Trans: Duyên
Beta: Gulu
Những vết nứt hiện rõ trên bầu trời. Ngày và đêm đối lập nhau. Cảnh tượng thật không tưởng. Ngày tiếp tục trôi qua trong câm lặng, không một âm thanh nào. Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào nó, không thể cử động, như thể tôi đang bị đóng đinh cả người xuống đất.
Cảm giác như một cơn ác mộng đang ập đến với tôi giữa thanh thiên bạch nhật dù đôi mắt vẫn mở. Giữa đêm, một con quái vật được cho là sẽ xuất hiện khi tôi đang ngủ ngóc đầu lên dưới ánh nắng, và cảm giác ớn lạnh đó làm tôi thấy xây xát cả người.
Tôi không hề nghĩ rằng mình phải chống trả bằng bất cứ giá nào. Tôi cảm giác mình chỉ có thể cam chịu điều sẽ xảy ra bởi đây không còn đơn giản là sợ hãi nữa. Đêm càng lúc càng lớn, chia cắt ngày. Những mảnh trời xanh, mây trắng, ánh nắng rơi xuống rồi biến mất.
Ngoài kia, những ngôi sao lấp lánh. Nỗi sợ hãi đối với thứ không biết tên đang ẩn nấp trong vô số những tia sáng lấp lánh đó khiến tim tôi thắt lại. Và.
Lách cách-
Một âm thanh kim loại rõ ràng vang lên. Đó là một giai điệu quen thuộc. Thứ duy nhất toả sáng lâu dài là bạc chứ không phải vàng. Ánh trăng nhợt nhạt bắt đầu rơi xuống từ trên trời. Hàng chục dây xích bạc.
“Hyung!”
Yoohyun-ie giơ tay ra chắn trước người tôi. Những người khác, Yerim-ie và Peace, đến cả con quái vật cấp SSS cũng chỉ có thể bảo vệ những khu vực trọng yếu của mình theo bản năng, nhưng em trai tôi đã che cho tôi. Tôi bị sốc, và ngay lập tức tỉnh táo lại. Nhưng dù tỉnh lại thì sao chứ, tôi cũng không thể làm được điều gì cả.
“Yoohyun- ư!”
Sợi dây xích dễ dàng đâm xuyên cánh tay của Yoohyun-ie và xé toạc một góc trên chân tôi. Một sợi xích khác suýt soát sượt qua cánh tay trái của tôi. Chỉ điều đó thôi đã làm rách quần áo của tôi và để lại những vết thương sâu hoắm. Mùi máu nồng nặc lan tràn khắp nơi. Cùng lúc đó, kỹ năng Chủ nhiệm cũng phát ra những tín hiệu cảnh báo nguy hiểm.
Không có thương vong. Nhưng không ai còn lành lặn cả. Chỉ trong một cái chớp mắt, mọi người đều dính thương tích khắp người. Ít nhất một chi của tôi đã nát, và tôi cảm thấy cả bốn chi của mình như thể đã bị xiềng xích xé nát.
“Tôi không thể sử dụng kỹ năng trị liệu khi đang bị xích!”
Tiếng kêu của Noah vọng tới. Yoohyun-ie vung kiếm. Một tiếng rắc lớn, lưỡi kiếm gãy nát tản ra xung quanh. Sợi xích bạc không hề xước xát tí nào. Đúng hơn, cử động chỉ khiến vết thương thêm trầm trọng.
Giống như một con bọ bị trói chặt trong mạng nhện, không có cách nào thoát ra được. Đôi mắt Yoohyun-ie chớp chớp, rồi quyết đoán vung tay.
– Yoohyun-ah!
Thanh kiếm gãy nhắm vào cánh tay bị sợi xích xuyên qua. Irin nhảy ra và chộp lấy thanh kiếm, tôi cũng bất ngờ ôm lấy em trai mình.
“Em định làm gì đấy hả?!”
“Hyung, anh cần phải chạy đi ngay lập tức! Chúng em có thể chết, nhưng anh thì không!”
Yerim-ie cũng giật mình trước tiếng hét của Yoohyun-ie và quay lại nhìn tôi. Bởi vì đây là cơ thể thật của tôi…
“V- Vậy thì! Em có thể nhờ Noah-ssi dịch chuyển em mà!”
Noah bối rối đáp lại phía sau tôi.
“Tôi không thể sử dụng kỹ năng dịch chuyển không gian! Ở đây, không gian như bị bóp méo… Kết nối với Hố Mana cũng đã bị gián đoạn!”
“Tôi sẽ chặt đứt cánh tay và rút sợi xích ra, nên xin hãy sử dụng kỹ năng trị liệu lên tôi.”
“Này!”
– Yoohyun-ah, Rin-ie sẽ đi với hyung!
Irin đột nhiên biến lớn rồi quấn lấy tôi. Mẹ nó, dù tôi có trốn được khỏi đây, vậy còn sau đó thì sao? Tại sao Người mới không nói gì? Với lại, ai là chủ nhân của những sợi xích này?!
“Rin-ah, dừng lại! Vô ích thôi, không thể trốn đi một mình được! Nếu Yoohyun-ie chết, Rin-ah, em cũng sẽ biến mất!”
Ngay cả khi mạng tôi được cứu, tôi cũng không biết mình có thể tự mình sống sót trong bao lâu. Rin-ie do dự, và Yoohyun-ie cắn môi. Màn đêm đang lan rộng bao phủ toàn bộ thành phố. Ánh sáng mặt trời bị đẩy đi, và bóng tối càng đậm màu thêm.
[Mặt trăng nhỏ của chúng ta.], đây là tin nhắn cuối cùng. Nó xuất hiện sau tin nhắn của Người mới, nhưng sẽ không phải Người mới. Tôi nghiến răng và nói.
“Trước tiên đến Hố Mana đã.”
Máu lại phun ra, các kỹ năng trị liệu và thuốc hồi phục đều được sử dụng. Con quái cấp SSS cũng mạnh tay xé sợi xích xuyên qua da thịt nó và đi theo chúng tôi. Ngay khi chúng tôi ra khỏi tầm ngắm, những sợi xích bạc được nhấc lên trời với một âm thanh chói tai đến rợn người.
“Chúng lại đến nữa đấy! Cố né được càng nhiều càng tốt!”
Không thể hoàn toàn chặn nó được. Nhưng tránh né cũng nào phải dễ.
“Yerim-ah, dâng nước lên! Yoohyun-ah, đun sôi nước! Đừng làm bay hơi, làm sao để lan rộng hơi nước lên trên mây là tốt nhất!”
Tôi định sử dụng Hơi Thở Lạnh Lẽo, nhưng nó không chỉ tiêu tốn nhiều mana mà phạm vi sử dụng cũng không rộng như tôi mong đợi. Yerim-ie mang nước từ sông đến. Lam Liễu Diệp chuyển động về phía màn nước trải rộng khắp bầu trời. Những chiếc lá sau đó bốc cháy và sức nóng khiến nước sôi lên ngay lập tức.
Hơi nước dày đặc, mù mịt bốc lên. Chúng trông như một đám mây đen khổng lồ hạ xuống mặt đất.
“Yerim-ah, nhóc có cảm giác được sợi xích chạm vào không?”
“À, vâng! Tôi nghĩ vậy! Nó ở dạng những giọt nước nhỏ.”
Sau đó, những người khác cũng cảm nhận được thông qua kỹ năng Chủ nhiệm. Ngoại trừ Sigma. Cục diện thấu thị của Sigma giúp anh ta nhận về tổn thương ít nhất trong lần phóng chiêu đầu tiên.
– Grrr.
Con quái vật cấp SSS đang theo sau gầm gừ. Yerim-ie gần như hét lên cùng lúc.
“Đang đến!”
Tôi cũng cảm nhận được thông qua cảm giác được kết nối. Cơn mưa bạc trút xuống qua bầu trời đầy mây. Yerim-ie sử dụng dịch chuyển tức thời, tóm lấy tôi từ lưng Peace. Rắc, rắc! Sợi xích chạm đất, khiến những mảnh nhựa đường, bụi bặm và vỉa hè nổ tung lên.
Lần này do chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng nên không có ai bị thương. Đòn tấn công chỉ trong chớp nhoáng, nhưng tất cả đều né nhanh gọn lẹ.
“Đằng kia!”
Tòa nhà Bộ Tư lệnh hiện rõ ở phía trước. Bóng tối vẫn chưa buông xuống nơi đó. Đang là ban ngày. Sự đối lập này thật đáng sợ.
‘Dù đối phương có là kẻ Phản Luân, Hiếu Đạo hay trung lập, thì rõ ràng đều là siêu việt giả.’
Được trực tiếp can thiệp như này sao? Không có sương mù, và thứ đang tấn công là xích bạc. Vậy không phải là Sứa. Chả lẽ là kẻ tên Chatterbox? Hoặc có thể là Siêu việt giả của thế giới này. Hẳn là Sứa đã liên lạc được với Tinh linh lâu đời nhất.
‘Cô ta đã bắt tay với những kẻ Hiếu Đạo ở nơi này?’
Người mới! Làm ơn gửi tin nhắn đi. Chúng tôi phải làm sao mới thoát khỏi đây được?
Có lẽ vì đêm chưa lan rộng quá xa nên chưa có đợt tấn công thứ ba. Bộ Tư lệnh Médecin ở ngay gần đó.
“Có Hố Mana nào ở tầng hầm của Bộ Tư lệnh không?”
“Có!”
“Vậy thứ lỗi nhé. Hyuna-ssi!”
Tôi ném một quả bom cấp SS về phía Moon Hyuna. Dù không nhận được lời giải thích chi tiết, Moon Hyuna vẫn ăn ý vung cây thương khổng lồ của cổ như đang cầm vợt tennis vậy. Quả bom bay như đạn bắn, đâm sầm vào toà nhà và phát nổ khoảng 3 giây sau đó.
Yerim-ie đổ phần nước còn lại vào toà nhà đã bị phá hủy cả nửa. Tòa nhà sụp đổ hoàn toàn và nước cuốn trôi đi đống đổ nát. Moon Hyuna sau đó nhảy lên không trung và đập cây thương của mình xuống, tạo ra một miệng núi lửa và để lộ Hố Mana dưới lòng đất.
Noah, đứng trước Hố Mana, truyền mana cho chúng tôi. Những đám mây che phủ bầu trời biến mất và bóng tối đang lan đến gần. Cổ họng tôi đột nhiên trở nên khô khốc. Tôi đã mất kỹ năng Kháng sợ hãi cấp L rồi.
“Dù có nhìn kiểu gì tôi cũng không tìm ra cách giải quyết được, cậu thấy thế nào?”
Moon Hyuna hỏi tôi.
“Chúng ta không đủ sức mạnh để cứng đối cứng với kẻ này. Nếu không gục ngã thì quả là may mắn.”
Nghe có vẻ bi quan nhưng đó là sự thật. Tôi không thể nghĩ ra cách nào khác ngoài việc ngóng trông vào thời cơ và sự giúp đỡ. Ngay cả khi chúng tôi sử dụng Nhân đôi kỹ năng tấn công và max kỹ năng của bản thân cũng không thể thay đổi được kết quả đã được định sẵn.
Nhưng điều đó cũng không đồng nghĩa với việc tôi buông xuôi, chỉ biết đợi chờ sự giúp đỡ từ người khác.
Tên khốn đó gây ra rắc rối như vậy không phải là có mục đích cả sao? Mặt trăng nhỏ, sợi xích bạc, màn đêm. Một Siêu việt giả đã đến thăm Sung Hyunjae. Ngài đối tác của tôi đang làm cái gì vậy?
“Sigma-ssi?”
Sigma, người đang ngước nhìn màn đêm đang dần dần kéo đến, quay sang nhìn tôi.
“Xem ra họ có chuyện muốn nói với Sigma-ssi đấy.”
“Tôi?”
“Mặt Trăng của chúng ta thực sự rất nổi tiếng.”
Phải. Tôi đã nghĩ chỉ cần vượt ải quái cấp SSS là kết thúc, bởi vấn đề ấy đã đủ kinh khủng rồi. Nhưng lần này.
“Tôi không nghĩ họ đến đây chỉ vì anh đã trở thành một tồn tại ngoại lai ở thế giới này. Họ có lẽ đã gửi một tin nhắn đến anh.”
“Tin nhắn? Họ gửi gì?”
“Mặt trăng nhỏ của chúng ta.”
Sigma lại nhìn vào màn đêm đang dần đến.
“…Tôi… không nhớ gì cả.”
“Toàn bộ luôn sao?”
“Tôi có liên quan gì đến họ không?”
“Chà, chắc có đấy.”
“Vậy Sung Hyunjae, anh ta…”
Có thật là cả hai chỉ giống nhau thôi không? Câu hỏi ấy lại hiện lên trong đầu tôi. Ngoại hình giống, kỹ năng giống, cả vũ khí cũng thế. Trăng Lưỡi Liềm.
“…Trăng Lưỡi Liềm.”
Bóng tối rung rinh như một tấm rèm. Những mảnh ánh sáng ban ngày nằm rải rác. Mặt trăng đã biến mất khỏi tầm nhìn trên bầu trời đêm đầy sao. Dù cho mặt trăng nơi đây vốn rất lớn.
“Trăng Lưỡi Liềm!”
Tôi hét lên vào lúc màn đêm sắp đến gần.
“Một Siêu việt giả tử tế không đời nào không biết thế giới này đã bị hủy diệt trong quá khứ, và này! Ngươi vốn đang thiếp đi ở thế giới của bọn ta! Ngươi có biết không?”
Có thể lắng nghe tôi không! Thông tin về tương lai của một người, cho dù quá khứ có thể giả mạo đến đâu, chắc chắn vẫn rất hấp dẫn.
“Người mới nói ngươi gặp tai nạn và ngủ quên! Đến cả Nữ Vương Nhân ngư cũng đang nhìn ngươi với ánh mắt thương hại đấy, ngươi biết không? Sói và Nai đều đang bàn tán sau lưng ngươi!”
Tất nhiên, họ chưa bao giờ làm như thế, nhưng vậy thì sao nào? Điều tôi muốn chính là tạo cho người đó ấn tượng rằng tôi biết rất nhiều về những kẻ Phản Luân. Cốt là để cô ta mở miệng.
[Ngươi là ai?]
Một tin nhắn xuất hiện.
“Phép lịch sự cơ bản chính là giới thiệu tên của bản thân trước nếu ngươi muốn biết tên ta. Hay ngươi chỉ muốn thẳng thừng nói chuyện về nơi ngươi đến? Xem ra nhà ngươi không có mấy điều cơ bản như vậy nhỉ.”
Sau một lúc im lặng, tin nhắn lại xuất hiện.
[Mặt Trăng Nuốt Chửng Một Ngàn Thế Giới]
[Cái Nôi Của Siêu Việt Giả]
[Trinh Sát]
[Mảnh Trăng Lưỡi Liềm Thứ Sáu]
“…Gì?”
“Ngươi.”
Một giọng nói vang lên từ bầu trời, thay cho tin nhắn.
“Ngươi là Người nuôi dưỡng. Người nuôi dưỡng mà Vua Biển Sương Mù đang tìm kiếm.”
Những tin nhắn của Người mới hiện lên trong đầu tôi. Nó bị gián đoạn ở ‘dữ liệu của Siêu việt giả ở thế giới này’, nhưng tôi đoán có lẽ là ‘đã liên lạc và cô ta đang tìm kiếm sự hợp tác từ nó’, chắc nó ở đây là Tinh linh cổ xưa nhất. Nhưng không ngờ đối thủ lại là Trăng Lưỡi Liềm.
“Ngươi là kẻ Phản luân, đúng không?! Không phải Vua Biển Sương mù là một kẻ Hiếu đạo sao? Đừng nói là hai người đang hợp tác nhé? Thế có khác gì phản bội đâu chứ!”
“Nếu lợi ích tương đồng thì không gì là không thể.”
“Ngụy biện, ngươi chính là một kẻ phản bội! Và không phải điều đó gây ảnh hưởng trực tiếp đến thế giới này sao? Vậy còn hệ thống thì sao, hả, hệ thống đấy?!”
“Chắc chắn vẫn có hạn chế, Người nuôi dưỡng. Nơi này là dữ liệu về một thế giới đã biến mất trong quá khứ, và nó cũng là một hầm ngục.”
Hầm ngục. Một nơi mà các thế lực bên ngoài dễ dàng can thiệp hơn nhiều so với thế giới ngoài kia. Ngay lúc tôi nghĩ ‘dù vậy, vẫn quá cực đoan’, ánh sáng trắng đổ xuống từ bầu trời đêm.
Những móng guốc màu đen xuất hiện phía sau bầu trời vỡ vụn. Đó là một con ngựa, toàn thân phủ bởi bộ lông đen óng và được bọc trong một bộ quần áo hoa lệ. Nơi đáng lẽ là đầu và cổ con người lại là một thân thể con người. Nói đúng hơn là một nhân mã. Phần thân trên, có vẻ là nam giới, mang một mái tóc đen dài buông xõa sau đôi tai nhọn và đôi mắt trắng khép hờ.
Những sợi xích bạc quấn quanh cả hai cổ tay và xung quanh như một tấm rèm nhẹ lay. Âm thanh leng keng của kim loại đè nặng lên toàn bộ cơ thể tôi. Tất cả đều không thể nhúc nhích. Đôi mắt trắng nhợt nhìn tôi. Và cảm giác sợ hãi cũng dần biến mất.
“…Ngươi nói mình là Trăng Lưỡi Liềm, nhưng ta chẳng thấy dấu hiệu nào của Mặt Trăng cả.”
Với lại, họ sử dụng đại từ nhân xưng là ‘cô’. Dù tôi chẳng đoán nổi giới tính chỉ qua vẻ bề ngoài.
“Ta là mảnh vỡ thứ sáu.”
“Dù đây có là hầm ngục đi chăng nữa, thì cứ đi ra như thế này có ổn không? Khi nào ngươi quay về?”
“Sức mạnh của ta sẽ giảm đi một nửa so với ban đầu, và sẽ phải trả giá, nhưng ta chỉ là giả, sẽ sớm biến mất thôi. Người nuôi dưỡng, tại sao Vua Biển Sương Mù lại muốn có ngươi?”
“Bọn ta đã gặp nhau ở nhà ai đó lúc nửa đêm và cô ta muốn đưa tôi đi. Ta bảo cô ta rằng ta không chỉ nuôi có vài đứa trẻ và ta không có thời gian chơi đùa với cô ta, nhưng cô ta cứ cố chấp muốn bắt cóc ta. Đó cũng chỉ là rung động nhất thời, vậy nên giữ thể diện và buông tay là hợp lý nhất. Người bình thường không ai can thiệp vào chuyện của người khác như thế đâu. Nói thật thì, Sứa không phải gu của ta. Mà ta còn có ký ức không vui về xúc tu nữa, nên tóm lại là ta không thích cô ta.”
Ngoại trừ Blackie. Mảnh Trăng Lưỡi Liềm Thứ Sáu lặng lẽ nhìn xuống tôi. Tôi lại cảm thấy bị đe dọa và cơ thể tôi cứng đờ. Đột nhiên, sợi xích chuyển động như một con rắn. Tôi nghĩ từ giờ ghét xích đi là vừa. Đặc biệt là xích bạc.
Chắc là tôi sẽ không bị giết đâu nhỉ? Tôi nghiến hàm.
– Kyaa!
Một cục màu nâu đỏ nhảy ra trước mặt tôi. Đó là con quái cấp SSS mà Sung Hyunjae gửi đến. Mảnh vỡ thứ sáu vô cảm nhìn con quái vật đang dang rộng đôi cánh và nhe răng đe doạ. Sợi xích bạc không thương tiếc xé nát đôi cánh và cơ thể nó. Thi thể ngã xuống mặt đất với một tiếng bộp. Tứ chi của con quái vật nhuộm màu đỏ tươi, co giật lần cuối.
Ngay lúc tôi nhìn và nghĩ nó thật vô ích, không khí rung chuyển. Mảnh vỡ thứ sáu nheo mắt và phóng xích về phía Sigma. Ngay trước khi đầu sợi xích chạm vào anh ta.
Lạch cạch, một thứ gì đó mỏng manh quấn quanh sợi xích và dừng nó lại. Không ai khác.
“…Này, Sung Hyunjae.”
Sợi len màu hồng nóng. Được rồi, tôi mới là người có tội khi ném cuộn len vốn là quà sinh nhật của anh đi.
