S-class

Chương 288: Vét sạch tất cả (1)

Trans: Rin
Beta: Sách

 

Răng rắc, cây thương được rút ra từ chân Shishio với âm thanh kinh dị. Sau đó, nó tan chảy như thể đã hoàn thành nhiệm vụ của mình và biến mất ngay sau đó.

“Ước gì em có thể tiếp tục duy trì trạng thái vũ khí.”

Cấp bậc của cây thương vừa mới tan biến là SS. Nhưng nếu nó vẫn duy trì ở dạng vũ khí thì sẽ trở thành kỹ năng hoàn toàn gian lận. Vũ khí cấp SS có thể được tạo ra bằng cách kết hợp một vài thanh kiếm cấp A với một vài thanh kiếm cấp S, những thợ săn cấp S trên toàn thế giới sẽ gom vũ khí của mình lại và bỏ chạy mất. Điều đó thậm chí còn có nghĩa là có thể thu thập những thanh kiếm cấp A và biến chúng thành vũ khí cấp S.

Biến mất sau một thời gian nhất định là cách để cân bằng, nhưng đáng tiếc thật.

‘Nếu kỹ năng tăng lên thì hiệu quả sẽ tốt hơn chăng?’

Do đặc trưng của kỹ năng nên ngay từ việc phát triển cũng khó khăn. Nhưng sử dụng kỹ năng cơ bản thường xuyên để làm quen với nó là nền tảng của sự phát triển. Ngay cả khi tôi buff kỹ năng Đứa trẻ Của Tôi cho em ấy thì em ấy không thể phát triển nếu không sử dụng kỹ năng của bản thân. Chắc tôi nên thử cho em ấy buff trong khi nung chảy một đống vũ khí trung cấp và hạ cấp nhỉ?

“Hừ, tôi sẽ không rút lui dễ dàng như thế này đâu.”

Tên Shishio nói như một kẻ phản diện hạng ba và đổ một lọ thuốc hồi phục vào chân.

“Đó là hành động quá dễ đoán, ấu trĩ và tầm thường đấy.”

“…Cái gì?”

“Nếu tự xưng là thợ săn giỏi nhất Nhật Bản và là vua sư tử thì phải hành động cho phù hợp với danh hiệu đó chứ. Cứ nhẹ nhàng chấp nhận và cười cho qua chuyện trông sẽ ngầu hơn mà.”

Shishio lảo đảo đứng dậy với khuôn mặt khó tin.

“Gì mà cười cho qua được!”

“Nông cạn quá. Ít nhất thì bên ngoài cũng phải giả vờ là không sao chứ. Và rồi thì người khác sẽ trầm trồ kiểu ‘Quào, sao anh có thể thản nhiên như vậy sau khi bị đánh nhừ tử như thế? Chắc là đang che giấu sức mạnh to lớn lắm, Amaterasu thật tuyệt vời~’.”

“Không, đó là…….”

“Cười~ đi. Nhanh lên. Thật ngầu và hào sảng! Nào, làm theo tôi đi. Nhiêu đây không xi nhê gì với tôi! Tôi là ngài hội trưởng hội Amaterasu vĩ đại! Làm thử đi.”

“…Ra lệnh cái gì vậy hả?”

Ra lệnh gì chứ? Phải lấy lại hào khí thì năng suất mới tăng lên, và anh phải chăm chỉ vào hầm ngục thì tôi mới có nhiều thứ để hốt. Thay vì nghĩ rằng ‘dù có kiếm tiền thì cũng sẽ bị trấn lột hết’, thì nên cố gắng có suy nghĩ rằng ‘dù có bị lột một chút cũng không sao!’.

“Đừng khóc lóc nữa, hãy cố gắng và dọn dẹp nhanh lên. Sau đó xuất hiện trên truyền hình và tuyên bố rằng khủng hoảng của Nhật Bản đã được giải quyết. Họ sẽ tự chế ra một câu chuyện nào đó và bỏ qua cho anh thôi. Dù sao thì lúc nào cũng vậy mà.”

Khi tôi trấn tĩnh anh ta và nói tiếng vang ‘Shishio-nim vạn tuế’ sẽ lan rộng, anh ta quay lại nhìn các hội viên của mình với vẻ mặt khó chịu. So với việc để một kẻ ất ơ mới toanh cằm đầu giới thợ săn Nhật Bản thì việc tiếp tục ép kẻ đã ký khế ước yên vị sẽ thoải mái hơn. Vì thế nên hãy làm tốt đi.

Không lâu sau đó, chiếc trực thăng đã rời đi sau khi thả tổ đội của Shishio xuống đã quay trở lại. Những trị liệu sư mới đến chữa trị cho những người bị thương. Họ hỏi chúng tôi có lên trực thăng không nhưng tôi trả lời rằng vì có Peace nên có thể tự di chuyển được. Bây giờ mà ngồi mặt đối mặt nhau chẳng phải sẽ rất khó xử sao?

“Thật bất ngờ khi hội trưởng hội Sesung không ngăn cản họ. Không có lý nào anh ta lại không biết, anh ta cố tình đứng sang một bên à?”

Tôi đã tốt bụng mà tiết lộ cho anh ta kỹ năng có hiệu lực trong bao lâu, nên không phải là tôi không mong đợi anh ta sẽ xông vào sau 30 phút. Tuy nhiên, chúng tôi nghĩ rằng bốn thợ săn cấp S của chúng tôi sẽ vừa đủ để ngăn chặn họ. Nếu không thì tôi đã bám víu vào Yoohyun-ie để duy trì kỹ năng nhân đôi công kích.

“Kết quả vẫn là có lợi nên chúng ta phải để lũ khốn ấy đi. Yoohyun-ah, em hãy thu gom nhiều thanh kiếm cấp S nhất có thể. Bây giờ em còn không có một bao kiếm cấp S mà.”

“Ừm. Cũng có hơi trống trải.”

Yoohyun-ie nói một cách hơi buồn bã. Loại vũ khí cấp S không phải là loại phổ biến, em ấy đã sử dụng kiếm liên tục kể từ lần đầu nhận được nó nên chắc là tiếc lắm. Điểm thưởng của tôi không đổi được thanh kiếm SS nào à? Tôi muốn chuẩn bị sẵn một số thanh kiếm từ cấp S trở lên để phòng. Nếu sử dụng kỹ năng như bây giờ mà trở nên trắng tay thì sẽ khá khó xử.

“À, em đã lên level chút nào chưa? Đã hạ được 5 con quái vật cấp SS, nhưng không có danh hiệu nào sao?”

“Lên level rồi nhưng không có thứ gì khác cả.”

Không thể nào. Nếu gặp Người Mới thì phải trấn lột cái gì đó ra mới được. Một thợ săn cấp S tuy nhận được buff nhưng đã một mình tiêu diệt 5 con quái vật cấp SS mà lại không được thưởng một cái gì à? Thật vô lý! Ít nhất cũng phải có một danh hiệu SSS chứ!

“Anh sẽ lo liệu mọi chuyện.”

Và lửa màu xanh nữa. Irin đã nói là nguy hiểm nhưng đó là thằng nhóc vì không biết kỹ năng của tôi. Nó không biết sự thật rằng tôi có thể sử dụng sức mạnh mà tôi đã trực tiếp trải nghiệm và cảm nhận trong thế giới tinh thần. Trong thực tế, tôi yếu đến mức không thể làm một ngón tay của Yoohyun-ie nhúc nhích, nhưng trong thế giới tinh thần thì khác. Cho dù tôi có là một người em tài giỏi đến đâu thì cũng không thể nuốt chửng tôi một cách dễ dàng.

Nhưng nếu muốn thấy hình ảnh đó thì trước đó phải nói cho em ấy biết. Về hồi quy.

‘…Mình tuyệt đối không thể nói về kỹ năng Đền Ơn Lần Cuối…’

Cái đó thật sự, tuyệt đối không được để lọt vào tai Yoohyun-ie. Nếu biết rằng cái chết của em ấy có thể… cho tôi gấp đôi sức mạnh của em ấy. Yoohyun-ie sẽ đưa ra lựa chọn nào khi điều tương tự như Choi Seokwon xảy ra… Tôi không thể nói rằng tôi không biết được.

Tôi hoàn toàn không có ý định để bị phát hiện, nhưng nếu em ấy nhận ra một điều gì đó thì tôi sẽ tiết lộ từ khóa và vô hiệu hóa nó. Thật đáng tiếc khi không thể trao cho em ấy buff phát triển, nhưng tôi không thể để Yoohyun-ie sở hữu một phương pháp bảo vệ tôi với cái giá là mạng sống của em ấy.

‘Không biết nên nói bao nhiêu… Phải sắp xếp lại suy nghĩ trước…….’

Tự nhiên khô cổ quá. Chi tiết đến đâu, chi tiết đến mức nào. …Tôi nghĩ là tôi có thể nói là mình đã hồi quy. Nhưng với Yoohyun-ie, tôi phải nói… rằng em ấy đã bảo vệ tôi, và thậm chí bây giờ, em ấy…. Nhưng tôi không muốn nói.

Tôi cảm nhận được kỹ năng kháng sợ hãi đã được kích hoạt.

“Hyung, chúng ta cũng xuất phát thôi nhỉ?”

“Hả? À, ừ.”

Khi tỉnh táo lại và ngẩng đầu lên, tôi thấy những người bị thương gần như đã được chuyển lên trực thăng.

“Chúng ta hãy đi tìm ma thạch cấp SS đi.”

Tôi nói rồi lôi máy dò ma thạch ra và bước đi. Còn 3 cái phải không nhỉ?

“Hyung! Anh bị thương sao?”

Yoohyun-ie đột nhiên bắt lấy tôi. Tiếng hét của Yoohyun-ie khiến Peace giật mình và lại gần tôi.

“Làm gì có chuyện đó. Anh lành lặn mà.”

“Nhưng anh vừa khập khiễng đó!”

“…Cái gì?”

Trong một khoảnh khắc, đầu óc tôi trở nên trống rỗng. Chân bị gì chứ? Làm gì có chuyện đó?

“Em… chắc là nhìn nhầm thôi. Nhìn nè, thấy không? Bình thường mà.”

Tôi bước vài bước cho em ấy xem. Tất nhiên là không sao rồi. Yoohyun-ie nghiêng đầu.

“…Anh không phải là đang giấu vết thương đâu đúng không?”

“Không có, sao lại phải giấu chứ. Nếu bị thương thì dùng thuốc hồi phục là được. Hay là em nhìn nhầm vì anh mệt và mất sức? Vì là cấp F nên chân cũng hơi yếu mà. À, càng nói càng thấy mệt mỏi hơn.”

“Anh buộc phải nghỉ ngơi ở khách sạn đó. Peace.”

Peace, đứa nhóc vừa biến thành dạng thiếu niên, đã hoá lớn theo lời gọi của Yoohyun-ie. Tôi đã leo lên trong khi Peace vừa gầm gừ vừa chọt nhẹ vào tôi bằng mũi.

“Hyung, đưa em vật phẩm dò tìm đi. Em sẽ tìm cho anh.”

Tôi gật đầu và đưa vật phẩm cho em trai.

– Kkuooong

“Không có chỗ nào đau đâu, Peace à.”

Thực sự không đau. Tôi nhìn xuống chân phải. Không cần phải xem xét vẫn biết nó là bình thường không bị thương. Nhưng khác với cái cớ của tôi, Yoohyun-ie hầu như không nhìn nhầm.

Tôi vô tình dồn sức vào răng hàm, nghiến chặt răng lại.

‘Có phải vì mình chấp nhận rằng đó không phải là việc chưa từng xảy ra không?’

Cơ thể vẫn bình thường nên nếu có vấn đề thì đó là vấn đề về tâm lý. Nhìn theo một cách nào đó thì cũng không phải là chuyện lạ. Chân khập khiễng có thể đã trở thành thói quen của tôi, nên sẽ lạ hơn nếu em ấy không phát hiện trong vòng một ngày. Tôi hơi cau mày vì dường như đang nhớ lại nỗi đau mà tôi đã quên hoàn toàn.

Giờ mà tắt kháng sợ hãi thì chắc chắn sẽ hoảng loạn. Tôi cảm thấy đau nhói tâm can khi nhớ lại quá khứ mà con sứa đã cho tôi xem. Tôi muốn giả vờ như không biết như trước giờ thường làm, nhưng.

‘Từ từ thôi, chậm rãi thôi.’

Vì xung quanh không một ai đổ lỗi cho tôi vì tình trạng không tốt của tôi cả. Nếu có ai đó trách cứ thì họ sẽ im lặng mà xử lý kẻ đó.

Tuy nhiên, chân không bị thương và hiện tại không có quá khứ bi thương nên rất khó để giải thích. Nếu tôi để ý thì chắc sẽ không khập khiễng đâu nhỉ?

Yoohyun-ie, người đi thu gom ba viên ma thạch SS còn lại, đã quay trở lại. Trong khi đó, nhóm Shishio đang rút lui. Trực thăng phát ra âm thanh ầm ĩ và bay lên không trung.

“Hyung, ở đây nè.”

Yoohyun-ie đưa tất cả ma thạch cho tôi và leo lên ngồi sau lưng tôi. Peace dang rộng đôi cánh.

“Em không muốn cái nào à?”

“Anh nói là anh sẽ chăm sóc chúng giùm em mà.”

Đúng là như vậy nhưng…

Chúng tôi đi thẳng về nơi trú ẩn nơi mà những người khác đang đến. Mặc dù không sử dụng kỹ năng phóng nhanh nhưng tốc độ bay của Peace vẫn khá nhanh. Chúng tôi đến nơi trú ẩn sớm hơn trực thăng của Shishio.

“Mất tiêu rồi.”

Chỉ còn lại dấu vết của nơi trú ẩn. Thợ săn Nhật Bản đứng trên vũng bùn do nước cuốn qua ở nơi tòa nhà biến mất nhìn chúng tôi và run rẩy hét lên.

“Đ-đội của anh đã đã đi Tokyo rồi!”

Tokyo? Chắc không có chuyện gì xảy ra với Myungwoo đâu nhỉ?

“Gì vậy, chuyện gì đã xảy ra?!”

Shishio, người đến muộn một bước, đã hét lên. Thợ săn có vết bầm trên mặt nhanh chóng trả lời.

“Shishio-nim, khi những thợ săn Hàn Quốc nhận ra muộn rằng anh đã đưa những thợ săn khác đi, họ nói không thể chấp nhận được và chiếm nơi trú ẩn, bắt con tin rồi đến trụ sở Amaterasu ở Tokyo!”

Trễ gì cơ? Tôi cảm thấy hơ~i đáng tiếc cho Shishio. Có lẽ bây giờ tòa nhà hội Amaterasu đã bị cướp sạch rồi.

“Ơ, ê! Xuất phát ngay đi!”

Những chiếc trực thăng không thể hạ cánh đã vội vàng bắt đầu bay trở lại. Ánh đèn của máy bay trực thăng đã đi xa và chúng tôi định tiếp tục xuất phát thì một thợ săn Nhật Bản gọi tôi.

“Này, ngài thợ săn Han Yoojin, có người bảo tôi nói với anh rằng chắc là anh mệt lắm nên có đến từ từ cũng không sao?”

“Là ai cơ?”

“Ngài hội trưởng hội Sesung, anh ta nói là sẽ thu xếp. Gần đây có một khách sạn còn nguyên vẹn.”

Có vẻ như anh ta đã dự đoán được mọi việc sẽ diễn ra như thế nào. Nếu Sung Hyunjae tự lo liệu thì cũng đáng tin nhưng mà.

“Không, tôi sẽ đi ngay bây giờ.”

“À, vậy anh có thể đến sân bay gần đây. Có máy bay chuyên dụng đang chờ sẵn ạ.”

Mới đó mà nhanh vậy? Chưa được 2 tiếng từ khi chúng tôi dụ dỗ bọn quái vật nữa. Nếu ở gần đây thì phải nằm trên đường đi của quái vật nên không máy bay Nhật Bản nào lành lặn cả. Anh ta đã liên lạc cho bên Hàn Quốc sao?

Tôi định nói là không sao nhưng Yoohyun-ie nói rằng sẽ thoải mái hơn khi đi bằng máy bay và chuyển hướng theo hướng mà thợ săn đã chỉ cho tôi. Cũng đúng, khi về nhà cũng phải đi bằng máy bay đó nên nhân tiện đem nó sang Tokyo thì tốt hơn.

“Ôi trời, thiệt tình.”

Và khi đến nơi, tòa nhà trụ sở Amaterasu đã bay mất một nửa. Tòa nhà trung tâm được xây dựng giống như lâu đài Nhật Bản đã biến mất hoàn toàn và tòa nhà phía sau cũng không còn nguyên vẹn. Trong khu đất trống nơi tòa nhà trung tâm bị thổi bay sạch sẽ, các thành viên của hội Amaterasu xếp thành một hàng dài. Dường như chúng tôi lại đến trước đội của Shishio.

“Ahjussi! Tôi không có động vào kho vật phẩm!”

Yerim-ie bay về phía chúng tôi và hét lên một cách tràn đầy năng lượng.

“Ừ, làm tốt lắm.”

Noah và Hyuna-ssi hiển nhiên không có một vết trầy xước nào. Tất nhiên Sung Hyunjae cũng ổn.

“Nhờ anh mà chúng tôi đã đến đây một cách thoải mái.”

“Trời đã khuya rồi, lẽ ra cậu nên nghỉ ngơi chứ?”

“Anh nói gì lạ quá. Anh biết tôi sẽ đến ngay mà, nên mới bảo máy bay chờ sẵn.”

Lúc đó tôi nghe thấy tiếng máy bay trực thăng. Sau đó, đùng, ai đó đã nhảy xuống một cách vội vã. Nghe cũng biết là ai rồi.

“Trò gì thế này?!”

Đó là Shishio. Không biết có phải do bị sốt hay không mà cả khuôn mặt cũng như gáy anh ta đều đỏ ửng lên.

“Cung điện sư tử của tôi!”

…À, ừ, ừm.

“Tượng sư tử vàng của tôi!”

Hình như tôi đã nghe giải thích rằng bức tượng đó được đúc bằng vàng. Do khoáng sản quý hiếm xuất hiện ở hầm ngục nên giá các loại đá quý khác đã giảm đáng kể, nhưng giá vàng vẫn ổn định. Chắc mắc lắm.

“Han Yoohyun, ngài hội trưởng ơi, sao anh ta không bị sao hết vậy?”

Yerim-ie liếc nhìn Shishio và hỏi. Vì được trị liệu nên mới như vậy chứ trước đó chân tay không lành lặn tí nào.

“Hyung nói phải để anh ta sống.”

“Ahjussi cũng thật là, không cần thiết phải mềm lòng với một gã như thế.”

Không phải vậy đâu, Yerim-ah. Nuôi trồng nông nghiệp có lợi hơn săn bắn hái lượm. Thậm chí anh ta còn là kẻ có khả năng nuôi trồng và hiến dâng sản phẩm được thu hoạch.

“Dù đã làm việc này nhưng vẫn vô sự─!”

“Có vẻ như anh đã quên mất những gì bản thân đã nói rồi.”

Tiếng hét của Shishio bị cắt ngang bởi giọng nói nhẹ nhàng của Sung Hyunjae. Shishio giật mình và ngậm miệng lại. Chắc chắn là trước đây giữa hai người đã có chuyện gì đó xảy ra. Dù không biết cụ thể là gì nhưng đó là việc không may mắn đối với anh vua sư tử.

“Hãy nhẹ tay với họ. Nếu chà đạp quá nhiều thì sẽ không còn gì để lấy nữa.”

“Có những bang hội khác của Nhật Bản đã hợp tác trong việc này.”

“Ừ, việc đó…”

“Tôi sẽ cho cậu biết danh sách vào ngày mai. Sau khi nghỉ ngơi.”

Không biết từ khi nào mà anh ta lại moi móc được mấy thông tin đó. Tò mò quá. Chắc mấy công hội ấy to lớn lắm nhỉ? Chúng tôi quay về khách sạn, bỏ lại Shishio đang kìm nén cơn giận.

0 0 votes
Article Rating
Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Oldest
Newest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments