Trans: Thanh Hà
Beta: Yuxin
“Một viên ma thạch cấp cao, để lâu trong vòng nửa năm hoặc hơn, và mất đi những đặc tính gốc, có thể chứa đủ. Cấp càng cao, sức chứa càng lớn.”
“Hai anh, có ai mang theo viên ma thạch cấp S nào để lâu hơn nửa năm không?”
“…Tôi không.”
Ngài Cục trưởng Song trả lời. Ừ… chắc vậy ha. Tôi hỏi thừa rồi, áy náy ghê. Trong khi đó, Sung Hyunjae lấy ra mấy viên ma thạch từ trong kho đồ của mình. Không phải một, mà tận bốn viên hẳn hoi.
“Một dạng quỹ tiết kiệm ấy mà, ở đâu cũng dễ dàng đổi ra tiền mặt. Dù sao thì, nhóc có ăn mấy thứ này không?”
Vừa nói, anh ta vừa chìa mấy viên ma thạch cho Changeling.
“Không ăn.”
“Vậy bánh mì thì sao? Muốn ăn bánh quy không?”
“Không cần.”
Changeling lườm Sung Hyunjae, biến thành một con rồng nhỏ bay lên vai tôi. Nhóc gầm gừ, để lộ hàm răng nhỏ xíu.
– Đừng làm ba mệt.
Sung Hyunjae làm bộ mặt tủi thân, nhưng tôi nghĩ đến việc sắp làm, thì nhóc nói đúng thật. Không phải sắp, giờ tôi đã thấy mệt rồi.
“Quả nhiên là quái vật à.”
Song Taewon nói, giọng nhẹ nhõm lạ thường.
“Là Tiên Long đấy. Nhóc ấy hơi đặc biệt, nhờ có nhóc mà chúng ta mới có phương pháp an toàn hơn, nên đừng lo. …An toàn mà con nhỉ?”
– Đúng đó, ba có thể dịch chuyển chúng vào những viên ma thạch một cách ổn định thông qua con. Thứ đó sẽ không chết hoặc nổ tung đâu.
Có lẽ vì nhóc ấy vốn là một phần của Sung Hyunjae. Đặc tính của Changeling hẳn cũng hỗ trợ thêm. Muốn thay thế một thứ, trước tiên phải lấy đi bản gốc, đó là điều cơ bản mà.
“Làm thế nào hả con?”
– Giống như khi ba tạo ra con ấy.
Ý là nhét hai viên ma thạch vào người tôi á?
“…Vậy sẽ tạo ra một ma thú khác mất.”
– Không đâu, đây là ma thạch cũ rồi mà. Để tạo ra ma thú, thông tin của vật chủ phải còn lưu lại trên ma thạch. Nhưng khi quá nửa năm, chúng đã như hạt giống chết rồi, giờ chỉ là cái vỏ, là vật chứa đơn thuần thôi.
Ra vậy. Ôi, chết tiệt, Blackie! Chưa tới nửa năm nhưng tôi vẫn nên nhờ Myungwoo bảo quản nó mới được.
“Để đâu cũng được, đúng không? Này, Sung Hyunjae-ssi, trước tôi chưa kịp nói nên giờ nói luôn, chỗ trên lưng gần tim dành cho Yoohyun-ie nhà tôi rồi.”
Sung Hyunjae tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Thiếu gia làm sao chấp nhận chuyện đó.”
“Ừ thì, tôi sẽ cố gắng thuyết phục em ấy bằng mọi cách.”
“Cố lên nhé.”
Rõ qua loa.
“Vậy nên anh chọn chỗ đi. Muốn phần nào? Để đâu đây?”
Dù sao cũng là giữ một phần của anh, nên tôi cho anh quyền chọn. Tôi dang tay, xoay một vòng, Sung Hyunjae nhún vai.
“Nếu tôi sống sót qua vụ này, chắc thiếu gia và tiểu thư cũng sẽ tìm cách giết tôi. Nghe rõ mồn một tiếng chửi ‘sao không chết quách một mình đi’ bên tai rồi này.”
“Anh cằn nhằn gì chứ? Để chỗ khuất là được. Bên hông thì sao? Hay eo?”
Mông thì, ừm, hơi kỳ.
“Nhanh lên đi ạ. Nếu Yoohyun-ie đến sẽ loạn tung lên đấy. Tôi nghĩ tiếng nổ chắc đã vọng ra ngoài rồi.”
“Nơi này không đến nỗi mỏng manh thế, nên cậu ấy chưa phát hiện ra đâu. Có thể cậu ấy cảm nhận được chuyển động ma lực, nhưng nếu ở gần cổng… thì cũng khó nghe thấy thôi.”
Nghĩ lại thì chúng tôi vào đây thông qua cổng không gian mini, nên có thể chúng tôi ở khá xa chỗ Yoohyun-ie.
“Dù sao thì, thằng bé không phải không phải đứa kiên nhẫn đâu. Đưa viên ma thạch đây, tôi sẽ làm.”
Khi tôi đưa tay ra, Changeling vỗ nhẹ vào vai tôi bằng chân trước.
– Thứ đó phải tự làm mới được. Ý con là thứ đó phải đồng thuận chuyển một phần của hắn cho ba.
“Trước hết, anh ta là người lớn, con không nên gọi như thế1. Không ổn đâu.”
– Đừng làm ba chảy máu.
“Bộ nhóc là tòa án Venice sao?”2
Sung Hyunjae bất đắc dĩ lấy một con dao găm từ kho đồ. Song Taewon giật mình theo phản xạ. Lưỡi dao chạm vào chỗ ngay trên khuỷu tay tôi, một đường đỏ mảnh xuất hiện. Tôi đồng thời vận chuyển ma lực. Hai viên ma thạch chạm vào vết thương, hút lấy máu rỉ ra, và thấm vào da qua khe hở. Nhờ có Eunhye, lần này tôi không cần dùng đến thuốc hồi phục ma lực.
Vết thương nhanh chóng khép lại, chỉ còn một dấu vết đỏ mờ. Có lẽ vì không phải để tạo ma thú, khác với ở ngực, vết sẹo nhỏ đến mức thoạt nhìn khó nhận ra.
‘Chảy máu rồi’, Changeling càu nhàu rồi bay vút lên.
– Giờ con sẽ biến thành dao găm. Đâm con vào ngực người kia đi ba.
“…Anh ta sẽ không chết chứ?”
– Sẽ không đâu.
Thợ săn cấp S bị đâm nhẹ vào ngực chắc không chết. Với lại, có thuốc hồi phục và còn cả trị liệu sư cấp cao ở Sesung nữa, sẽ ổn thôi. Rồng Bạc nhỏ thay đổi hình dạng, một con dao găm với lưỡi như nanh rồng rơi xuống sàn. Giờ thì…
– Ba!
“Han Yoojin-ssi!”
Trước khi tôi kịp cúi nhặt dao găm, cả hai đồng thanh hét lên, cổ tôi bị siết chặt. Hai chân lơ lửng trên không. Trong chớp mắt, cơ thể tôi bị đẩy mạnh, đập vào tường. Đôi mắt vàng rực đầy sát khí nhìn thẳng vào tôi.
“Khụ, gì…thế…”
Nhờ Eunhye mà cổ tôi không gãy ngang, nhưng bị siết chặt đến mức ngạt thở. Một tay bóp lấy cổ tôi, Sung Hyunjae đưa tay còn lại xuống dưới, hướng về phía chân tôi, nơi đang giữ Eunhye. Khi anh ta đã nắm lấy chiếc khăn quàng, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Đột nhiên, Sung Hyunjae bất ngờ nhảy lùi lại, tay anh ta vẫn siết chặt cổ tôi. Một tiếng nổ vang lên ngay ở chỗ anh ta vừa đứng.
“Song, khục…….”
Như con thú bị săn, tôi cố ngoảnh đầu. Song Taewon đứng giữa sàn nhà bị tàn phá nặng nề, ánh mắt căng thẳng nhìn chúng tôi. Tôi thực sự không hiểu—chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh ấy—trông ổn mà….
Răng rắc, tiếng nghiến răng vang lên. Cả cơ thể tôi bị quăng đi, lăn lông lốc trên sàn, Song Taewon nhanh chóng lao tới đỡ lấy tôi. Changeling cũng bay tới, nhóc ấy đã trở về lại dạng rồng.
“Cậu không sao chứ?”
“Không sao, hự, tôi ổn. Nhưng……”
– Con xin lỗi, ba. Con cũng không biết chuyện này.
Rồng Bạc ôm chặt lấy cánh tay tôi như thể đang an ủi. Con không biết chuyện gì cơ? Cục trưởng Song đỡ tôi dậy. Phía bên kia, Sung Hyunjae đang đứng cạnh quầy bar. Mặt đá cẩm thạch dưới tay anh ta đã rạn nứt, mắt và miệng cũng biến sắc.
Lần đầu tiên tôi thấy anh ta trông nguy hiểm đến thế.
“Chuyện này… không…ổn…….”
Anh ta, kiềm chế tiếng thều thào, giọng run rẩy bất ổn. Lẽ nào đã quá muộn?
“Sung Hyunjae-ssi!”
– Ba à, là vì bọn con giống nhau! Vì con là sự kết hợp của nhiều thứ hòa vào nhau nên bình thường thì không sao, nhưng bây giờ người kia đang cảm thấy sự tồn tại của hắn ta bị đe dọa……
“Xin lỗi, Han Yoojin-gun.”
Sung Hyunjae, cố lấy lại hơi thở, nói. Mặt đá cẩm thạch vẫn đang bị nghiền nát dưới tay anh ta.
“Cách này…không được. Chỉ cần tôi… vẫn còn là con người, sở hữu cái tôi… thì tôi không thể không phản kháng.”
– Bởi vì cách bọn con tồn tại tương tự nhau, nên con có thể lấy đi những phần tích tụ một cách ổn định, nhưng cũng vì vậy mà phản ứng bài xích càng mạnh hơn! Xin lỗi ba…
“Con xin lỗi vì chuyện gì cơ chứ?”
Vậy là kiểu như… ‘người song trùng’? Kiểu không chỉ lấy đi một phần, mà đe dọa chính bản thể của anh ta? Tính duy nhất của tồn tại hay gì đó… Tôi không rõ lắm, nhưng Sung Hyunjae đang phản kháng mạnh mẽ việc Changeling đào bới bên trong anh ta.
“Ngoài chuyện đó ra thì đâu còn vấn đề gì đúng không?
“… Gì cơ?”
“Chỉ là anh không muốn ngoan ngoãn đưa ngực ra chứ gì? Hiểu rồi.”
Tóm gọn lại là, phát sinh thêm một bước nữa, một bước khó nhằn: khống chế Sung Hyunjae. Và kẻ phải tự mình cầm dao làm việc đó, không ai khác là tôi, một cấp F.
“Người khác đâm thay thì không được à?”
– Không thể. Nhưng mà ba, đừng nói với con là……
Đôi mắt tròn xoe như trăng rằm của Changeling nheo lại thành hình bán nguyệt. Để xem, còn lựa chọn nào khác nữa sao? Tôi phải làm thôi.
“ Ngài Cục trưởng Song, giúp tôi với.”
“…Tôi từ chối.”
Tôi ngồi sụp xuống đất, ngước nhìn anh ấy. Khuôn mặt lạnh lùng của anh ấy đen xịt. Tôi mang đôi giày Mèo Báo Vàng không cần tốn điểm, rồi nói.
“Cách này có cơ hội thành công cao hơn. Và tôi sẽ gọi cả Yoohyun-ie.”
Anh ấy không trả lời. Thay vào đó, Song Taewon quay sang Sung Hyunjae. Tôi ngừng mang giày, vội vàng túm lấy chân anh ấy.
“Chỉ cần sơ suất là cả hai đều chết, còn nếu không làm, chính anh sẽ chết đấy!”
“Han Yoojin-ssi, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cậu. Chỉ vậy thôi.”
“Tôi không cần anh bảo vệ, có Changeling hỗ trợ rồi. Với lại, người bình thường lúc cần thiết cũng phải sự liều lĩnh mà!”
Đúng là tôi yếu thật. Trong mắt của Ngài Cục trưởng Song, tôi có lẽ trông chả khác gì mấy đứa con nít hay mè nheo, đòi được giúp đỡ thay vì một người trưởng thành chững chạc. Nhưng đây chính là cách để chúng tôi tiếp tục sống, chừng nào mỗi nhà vẫn chưa có một ngài Cục trưởng Song, thì vẫn phải sống thế thôi.
“Thứ tôi cần bây giờ không phải là được bảo vệ, mà là sự giúp đỡ. Cả Sung Hyunjae-ssi cũng thế.”
Song Taewon cúi xuống nhìn tôi, đôi mắt cứng rắn ấy khẽ rung lên.
“Han Yoojin-ssi, sao cậu lại…”
“Giúp tôi với, làm ơn.”
Song Taewon nghiến răng, miễn cưỡng gật đầu.
Tôi xỏ nốt giày vào và đứng lên, mặc thêm Áo khoác Báo Đen lên người. Tính mang thêm trang bị nhưng thôi, nếu Người Mới mà thu hồi lại thì lãng phí điểm mất.
“Tôi không có quần dài… Ngài Cục trưởng Song, anh cũng không có ạ?”
“… Không.”
“Tôi sẽ dùng kĩ năng Chủ Nhiệm, nên đừng từ chối nhé. Cả con nữa, Changeling à.”
– Hừmm.
Changeling bám chặt lấy vai tôi, càu nhàu bất mãn. Chắc nhóc không thích vì việc dùng sức mạnh của một thợ săn cấp S sẽ gây gánh nặng cho tôi. Ngoan nào, con trai. Chúng ta không thể để Sung Hyunjae như vậy được. Nếu có gì không ổn, cả lũ sẽ bay màu cùng nhau. Lúc cần liều mình thì phải liều thôi.
“Ba sẽ chỉ dùng nó vào những lúc cần thiết, nên hãy hỗ trợ ba thật tốt nhé.”
Sung Hyunjae lặng lẽ theo dõi chúng tôi, trông có vẻ khó chịu. Anh ta đã mất kiểm soát và lao vào tấn công tôi, với tính cách của anh ta thì chắc hẳn là đang không vui rồi. Tôi lấy điện thoại ra, màn hình nứt vài chỗ, nhưng may mắn là nó vẫn hoạt động, chắc nó cũng không cầm cự được lâu đâu.
“Yoohyun-ah.”
[Hyung, anh ổn chứ?]
“Vẫn ổn. Nhưng anh cần em đến đây một chút. Trước hết, sơ tán mọi người khỏi Hội Sesung đi.”
[Em tới chỗ anh ngay!]
“Bảo họ sơ tán trước đã!”
Điện thoại ngắt kết nối. Chắc Evelyn-ssi đang ở cùng em ấy nên hẳn cô ấy đã nghe thấy nhỉ? Dù sao điện thoại này cũng khó sống sót, nên tôi ném nó đi cho đỡ vướng. Changeling biến trở lại thành một con dao găm. Lập tức, mắt của Sung Hyunjae nheo lại. Tôi kích hoạt kỹ năng Chủ Nhiệm.
“Tôi hoàn toàn sẽ không bị thương, nên nếu anh cảm thấy nguy hiểm thì có thể dùng tôi làm lá chắn.”
“Dù vậy, việc cậu tấn công được Hội trưởng hội Sesung là điều không thể, Han Yoojin-ssi.”
“Không, được chứ. Nhờ Changeling hỗ trợ, tôi có thể sử dụng sức mạnh của các Thợ săn cấp S xung quanh trong khoảng thời gian rất ngắn.”
Song Taewon kinh ngạc, nhìn qua lại giữa tôi và Rồng Bạc. Sung Hyunjae, dù đang cố kiềm chế bản thân, vẫn tỏ ra hứng thú. Tôi vốn định giấu chuyện không thể sử dụng sức mạnh cấp S quá lâu, nhưng trước sau gì thì Sung Hyunjae cũng sẽ nhận ra ngay thôi.
Tôi nắm chặt dao găm bằng một tay. Vị đối thủ này của tôi có kỹ năng Cục Diện Thấu Thị, nghĩa là anh ta có thể đọc được mọi đòn tấn công của tôi. Nói cách khác, để đâm chính xác vào ngực anh ta, tôi phải tạo ra tình huống khiến anh ta không thể né tránh.
“Cố kiềm chế hết sức nhé.”
“Nếu cậu đến gần hơn, e là khó đấy. Không, bây giờ đã không…”
Xẹt, tia điện lóe lên, Song Taewon chậm rãi lùi xa tôi, giờ anh ấy có vẻ tin tôi rồi. Nhưng chỉ với hai chúng tôi thì quá sức. Thực tế hơn, Ngài Cục trưởng Song chẳng khác gì đang chiến đấu một mình. Phải chờ đến Yoohyun-ie đến thôi, lẽ ra nên gọi cả Yerim-ie nữa.
Sung Hyunjae thở hắt ra. Ngay sau đó, tia sét vàng rực giáng xuống. Bàn ghế vỡ vụn và bay tứ tung trong chớp mắt. Mặt sàn rắc rắc nứt toạc, đá vụn văng khắp nơi.
“Ưm!”
Chỗ bị trực tiếp giáng đòn không bị ảnh hưởng gì nhờ Eunhye, nhưng những mảnh vụn bay xước da tôi. Tường và trần nhà cháy xém, đồ trang trí vỡ tan, Sung Hyunjae lao về phía tôi.
“Né đi!”
Song Taewon hét lên. Tôi biết chứ, nhưng thay vì né, tôi nhìn thẳng vào Sung Hyunjae. Tôi muốn đo sức mạnh của anh ta bằng chính cơ thể mình.
Keng! Một bóng đen chen giữa tôi và Sung Hyunjae. Thanh kiếm màu đen sắc bén hung bạo xẻ đôi không khí, khiến Sung Hyunjae xoay người lách sang bên. Đồng thời, lưỡi kiếm của Song Taewon lóe lên. Keng! Thanh kiếm và sợi xích va chạm, tia lửa bắn ra.
“Sao loạn thế này?”
Yoohyun-ie đáp xuống bên cạnh tôi, Quân Lâm Chi Kiếm vừa rạch một vệt dài ngoằn ngoèo trên sàn, co lại thành trường kiếm. Yoohyun-ie liếc Song Taewon đang đỡ xích bằng tay không, rồi quay sang tôi.
“Về nhà thôi, hyung.”
“Không được, anh phải đâm con dao này vào ngực Sung Hyunjae. Bây giờ—”
“Gì cơ?”
Tròng mắt của Yoohyun-ie lập tức trợn ngược. Em ấy trông không chỉ sốc mà còn hoang mang.
“Rốt cuộc– Sung Hyunjae đã làm gì mà anh lại phải tự tay giết… Chết tiệt! Dù sao thì về trước đã.”
“Không, không phải thế, anh phải đâm mới cứu được anh ta. Giải thích dài dòng lắm, em giúp anh với!”
Yoohyun-ie nhìn sang Sung Hyunjae và Song Taewon lần nữa, rồi bế bổng tôi lên.
“Anh ta chết cũng kệ. Đi thôi.”
“Này.”
“Ngài Cục trưởng Song có thể tự lo liệu được.”
Tôi đã lường trước điều này. Yoohyun-ah, em thực sự không quan tâm Sung Hyunjae sống chết ra sao luôn hả.
“Nhưng không ngăn cản anh ta bây giờ, thì anh cũng sẽ gặp nguy hiểm!”
Nếu sức mạnh tích tụ bên trong Sung Hyunjae bùng nổ, thì cả thế giới này sẽ về đất mẹ hết, tôi cũng thế, nên không tính là nói dối. Nghe tôi nói, dù không muốn, Yoohyun-ie vẫn miễn cưỡng đặt tôi xuống, rồi định khoác Lễ Trang Của Lôi Điểu lên người tôi.
“Không cần đâu, anh có Eunhye rồi, với lại cái áo khoác này của anh ổn hơn.”
Mặc nhiều trang bị cùng lúc thì được, nhưng nếu xung đột mana, hiệu ứng của chúng sẽ mất tác dụng. Vì vậy, việc mặc trang bị vừa đủ là điều cần thiết. Khả năng phòng thủ và kháng thuộc tính của Lễ Trang không cần thiết với tôi, áo khoác Mèo Báo Đen là đủ.
Đột nhiên. Ầm! Một tiếng nổ lớn vang lên, Song Taewon bị hất mạnh, đập người vào tường. Sợi xích thu mình lại lơ lửng quanh anh ta, Sung Hyunjae nhìn chằm chằm chúng tôi.
- Changeling đang xưng hô với Sung Hyunjae bằng giọng điệu đời thường, mặc dù nhóc nên sử dụng cách gọi lịch sự hơn với những người lớn tuổi hơn mình. ↩︎
- Tham khảo vở kịch Người lái buôn thành Venice (The Merchant Of Venice) – Shakespeare, trong đó nhân vật phản diện đưa một trong những nhân vật chính ra tòa vì không thực hiện được hợp đồng mà họ đã ký, yêu cầu anh ta phải trả một cân thịt theo các điều khoản của hợp đồng. Yêu cầu này bị toà án bác bỏ khi tuyên bố rằng hợp đồng chỉ nói về việc nhân vật phản diện phải lấy thịt, nhưng không phải máu, vì vậy anh ta không thể đổ máu khi cắt một cân thịt của mình – một nhiệm vụ bất khả thi. Ở đây Sung Hyunjae ám chỉ rằng không thể cấy ma thạch vào tay Han Yoojin mà không gây chảy máu. ↩︎

huhu sao cứ đọc ra trang bị Mèo Béo thề nàyTT