S-class

Chương 262: Tinh linh nước (1)

Trans: Duyên
Beta: Houmahome

 

Kết thúc cuộc chiến, số điểm của tôi đã lên tới gần 10 triệu. Tôi nhặt ⅓ số đó từ bên của Yerim-ie, còn lại là nhờ Sigma. Nếu bất kỳ con quái nào bị dính phải dù chỉ là một vết xước từ Sigma, tôi có thể ăn trọn điểm. 

“Tất nhiên là của tôi đã hơn 100 triệu rồi đó nha!”

Yerim-ie tự hào nói. Bằng cơ chế gấp đôi số điểm, một con quái cấp SS sẽ là hơn 1 triệu điểm, nên mục tiêu 100 không khó kiếm. Điểm của quái cấp S là khoảng 100.000, mười triệu con như thế sẽ là 10 triệu, mà hàng triệu con như thế cứ nối đuôi nhau xuất hiện.

Tôi không biết dưới biển lại có nhiều quái vật đến vậy đấy. Tôi có chút lo cho thế giới của chúng tôi rồi.

Xem ra bên ngoài cũng không còn vấn đề gì nữa. Trên hết, chúng tôi có Noah đằng sau, cậu ấy là người có thể sử dụng các kỹ năng bổ sung mana, hỗ trợ, hồi máu, còn cân luôn cả dịch chuyển tức thời. Khi xuống mực nước sâu hơn, kỹ năng Chủ nhiệm của tôi đã vượt quá phạm vi, nhưng vì chỉ còn lại quái vật cấp SS và thấp hơn nên kỹ năng tấn công thôi là đủ rồi. Mà nếu có thể hợp tác thì tốt quá.

“Thế, chuyện gì đã xảy ra?”

Đáp lại câu hỏi của Yerim-ie, tôi vô thức nhìn Sigma. Ngay khi tôi đang khó xử vì không muốn tiết lộ mọi chuyện trước mặt Sigma, Moon Hyuna đã tiến tới.

“Để tôi trông chừng Mặt Trăng của chúng ta và quan sát xung quanh cho. Anh nói Mồi có phạm vi rộng nhỉ? Có lẽ sẽ còn sót nhiều quái vật đấy.”

Moon Hyuna vòng tay qua cổ Sigma với vẻ mặt ‘Đi theo noona nào, cục cưng’. Đáng lẽ có thể tránh được, vậy là anh ta không ghét bị lôi kéo à? Cũng đúng, mấy khi có dịp như thế đâu. Chắc anh ta lại nghĩ kiểu gì đều có cái thú riêng của nó cho xem.

“Yerim-ah, đây là cơ thể thật của tôi.”

“…Hở?”

Yerim-ie nhìn tôi đầy ngạc nhiên.

“Nhưng, cấp bậc đúng là cao hơn mà? Ý chú là đây thực sự là cơ thể thật của chú á?”

“Ừ, tôi không thể mang theo Eunhye đến đây, nên đổi lại cấp bậc–”

“Ahjussi!”

Tôi vô cùng bối rối trước tiếng hét giận dữ đó.

“Kỹ năng Kháng sợ hãi của tôi hiện ở cấp S, Yerim-ah.”

“Cơ thể thật! Không có Eunhye! Còn ở nơi nguy hiểm như này, thế mà chú nói chú ổn cơ á?!”

“Đổi lại, tôi có năm mạng. Và sẽ an toàn hơn nhiều khi được ở cạnh nhóc, ngay cả trên chiến trường, còn hơn là một mình một chỗ.”

Yerim-ie cau mày trước lời nói của tôi, nhưng vẫn gật đầu.

“Tất nhiên là thế rồi. Nhưng, Han Yoohyun mà ở đây thì tốt. Anh ta còn lâu mới để chú dấn thân vào rắc rối.”

“Ừ… Chính xác.”

Sẽ tốt hơn nếu không nói về những gì đã xảy ra ở Thành phố Achates. Yoohyun-ie khó lắm mới khoẻ lên, nhắc lại cũng chẳng để làm gì, và còn khiến Yerim-ie lo lắng vô ích nữa. …Tôi phải giải thích làm sao khi mình chỉ còn lại ba mạng đây? Lẽ ra nên nói tôi có tổng ba mạng cho rồi.

“Sigma đến từ thế giới này, nhưng khi tôi đến đây với cơ thể thật và nhận ra Sigma là thật thì có vẻ đã xảy ra lỗi hệ thống.”

Tôi nói mình không biết quá rõ và giải thích mọi thứ tôi hiểu. Tôi cũng nói rằng Sung Hyunjae đứng về phe hệ thống.

“Còn hai đĩa cần đặt và chú còn năm mạng, phải không?”

“Cái đó–”

“Ba.”

Yoohyun-ie bất ngờ can thiệp.

“Ý anh là gì? Ba?”

“Yoohyun-ah.”

“Park Yerim có quyền được biết.”

Nói xong, Yoohyun-ie hướng ánh mắt về phía Yerim-ie.

“Anh trai tôi đã chết một lần khi cố gắng cứu tôi.”

“???”

“Không phải, thật ra, đó là do tôi đã thiếu cảnh giác, và Yoohyun-ie–”

“Anh muốn nói bất kỳ điều gì xảy ra với chúng em đều là lỗi của anh?”

“Lần này là thật!”

Tôi có phản bác nhưng không đáng kể, Yerim-ie không tin tôi. ‘Tôi có thể không biết chi tiết câu chuyện, nhưng chú không có quyền lên tiếng ở đây’, rồi cô giục Yoohyun-ie mau giải thích. Yoohyun-ie kể ngắn gọn cho Yerim-ie nghe về mọi chuyện đã diễn ra ở Achates.

Vì ký ức của Alpha mà em ấy đã phát điên và bị giam cầm, rồi tôi đến cứu em ấy. Và tôi, khi đang cứu em ấy ra khỏi đó, đã bị bắn.

“Tôi không thể bảo vệ anh trai mình.”

Yoohyun-ie tỏ ra bình tĩnh, và tôi nhìn vào mắt Yerim-ie. Cô bé có lẽ sẽ không trách Yoohyun-ie. Nhưng cả hai đứa đều có chút ganh đua khi nhắc đến vấn đề bảo vệ tôi, nên… không thể thiếu vài câu nói cà khịa rồi. Yerim-ie, nhìn chằm chằm vào Yoohyun-ie, thở dài cái thượt.

“À, thế à.”

Tông giọng rõ là rất mỉa mai.

“Nè, Yerim-ah.”

“Vậy nên, lần đó là thật.”

“…Hả?”

“Đó đúng là lỗi của chú.”

“Ơ-Ư…Ừ?”

“Hyung không làm gì sai cả.”

“Không làm gì á! Tại sao anh lại để chú đến đó một mình? Không phải chị Hyuna đang ở thành phố ngay bên cạnh sao? Anh Noah chắc chắn cũng sẽ giúp đỡ nếu anh gọi cho ảnh! Đúng không?”

“Chắc chắn rồi.”

Noah gật đầu. ‘Và tôi cũng vậy!’, Yerim-ie chỉ vào mình. Ừ, đúng là tôi không cãi được ở khúc này rồi.

“…Xin lỗi.”

“Chú nên nói xin lỗi với Han Yoohyun, không phải tôi.”

“Anh xin lỗi, Yoohyun-ah.”

“Không đâu, hyung. Anh ấy đã xin lỗi tôi rồi, Park Yerim.”

“Ê, Han Yoohyun.”

Yerim-ie tiếp tục nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

“Khó khăn lắm đúng không.”

“…”

“Còn rất đau nữa.”

“…Nó– đau.”

“Tôi biết cảm giác đó, không thể thở nổi.”

Yoohyun-ie do dự một lúc rồi mở miệng.

“Tôi…”

“Ahjussi, chú có muốn tôi bịt tai chú lại không?”

“…Tôi không thể thở. Cảm giác như mình sắp chết vậy.”

“Anh không biết mình đau ở đâu, nhưng chỗ nào cũng đau đến khó thở, và đầu óc thì rỗng tuếch. Kiểu vậy nhỉ?”

Yoohyun-ie gật đầu, Yerim-ie không khỏi mỉm cười.

“Vất vả cho anh rồi, Han Yoohyun. Ôm cái nào.”

Oà, Yerim-ie của chúng ta muốn ôm Yoohyun-ie…

“Chú làm gì vậy, ahjussi. Chú không ôm em trai mình sao.”

“Ơ? Tôi á?”

“Dĩ nhiên. Tôi mà ôm anh ta thì có được coi là an ủi không? Nói là dằn vặt thì đúng hơn. Đối với cả hai chúng tôi đấy.”

Đến mức đấy không? Không chỉ Yoohyun-ie, đến Noah cũng có vẻ đồng tình. Bầu không khí hiện tại rất ổn áp. Đúng là thời điểm thích hợp để cho nhau cái ôm.

“Được rồi, Yoohyun-ah. Đến đây nào.”

Nhưng tôi không thể chỉ ôm mỗi em ấy. Sau khi ôm và vỗ về em trai tôi, tôi cũng ra hiệu với Yerim-ie.

“Yerim-ah, lại đây nào.”

Yerim-ie lập tức lại gần như đang đợi. Dù biết là giả, nhưng cô bé lớn nhanh quá. Vài năm nữa, cô bé thực sự sẽ lớn đến chừng này.

“Yerim-ie của chúng ta cũng đã có một khoảng thời gian khó khăn rồi nhỉ.”

“Tôi đã làm rất tốt đó.”

Cô bé mỉm cười và nói sẽ đưa tôi đi tham quan thành phố. Lần này tôi nhìn lại Noah đang đứng cách đó không xa. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cậu ấy khẽ tránh đi.

“Noah-ssi.”

“Vâng.”

“Nhanh đến đây nào.”

Nếu bị bỏ rơi thì ai mà không buồn chứ. Noah-ssi của chúng ta cũng đã trải qua khoảng thời gian không dễ dàng gì. Cậu ấy cũng đã làm việc chăm chỉ. Ngay lúc đó, Moon Hyuna và Sigma quay lại. Máu quái vật văng tung tóe, như thể họ vừa trải qua một trận chiến khốc liệt, dính đầy lên trên gấu quần, gấu áo của họ.

“Cô có muốn ôm không, Hyuna-ssi?”

“Hử? Anh đang làm mấy cái kiểu như free hugs đó hả? Tới luôn, Giám đốc Han!”

Moon Hyuna dang rộng vòng tay. Tôi lại có nhận thức mới về chiều cao của cổ rồi.

“Vất vả cho cô rồi, Hyuna-ssi.”

“Trong tương lai tôi sẽ có nhiều việc để làm lắm á nha. Giờ có thể làm được nhiêu thì làm thôi.”

Cô ấy mỉm cười và bảo ‘Không mệt đến thế đâu’. Rồi liếc qua Sigma. Moon Hyuna và tôi cùng cười rồi dang tay ra.

“Mặt Trăng của chúng ta.”

“Bé Trăng ới, ngã vào vòng tay chị nào.”

“…Tôi không biết tại sao lại đột nhiên ôm ấp thế này.”

“Anh cũng đã vất vả rồi, Sigma-ssi.”

“Bởi vì anh dễ thương? Không phải khi so sánh với tên khốn Sung Hyunjae kia thì anh đáng yêu hơn nhiều sao?”

Khi so hai người với nhau, tôi cảm thấy anh ta đặc biệt nhỏ bé theo nghĩa tuổi tác. Tôi ôm lấy Sigma đang có vẻ mặt không mấy tin tưởng.

“Nhắc mới nhớ, nếu ahjussi đến đây với cơ thể thật, thế có nghĩa là giờ chú đang 25 tuổi hả?”

Yerim-ie nhìn lại Yoohyun-ie với vẻ mặt mong đợi.

“Han Yoohyun, anh bao nhiêu tuổi?”

“Cô thì sao, Park Yerim?”

“Tôi á? Tôi hơn ahjussi một tuổi lận!”

Vậy là cô bé 26. Yerim-ie nhếch mép cười với vẻ mặt ‘Thấy sao hả?’.

“Tôi lớn hơn ahjussi, tức là tôi cũng lớn hơn anh đấy, Han Yoohyun!”

“Tôi cũng 26.”

“Gì? Ôi, sao chúng ta bằng tuổi nhau được vậy! Nhưng mà nhé, sinh nhật tôi vẫn sớm hơn của anh. Tôi là 11/4, còn anh 25/12. Chúng ta cách nhau cả nửa năm nên tôi chính là noona!”

Yoohyun-ie hoàn toàn phớt lờ Yerim-ie đang hét lên ‘Gọi tôi là chị đê, Han Yoohyun’. Rồi lần này mũi tên nhắm vào tôi.

“Ahjussi, bây giờ tôi là noona của chú rồi nhé.”

“Yerim-ah, tôi là hyung của Yoohyun-ie. Vậy nên, nếu tính ra thì tôi hơn em ấy 5 tuổi, tức là giờ tôi 3-”

“Ở đâu có chuyện như vậy? Chú 25. Giờ chú là em trai của Han Yoohyun rồi.”

“Đúng vậy. Giám đốc Han à, anh tính toán kiểu gì kỳ ghê. Cơ thể anh vẫn thế, nên tất nhiên anh vẫn 25 chứ.”

“Hyuna-ssi, lần trước cô đứng về phía tôi mà!”

“Lúc đó tôi im lặng vì thấy thú vị thôi, tôi chưa bao giờ về phía anh cả.”

Bên cạnh Moon Hyuna đang mỉm cười ‘Giám đốc Han là người nhỏ tuổi nhất!’, Sigma nhìn tôi chăm chú.

“Anh lừa tôi, cấp C.”

“Không phải, cái đó– Quên đi, còn có Noah nữa mà, sao tôi lại là người nhỏ nhất được chứ?”

Noah-ssi trông rất trẻ trung. Tôi không nghĩ cậu ấy khác biệt quá nhiều so với tôi, dù cho cơ thể này có lẽ không ở độ tuổi teen như cơ thể thật của cậu ấy. Noah mở to mắt trước những ánh nhìn đột ngột phóng tới rồi nói.

“Tôi– Mu 35 tuổi rồi, Yoojin-ssi.”

…Đột nhiên không biết nên nói gì. Khuôn mặt cậu ấy trông còn non choẹt hơn cả tên Sung Hyunjae nữa mà.

.

.

.

Tôi lo rằng nếu Sigma vào thành phố, nơi đây sẽ tiếp bước vết xe đổ của Achates, nhưng Yerim-ie đảm bảo với tôi rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Đặc biệt, Hố Mana của Drosia nằm dưới biển. Yerim-ie nói nếu quái vật ra khỏi biển sẽ dễ đối phó hơn, nên chúng tôi đã tiến đến Thành phố Drosia.

“Thành phố này ấm áp thật. Tinh linh giúp duy trì nhiệt độ nhỉ.”

Khi cô nói, ngay khi chúng tôi vượt qua phòng tuyến, không khí đã thay đổi hoàn toàn. Nhiệt độ và độ ẩm vừa đủ cho mọi sự sống. Nên nếu có thật nhiều tinh linh, ta có thể làm được nhiều việc tương tự thế này.

– Lớn lên Rin-ie cũng có thể làm được!

Irin vừa nói vừa giấu nửa người dưới tay áo Yoohyun-ie.

“Vì em là tinh linh lửa nên không phải em chỉ có thể tăng nhiệt độ thôi sao?”

– Hyung, khi Rin-ie lớn lên, Rin-ie có thể tự điều khiển nhiệt độ. Nếu lấy đi sức nóng từ môi trường xung quanh, thì có thể khiến nhiệt độ hạ thấp!

Cách thức hoạt động là vậy à? À, chắc là các tinh linh nước và tinh linh băng ở đây cũng hấp thụ không khí lạnh từ bên ngoài để tăng nhiệt độ bên trong.

– Đúng là tinh linh lửa rồi!

– Lấy ra, lấy ra đi.

– Lúc nãy tôi thấy nó lớn hơn mà!

– Tôi cũng muốn gặp nó nữa!

Khi các tinh linh nước và băng lượn xung quanh và trò chuyện, Rin-ie trốn dưới lớp quần áo của Yoohyun-ie và biến mất. Yerim-ie vẫy tay về phía các tinh linh đang tụ tập.

“Đừng làm phiền nó nữa, đi đi.”

– Chúng tôi không phiền!

– Tại vì nó thu hút đấy chứ.

– Chúng tôi cũng muốn lập khế ước!

Lần này, họ lại làm ầm lên vì ghen tị với tinh linh lửa. Nếu Yerim-ie có thể lập khế ước với một tinh linh và đưa nó ra ngoài thì tốt, nhưng tôi không biết liệu điều đó có khả thi hay không.

Tôi cởi mũ, khăn quàng cổ, găng tay và áo len rồi cho chúng vào kho đồ. Những người khác cũng cởi áo khoác ra. Yoohyun-ie sẽ không cảm thấy nóng, nhưng một người mặc đồ mùa đông giữa một đám người mặc đồ mùa xuân sẽ gây ra sự chú ý không cần thiết.

Khung cảnh của Thành phố Drosia giống như một khu nghỉ dưỡng phía Nam. Mặc dù bên ngoài là mặt đất đóng băng và cơn gió lạnh buốt, thành phố vẫn đầy màu sắc và tươi sáng. Hai bên bờ sông rộng lớn là hàng dài những ngôi nhà nhỏ xinh với mái nhà xanh biếc sống động, và hoa bung nở muôn nơi.

“Ở đây có ít quái vật hơn.”

Cảnh quan được quan tâm hơn so với các thành phố khác vì đa số quái vật xuất hiện về phía biển. Sau khi chịu đựng thiệt hại hàng đêm, ta sẽ không còn hơi sức đâu trang trí nhà cửa và quang cảnh xung quanh một cách cẩn thận nữa.

Sau khi lên xe và lái dọc theo con đường chính, Bộ Tư lệnh Drosia cuối cùng cũng xuất hiện.

“…Là một cái hồ.”

“Thác nước trông tao nhã thật.”

Chúng ta có nên gọi đó là thác nước không? Nước đổ xuống giữa hồ lớn. Từ không khí. Các tinh linh đang trượt xuống thác nước đổ từ trên không, và phía sau họ là Bộ Tư lệnh. Nơi đây rất khác biệt, nó mang một vẻ ngoài đậm chất thiên nhiên trong lành với nhiều cửa sổ và không gian rộng mở.

– Cầu!

– Một cây cầu!

Các tinh linh hét lên, và một cây cầu làm bằng băng xuất hiện bắc qua hồ dẫn đến lối vào của Bộ Tư lệnh. Ngoài ra còn một cây cầu bình thường ở đó. Khi chúng tôi băng qua cây cầu băng, các Vệ binh Drosia, Médecin và Lancea đến trước đã chào đón chúng tôi.

Chúng tôi ăn no, nghỉ ngơi đầy đủ, và sáng hôm sau.

“Peace!”

Kyaangg!

Peace bay đến từ một phía bầu trời. Ôi trời, tôi còn đang tự hỏi làm sao để tìm thấy đứa nhỏ nhà tôi, thế mà nó đã tự mình tìm đến. Không hổ là con trai ba! Peace vỗ cánh và đuôi thật mạnh rồi rơi vào vòng tay tôi.

“Peace của chúng ta, con có cánh rồi? Con lấy được nó từ một con quái có cánh sao? Con có bị thương ở đâu không?”

 Kuoangg! Kyaangg!

“Ừ, ừ. Vất vả cho con rồi. Ba xin lỗi vì đã không thể đến tìm con.”

Nếu vậy, có thể nói là cả nhóm đã được tập hợp, nhưng vẫn còn một người. Không phải là tôi không biết tin tức, mà là tôi chưa thực sự gặp được anh ta. Chưa từng.

‘Liệu Hội trưởng hội Sesung vẫn đứng về phe hệ thống chứ?’

Ngoài ra, không có nhiệm vụ nào được gửi đến kể từ ngày hôm qua. Tôi đoán là anh ta không sao đâu. Tôi vuốt nhẹ Peace và nhìn lại những cộng sự của mình.

“Cài đặt cho xong đĩa thôi.”

Còn lại hai cái. Nếu tôi cài đặt xong, liệu có thể nghe được chi tiết câu chuyện, dù là từ Người mới hay Sung Hyunjae, hơn không? Lúc đó, Yerim-ie giơ tay với vẻ mặt lo âu.

“Ahjussi, tôi không chắc mình có thể đi với chú.” 

0 0 votes
Article Rating
Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Oldest
Newest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments