễ phép cúi đầu.

– Con chào chú ạ.

“…”

Thằng em tôi trông không vui chút nào.

“Sao thế, đây là kết quả khi kết hợp viên ma thạch lần trước đó. Nhóc này mới chào đời gần đây thôi, là Tiên Long đấy.”

Tôi hạ giọng thì thầm. Ở khoảng cách này, chắc Evelyn-ssi không nghe được đâu.

“Nhờ nhóc giúp nên anh mới có thể dùng sức mạnh của cấp S như vừa nãy, mặc dù chỉ chốc lát thôi.”

“Một con ma thú à?”

“Ừ, giống mấy đứa khác thôi, nhưng nhóc này biết nói.”

Yoohyun-ie nhíu mày, quan sát Changeling. Changeling chớp đôi mắt tròn xoe màu hoàng kim, như thể cố tỏ ra dễ thương.

“…Dù chỉ chốc lát, nhưng cũng hữu ích nhỉ.”

“Đúng thế. Kết hợp với Eunhye thì sẽ chẳng có gì nguy hiểm luôn. Em biết điểm yếu chí mạng của Eunhye là gì mà, bị đánh cắp thì coi như xong.”

Còn việc dùng sức mạnh cấp S sẽ gây áp lực cho tôi… có nên nói không nhỉ? Chịu thôi. Hay thử cấp A, hoặc cấp B xem sao ta? Chỉ cần cấp B là tôi có thể đủ vượt qua mấy đợt nguy hiểm rồi…

…Đợi đã.

‘Nếu dùng kỹ năng Chủ Nhiệm vài lần để luyện tập là chẳng phải có thể áp dụng thực tế sao?’

Ớ… Cái này đỉnh thế nhờ. Không, phải là đỉnh kinh khủng luôn. Dù có khuyết điểm là phải cần đối tượng áp dụng kỹ năng đồng ý và cơ thể tôi phải chịu đựng, nhưng vẫn là siêu đỉnh nha trời. Hiện thực hóa những kỹ năng tôi vốn chỉ dùng trong thế giới tinh thần, đúng là không đùa được đâu.

Cơ thể ai mà khỏe mạnh, chắc dùng được đủ thứ kỹ năng.

“Changeling, con có thể dùng kỹ năng của con lên người khác không?”

– Không, khó lắm. Chỉ có thể sử dụng cho ba thôi.

…Thật sự tôi phải tập thể dục để tăng sức bền à? Dù sao, sẽ khá rắc rối nếu kỹ năng này bị lộ ra ngoài. Ai cũng biết kỹ năng quan trọng với Thợ săn thế nào, nếu lộ ra tôi có thể sao chép kỹ năng, chắc chắn sẽ bị dè chừng. Mà những kẻ nhắm đến tôi thì… cũng nhiều sẵn rồi. Chà, vốn dĩ tôi đã hữu dụng, giờ tôi có thể sao chép mọi kỹ năng, lại càng đáng để lợi dụng hơn.

‘Ngài Cục trưởng Song không phải là kiểu người không biết giữ bí mật. Dù gì mình đã sử dụng kỹ năng này để cứu Sung Hyunjae, chắc ít nhất anh ấy sẽ chịu ký Khế ước bảo mật thông tin với mình.’

Vì sự an toàn của tôi, tốt nhất nên giấu cho kỹ. Một thợ săn cấp F chỉ có kỹ năng hỗ trợ và một cấp F nhưng thỉnh thoảng được buff lên cấp S là hai chuyện hoàn toàn khác. Nếu tôi lại bị bắt cóc thì trường hợp đầu thì cùng lắm chỉ bị giám sát bởi thợ săn cấp A, nhưng trường hợp sau thì chắc chắn sẽ bị canh chừng bởi cấp S, mà còn chẳng dám lơ là.

“Nhưng sao nó lại gọi anh như vậy?”

“Ơ? À, tại–“

– Bởi vì ba tạo ra con mà.

Changeling đáp lại tỉnh bơ. Ừ thì đúng là tôi tạo ra thằng bé thật.

– Con được sinh ra theo mong muốn của ba. Thật ra ba muốn chú– 

“Này, này!”

Định nói gì thế hả! Tôi vội dùng ngón tay bịt miệng Changeling lại.

“Thằng bé ngoan và còn có ích nữa. Nó chỉ là một con rồng nhỏ thôi. Nhìn này, đáng yêu nhỉ?”

Phải nói nhóc về sau đừng biến thành dạng người nữa. Yoohyun-ie ghét bỏ nhìn Changeling rồi thở dài.

“Bảo nó đừng gọi em là chú nữa.”

“Được.”

May mà qua được vụ này. Mấy con ma thú khác thì thằng em này chẳng phản ứng gì, chắc tại con này biết nói.

“Evelyn-ssi!”

Evelyn, người đang đứng từ xa quan sát tình hình, nghe tôi gọi thì tiến lại gần, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định.

“Ngài Hội Trưởng không sao chứ?”

“Tạm thời thì ổn.”

“Chúng tôi đã thông báo với công chúng rằng có một con quái vật cấp S, được cho là xuất hiện trong đợt quái vật bùng phát lần trước, đã lẻn vào Hội Sesung.”

Cách xử lý khéo đấy. Lời giải thích này đủ để bao biện cho tình trạng hiện tại. Nhưng vấn đề là liệu Ngài Cục trưởng Song có chấp nhận không. Nhận ra ánh mắt của tôi, Song Taewon khẽ lên tiếng

“…Càng ít người biết về vấn đề của Hội trưởng Hội Sesung thì càng tốt.”

Ánh mắt anh ta chuyển từ Sung Hyunjae sang tôi. Đôi mắt toát lên vẻ mệt mỏi, không chỉ ở mặt thể chất hiện tại. Dĩ nhiên, trông anh ta cũng kiệt sức thật. Quần áo thì phải làm sao đây.

“Nhưng nếu chuyện tương tự xảy ra… hay có khả năng sẽ xảy ra, tôi sẽ không thể bỏ qua được.”

“Sẽ ổn thôi. Ý tôi là…”

Tôi biết là phải giải thích với Ngài Cục trưởng Song nghe, nhưng bắt đầu từ đâu bây giờ? Rối rắm thế… 

Kể rằng có một thứ gọi là Nguồn, đang muốn nuốt chửng thế giới của chúng ta. Để ngăn chặn nó, từ xa xưa, các Siêu Việt Giả đã tạo ra Hệ Thống, biến sức mạnh nuốt chửng của Nguồn thành các hầm ngục, đồng thời hỗ trợ các Thức Tỉnh Giả qua tin nhắn hệ thống. Trong số các Siêu Việt Giả đó, có một người tên Trăng Lưỡi Liềm, đã chọn Sung Hyunjae… à, Sung Hyunjae Đệ nhất? Rồi để anh ta trải qua nhiều thế giới, tích lũy kinh nghiệm và sức mạnh. Đến giờ, Sung Hyunjae hiện tại không chịu nổi sức mạnh đó, suýt nữa phát nổ. May mà Changeling… à, con ma thú được tạo từ ma thạch, nhưng lại chứa thêm mảnh vỡ của Sung Hyunjae… mà mảnh vỡ này là do tôi hồi quy nên mới…

Thôi, bỏ đi.

“Sung Hyunjae quá xuất sắc, như anh biết đấy. Có điều cơ thể của anh ấy không kham nổi tất cả sức mạnh đấy. Nếu không làm gì, Sung Hyunaje sẽ bị nuốt chửng bởi sức mạnh của chính mình và phát điên, vì thế nên anh ấy mới nhờ anh loại bỏ một phần sức mạnh đó.”

Phần đầu lược bỏ hết, nhưng đại khái vẫn đúng.

“Nhưng làm vậy quá nguy hiểm, nên tôi đã dùng khả năng của con ma thú mới này để rút sức mạnh của Ngài Hội trưởng Sesung một cách an toàn. Giờ thì anh ta đã ổn định. Nếu sức mạnh tích tụ lại, chuyện này có thể tái diễn, nhưng đó là chuyện của tương lai xa.”

“…Tôi có cảm giác rằng cậu đã lược bớt rất nhiều thứ.”

“Chuyện đó…có liên quan một số chuyện cá nhân nữa, nên…tôi sẽ giải thích chi tiết sau. Còn giờ thì…”

Tôi nhìn về phía khu đất trống tan hoang, rồi nhìn xuống Sung Hyunjae.

“Anh có nơi nào an toàn để nghỉ ngơi không? Anh sẽ phải ngủ li bì suốt mấy ngày đó. Có vài phòng trống trong tòa nhà của tôi, nhưng nói thật là tôi không đảm bảo an toàn được.”

Tôi nghi Yoohyun-ie chắc sẽ giả vờ vô tình phá nhà rồi cho nổ luôn anh ta. Nếu biết tình trạng, Yerim-ie có khi sẽ tươi cười đề nghị đông lạnh anh ta để dễ bảo quản. Myungwoo thì có thể dùng anh ta để thử vũ khí mới, còn Noah-ssi chắc lặng lẽ rải độc rồi chuồn mất.

Không dám đề nghị ở lại chỗ tôi luôn.

“Sung Hyunjae-ssi, đừng ngủ vội.”

“…Tôi chưa bao giờ buồn ngủ như này.”

“Ngủ ngoài đường là anh bị bắt cóc ngay đấy.”

Anh ta nổi bật quá mà, làm sao mà ngủ bụi ngoài đường được.

“Có một hầm trú ẩn trong Hội, nhưng mà–”

Evelyn nói, ánh mắt hướng về tòa nhà Sesung.

“Rất tiếc là lại đúng tòa này.”

“Nơi này cần phải được xây dựng lại đấy.”

“Đúng vậy. Các tòa khác cũng phải được kiểm tra lại.”

“Hội trưởng Hội Sesung, anh có nghe thấy không? Anh không được ở lại trong hội của mình rồi.”

Đừng có ngủ, mở mắt ra coi. Sung Hyunjae khẽ thở dài rồi miễn cưỡng mở mắt. Nghe chẳng giống anh ta, nhưng giờ nhìn anh ta cứ như trẻ con đang làm nũng vì buồn ngủ.

“Thợ săn Miller, hãy tạm thời phụ trách bang hội cùng với Vantes.”

“Vâng. Còn phía nước ngoài thì sao ạ?”

“Có vài ngày thì… sẽ ổn thôi.”

“Đã rõ.”

Đôi mắt hoàng kim quay sang nhìn tôi.

“Tôi có… một vài căn nhà trú ẩn, nhưng với tình trạng này thì tôi khó mà tự đi đến đó được.”

“Đúng là không thể. Và mang anh đi khắp nơi cũng sẽ thu hút sự chú ý nữa–A!”

Tôi lấy Bánh quy Mini-Mini ra từ trong kho đồ của mình.

“Evelyn-ssi, cô đi cùng anh ấy nhé?”

“Tôi không nghĩ Hội trưởng tin tưởng tôi đến mức đó đâu. Không phải tôi không muốn giải quyết chuyện này đâu ấy.”

Đôi mắt sau cặp kính lấp lánh nụ cười.

“Được bảo vệ bởi một Thợ săn Cấp S cũng không tệ, nhưng sự an toàn của anh ấy sẽ được đảm bảo nhất nếu không ai biết.”

“Đúng vậy, nhưng vấn đề ở đây là anh ấy không thể tự đi một mình được mới đau.”

“Vậy nên mới nhờ Han Yoojin-gun đây.”

“Hở?”

Sung Hyunjae lim dim nói. Đã bảo anh đừng có ngủ rồi mà.

“Cậu sẽ chăm sóc cho mạng sống của tôi tốt hơn cả tôi nữa.”

“Ơ, không, ý là… tôi chẳng phải mối đe dọa gì, nhưng…”

Mà tin tưởng quá thế này thì áp lực lắm. Lỡ tôi thử ăn cắp Đôi cánh Sillekia thì sao? Khi tôi miễn cưỡng gật đầu, Evelyn lấy điện thoại ra và gọi cho ai đó. Chẳng mấy chốc, Kang Soyoung xuất hiện cùng Comet.

“Wow! Sạch bong luôn này! Đến tôi cũng chỉ mới phá tòa nhà của người khác mà thôi nhé.”

Kang Soyoung nhảy xuống từ lưng Comet, tiến lại gần, rồi khựng lại khi thấy Sung Hyunjae nằm đó. Cô nàng lùi lại sau lưng Evelyn.

“…Hình như chưa xong hẳn đâu. Gọi một thợ săn cấp A yếu ớt như em ra đây làm gì, chị ơi?”

“Em chỉ cần cho bọn chị mượn Comet thôi, Soyoung-yang. Vậy thì, Giám đốc Han, nhờ cậu nhé.”

“À, vâng. Sung Hyunjae, há miệng ra.”

Tôi nhét chiếc Bánh quy vào trong miệng của Sung Hyunjae. Ngay lập tức, cơ thể anh ta nhỏ lại. Kang Soyoung hét lên ‘Ngài Hội trưởng đáng yêu quá!’. Nhìn Sung Hyunjae bé xíu như đồ chơi, tôi thấy hơi quai quái. Hôm nay đúng là trải nghiệm đủ thứ mới lạ. Mà… cầm anh ta trong tay thế này thì hơi kỳ, hay nhét túi áo nhờ? Sau một hồi đắn đo, tôi lấy từ kho đồ ra một cái nón len màu hồng rực, rồi đặt Sung Hyunjae vào đó.

“Nằm yên trong đó mà ngủ… không, anh phải nói với tôi địa chỉ đã chứ. Dậy dậy!”

Tôi lắc anh ta. Khi tôi cầm cái nón len và đi tới chỗ Comet, Yoohyun-ie lẽo đẽo theo sau với vẻ mặt lo lắng.

“Anh đi một mình ổn không?”

“Anh còn sự lựa chọn nào khác đâu chứ. Đừng lo, anh có thể sử dụng kỹ năng Ẩn Thân.”

Grừ grừ

Comet cúi đầu, dụi mũi vào người tôi. Tôi gãi cằm cho nó, cả đuôi và cánh của nó ngoe nguẩy phần phật đầy vui sướng.

“…Sao anh cứ bị cuốn vào chuyện của Hội Trưởng Hội Sesung vậy?”

“Nếu không xử lý thì cả thế giới này toi mất, biết làm sao được. Anh xin lỗi vì lôi cả em vào.”

“Anh xin lỗi gì chứ.”

Tôi xoa đầu thằng em đang hờn dỗi. Nó cáu mà vẫn ngoan ngoãn cúi đầu để tôi vuốt. Ngoan quá đi.

“Anh chỉ đưa anh ta đến nhà an toàn rồi về ngay. Còn em… hơi phiền chút, nhưng nhờ em ở lại xử lý hậu quả nhé. Evelyn-ssi là đã nói khéo rồi, nhưng mới xảy ra vụ lộn xộn lớn, nên…”

Mà giờ Hội Trưởng Hội Sesung không xuất hiện thì chắc chắn sẽ có vấn đề. Chăm sóc ông bạn Đối tác này phiền thật, nhưng biết làm sao giờ.

“Changeling-ah, con biến thành Sung Hyunjae hiện tại được không? Chỉ cần lộ mặt một chút thôi.”

Tôi nhấn mạnh cụm ‘hiện tại’, không phải trẻ con, phiên bản người lớn cơ. Changeling vừa ngáp vừa gật đầu.

– Con cũng buồn ngủ, oáp, nên không được lâu đâu. 

“Ừa, ngoan quá.”

– Vâng. Nhưng mà ba ơi, chừng nào ba đặt tên cho con?

Ờ thì… Tôi vô thức liếc sang Kang Soyoung. Hình như nghe được nên cô nàng vung tay làm dấu X to đùng.

“…Để sau nhé, con ngủ dậy đi rồi tính.”

– Được!

Changeling đáp đầy phấn khích, vỗ cánh đáp xuống đất. Rồi nhóc biến thành người, giống hệt Sung Hyunjae.

“Ba nghĩ sa─”

“Á! Đừng gọi thế! Giọng điệu cũng phải giống, giọng điệu ấy!”

“Ừm. Ý con là- Được thôi.”

Sung Hyunje tóc bạc ánh hồng gật đầu. Nhóc phải cẩn thận trong tất cả hành động nữa.

“Không đổi màu tóc được à?”

“Tôi không làm cho nó giống y hệt được. Tôi biết đó là một màu nhạt, nhưng lại không rõ là màu gì.”

“Hửm?”

Nghĩ lại thì, tôi cũng từng không thể nhớ được màu tóc của Sung Hyunjae. Tôi vội nhìn vào nón len, Sung Hyunjae mini đang say giấc. Màu tóc của anh ta… ờ… trông nó vừa giống màu be, lại vừa giống màu xám nhạt… Nói chung là màu nhạt, nhưng cụ thể thì… 

“Yoohyun-ah, em có nhớ màu tóc của Sung Hyunjae không?”

“Hình như nó nhạt màu, nhưng em không rõ nữa.”

“Soyoung-ssi thì sao?”

“Ơ… hình như màu vàng giống tôi?”

Kang Soyoung nghiêng đầu, không chắc. Evelyn và Song Taewon cũng thế. Ai cũng chỉ nhớ là màu nhạt, mờ mờ, nhưng cụ thể thì mù tịt.

“…Thôi, cứ giữ màu tóc đó đi.”

“Được!”

Sau khi cổ vũ nhóc, tôi trèo lên lưng Comet. Đôi cánh đen dài vỗ mạnh, bay vút lên trời.

“Phá sạch trơn luôn này.”

Căn nhà tôi từng ở vài ngày, giờ thấy tiếc. Nhưng giàu thế kia thì chắc anh ta sẽ xây lại cái mới đẹp hơn thôi.

0 0 votes
Article Rating
Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Oldest
Newest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments