Trans: Rin
Beta : Sách
Sởn gai ốc thật.
Có lẽ là do kỹ năng Cục diện thấu thị của anh ta, hoặc là tôi đang bị coi thường, cũng có thể là cả hai. Tôi khó có thể nhận ra sự tiếp cận của anh ta. Nhưng không ngờ anh ta lại tấn công tôi.
Việc kích hoạt kỹ năng tạo khiên của bông tai gần như là bản năng. Tôi không thể dự đoán một cách chủ động được, nhưng cơ thể lại có thể cảm nhận. Với hơn 5 năm kinh nghiệm và chỉ số được nâng lên cấp C, tôi đã bật khiên lên trong gang tấc ngay trước khi bị đánh. Tuy nhiên.
Xoảng, cú đá như đâm tới đã dễ dàng đập vỡ khiên chắn. Sau đó, combat boots đạp vào bụng tôi. Tôi lăn xuống đất vừa kìm nén phát ra tiếng rên rỉ. Chắc chắn là bầm tím rồi, nhưng chưa đến mức không thể chịu đựng được. Nếu không dùng khiên thì hẳn là đã ngất luôn rồi.
Dù vậy nhưng anh ta không có ý định giết người thì phải.
‘Chết tiệt, cái quái gì……!’
Mặc dù bị đá nhưng trong đầu vẫn hiện lên dấu chấm hỏi. Sao vậy? Đúng là Sung Hyunjae mà. Không phải ư? Nhưng dù mắt tôi có vấn đề thì tôi cũng không thể nhìn nhầm khuôn mặt đó được. Rốt cuộc là tại sao?
“Euk!”
Định gượng người dậy thì tóc tôi bị nắm lên một cách thô bạo. Đầu tôi bị ấn về phía trước và ánh mắt anh ta chạm vào sau gáy tôi. Sau đó một giọng nói khẽ phát ra.
“Không có khắc ấn mana, cũng không có khắc ấn bảo hộ.”
Là giọng nói quen thuộc, đồng thời cũng lạ lẫm. Tôi biết khắc ấn mana, nhưng khắc ấn bảo hộ là gì nữa vậy? Tôi vùng vẫy thoát khỏi tay anh ta đang nắm tóc tôi. Anh ta nhẹ nhàng thả tay ra. Tôi lao đảo ngồi dậy và nhìn thẳng vào cái con người được cho là Sung Hyunjae.
“…Sao tự nhiên anh lại như vậy?”
Tôi lùi một bước. Nhanh chóng liếc nhìn xung quanh rồi quay lại nhìn người đàn ông trước mặt. Rõ ràng là vẻ bề ngoài quen thuộc, nhưng bầu không khí thì khác. Nói sao nhỉ?
Khô khan quá. Không có sức sống. Trông rất buồn chán nữa. Hơn cả cái cảm giác mà tôi có được khi trải nghiệm sự lặp đi lặp lại của hồi quy. Khuôn mặt anh ta không hề có cảm xúc, như thể trên thế giới không có bất cứ một thứ gì là thú vị cả.
…Tôi luôn nghe anh ta than phiền “chán quá, chán quá” nhưng chưa bao giờ thấy anh ta nhợt nhạt đến như vậy.
“Ẩn thân và lá chắn. Cái đó đại khái cỡ cấp S hoặc cấp B à? Chỉ số thì như cấp C vậy, đặc biệt thật đấy.”
Anh ta đang đánh giá tôi. Dường như có thể thấy được sự hứng thú, nhưng nó giống như một sự tò mò cực kỳ mơ hồ. Quả nhiên là kỳ lạ. Tôi không nghĩ đây là người tôi biết.
Tôi lùi lại một bước.
“Không biết tên đằng đó có phải là Sung Hyunjae hay không?”
“Cậu không biết tôi?”
“Tôi biết rõ ngoại hình của anh nhưng không thể nhớ ra tên anh là gì.”
Âm thanh cuối câu hơi run. Anh ta nói như vậy có nghĩa tên anh ta không phải là Sung Hyunjae. Thật sự là người khác sao? Hay anh ta đã bị đánh mạnh vào sau gáy hay gì đó khi bước vào nơi này?
Nhưng cách cư xử của anh ta hoàn toàn không giống như người bị mất trí nhớ. Hành động kiểm tra xem tôi có khắc ấn hay không là, là của một người vốn đã quen thuộc với thế giới này.
“…Tôi chỉ đi ngang qua thôi, nhưng tôi có thể tiếp tục đi theo hướng này chứ? Tôi hơi bức xúc vì bị đánh không một cách vô cớ, nhưng một kẻ cấp thấp có thể làm được gì ngoài bò lê lết chứ? Vậy tôi đi đây.”
“Đây là khoảng thời gian nguy hiểm cho một thức tỉnh giả chưa đăng ký đi lại xung quanh.”
Một bước, anh ta tiến lại gần. Áp lực dần dần trở nên nặng nề hơn. Bây giờ kháng sợ hãi của tôi đang là cấp S, nhưng tên đó lại là cấp SS. Tuy nhiên, vì các chỉ số cơ bản và chỉ số tinh thần đã tăng lên nên kháng sợ hãi đã mạnh hơn cấp S, nhưng chưa tới được SS.
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, miệng lưỡi khô khốc. Khi thấy tôi vẫn còn chống cự được, anh ta nâng một bên lông mày lên. Đồng thời trên khuôn mặt cũng có chút sức sống. Trông giống như một con người nên anh ta nhìn đỡ hơn một chút rồi.
“Có kỹ năng kháng sợ hãi phải không?”
“Dù vậy nhưng tôi chỉ là một cấp C tầm thường thôi. Xin anh hãy chú ý điều này.”
Tôi đã tận hưởng được một lúc vì công việc diễn ra rất suôn sẻ, nhưng mà khốn kiếp thật. Đây là bẫy. Mặc dù Người mới rõ ràng đã gửi thông báo, nhưng người trước mặt hoàn toàn không biết gì hết. Ngay từ đầu đã không thể nhận ra tôi mà.
Thật sự là người khác sao? Nếu vậy thì phải thoát khỏi đây thôi. Nhưng bằng cách nào.
‘Sử dụng một mạng thì uổng phí lắm.’
Cạch, tôi nhảy ra phía sau và rút súng ra. Đứng trước họng súng chĩa vào mình, cặp mắt hoàng kim nheo lại.
“Đây là một lựa chọn không được khôn ngoan đâu. Cũng là một hành động vô ích.”
“Dù là cấp C nhưng tôi vẫn có lòng tự trọng. Xin quý ngài cấp SS hãy rộng lượng nhận lấy một đòn đi. Dù sao thì năng lực của tôi không thể gãi ngứa cho anh được mà phải không?”
Súng màu trắng bắt đầu hút lấy mana của tôi. Tên có ngoại hình giống Sung Hyunjae nghiêng đầu. Nếu thằng khốn đó có tính cách giống anh đối tác của tôi, hắn ta sẽ đứng yên quan sát hành vi khó đoán của một cấp C.
“Nếu tôi rộng lượng thì cái giá là gì?”
“Để xem nào, nếu vậy thì tôi sẽ ngoan ngoãn đi theo anh chăng? Miễn là cơ thể tôi vẫn còn lành lặn.”
“Bây giờ vẫn có khả năng làm được điều đó mà.”
“Răng nanh của tôi không thể làm xước được cổ anh, nhưng nó vẫn có thể xé xác cổ của chính tôi đấy.”
Không ngờ rằng tôi lại lấy tính mạng mình ra đe dọa kẻ vừa đạp mình bay cả người. Không vui chút nào cả, nhưng kẻ trông giống Sung Hyunjae đã ngừng tiến lại gần. …Trông như vậy cứ như là cùng một người thật, nhưng vẫn có cảm giác rất khác biệt.
Tôi dồn mana càng nhiều càng tốt vào súng. Đầu hơi ong ong vì mana bị giảm quá nhanh, nhưng tôi đã rút nó xuống đến mức chưa ngất xỉu được.
Gã đó có Cục diện thấu thị không nhỉ? Bây giờ có thể dự đoán được nước đi của tôi không? Không biết được, nhưng trước tiên phải hét lên đã.
“Tôi xin chân thành cảm ơn quý ngài đã kiên nhẫn chờ đợi.”
Tôi bóp cò súng. Đồng thời, thay vì chống lại phản lực, tôi đạp chân xuống đất và nhảy lên cao.
Súng ngắn. Uy lực thông thường vừa yếu vừa có đạn kích thước nhỏ. Tuy nhiên, không phải là nói quá khi nói rằng sức nổ từ khẩu súng cứ như một cơn bão ma thuật bùng nổ.
Viên đạn là nguồn năng lượng khổng lồ không màu được bắn ra. Ở phía đối diện, thay vì chống cự, cơ thể tôi bị thổi bay theo đúng nghĩa đen. Giống như một mũi tên bị bắn mạnh.
Ầm ầm ầm─!
Luồng ánh sáng chói loá và những mảnh vụn đất đá rời khỏi mắt tôi trong phút chốc. Ngay khi tôi xoay người trên không trung, toà nhà 5 tầng ở đằng xa nhanh chóng trở nên gần hơn. Đây là nơi tôi đã nhắm đến từ trước.
Tôi lấy con dao găm ra ném về phía toà nhà. Phập, ngay khi con dao ghim vào bức tường, ngay lập tức sau đó, tôi đạp lên cán dao nhô ra và nhảy lên trên. Con dao, không chịu được lực truyền đến, trượt dài trên tường rồi rơi xuống đất.
Trái ngược với con dao rơi xuống, tay tôi vươn lên trời và nắm chặt lấy lan can sân thượng một cách hồi hộp. Sau đó tôi kéo người lên, trèo qua lan can rồi đáp xuống sân thượng.
‘…Hộc.’
Do cử động mạnh nên chỗ bị đá vào trên bụng đau nhói lên. Tôi nghiến răng và quay lại nhìn chỗ Sung Hyunjae hàng nhái đang đứng.
Khu vực xung quanh đó tan hoang như thể vừa bị một con quái thú cào cấu nhưng Sung Hyunjae vẫn đứng vững. Không, phần áo của một bên cánh tay đã bị rách. Không biết hắn có bị thương không vì bên cánh tay đó đã bị che bởi vạt áo rách rưới.
Tên đó mỉm cười một cách thản nhiên. Dù khoảng cách xa nhau, nhưng nếu hắn quyết tâm thì sẽ đuổi kịp ngay. Vậy nên tôi phải nhanh chóng chạy trốn.
“Thằng chó này.”
Vì oan ức và tức giận nên tôi giơ ngón giữa lên. Chẳng biết ở đây có cùng ý nghĩa không. Sau đó tôi quay lưng bước đi. Tôi băng qua sân thượng, đến lan can đối diện, buộc dây vào lan can và nhảy xuống dưới.
Tạch, tạch─ Tôi nắm lấy sợi dây, đạp lên tường và nhanh chóng leo xuống dưới. Khi dùng lực kéo căng sợi dây, lan can cũng gãy theo và rơi xuống. Tôi nhanh chóng thu dây vào inventory, uống một bình mana rồi dùng kỹ năng ẩn thân.
Tôi để xe máy bên phía đối diện rồi, chết tiệt.
‘Tên khốn nạn Sung Hyunjae kia!’
Không biết có thật hay không, nhưng nghe nói có đúng ba người trên thế giới có ngoại hình giống nhau, nên có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.
…Mẹ kiếp, hành tung cũng giống nhau nên có đúng là kẻ khác không? Kỹ năng cũng y hệt. Hay là có sấm sét giữa bầu trời hiu quạnh này. Dù có là kẻ khác thì vẫn là lỗi của Sung Hyunjae.
Vì kỹ năng ẩn thân vô dụng với một kẻ cấp SS nên tôi gắng gượng tiếp tục di chuyển. Bụng cứ nhói đau còn đầu thì quay mòng mòng. Dù có uống bình mana thì hậu quả của việc tiêu thụ mana quá nhanh cũng không thể biến mất liền được.
‘Vẫn chưa được bao lâu trôi qua kể từ khi anh ta nói rằng sẽ bảo vệ mình khỏi thương tổn dù chỉ là một cọng lông! Anh ta còn đạp mình nữa!’
Tôi đã từ chối đề xuất nhưng vẫn cảm thấy tức giận. Tên khốn nạn. Nếu thật sự tên đó là cùng một người thì tôi thật sự… Mẹ kiếp, với sức lực của tôi thì không làm gì được cả, nên càng phẫn nộ hơn!
Những con quái vật cấp thấp thỉnh thoảng lọt vào tầm mắt, nhưng chúng không phát hiện ra tôi. Sau khi chạy dọc theo con đường được một lúc, tôi luồn lách vào con hẻm hẹp nằm giữa những toà nhà. Tôi đứng dựa lưng vào tường, ở ngóc ngách uốn cong giúp che chắn tôi khỏi tầm nhìn từ bên ngoài.
Tôi lấy thuốc hồi phục ra và kéo áo lên, đập vào mắt là vết bầm tím. Sau khi cho một ít thuốc lên vết bầm, để đề phòng bị nội thương, tôi cũng uống một ít thuốc.
“…Dở quá.”
Khác với thuốc mana thường được uống, thuốc hồi phục được sử dụng ngoài da ngay chỗ bị thương nên sẽ không có chất phụ gia. Có những loại được làm có vị ngon hơn, nhưng hiện tại tôi không có chúng.
Tôi súc miệng bằng nước rồi ngậm trái cây sấy khô. Cảm nhận được vị ngọt nên tâm trạng khá hơn một tí.
‘Quả nhiên nên đi đón Yoohyun-ie trước.’
Nhớ em trai quá đi. Với cả Yerim-ie, Peace, Noah-ssi, Hyuna-ssi nữa. Dù mới tách nhau ra chưa được một ngày mà tôi đã thấy nhớ rồi. Mọi người đều ổn nhỉ? Gã Sung Hyunjae mà tôi biết có ở đây không vậy?
‘…Lẽ nào những người khác cũng như vậy ư?’
Người mới à, có đúng là cậu đã xử lý công việc đàng một cách nghiêm túc không? Có đúng là đã gửi tin nhắn đàng hoàng không vậy? Không có cách nào để liên lạc cả. Xin hãy xây dựng trung tâm chăm sóc khách hàng. Tôi phát hiện ra bug rồi nên muốn báo cáo nó.
Khi ngồi tựa lưng vào tường, cơn buồn ngủ từ từ ập đến. Tôi muốn nằm dài trên đất rồi nhắm mắt lại vì chóng mặt. Mặt đất lạnh lẽo, nhưng tôi không mang theo lều vì nghĩ rằng nếu đem nhiều cấp S vào một dungeon cấp A thì chỉ cần một ngày là xong.
Sau khi tắm suối nước nóng và ngủ trên một chiếc giường mềm mại, tại sao giờ phải làm người vô gia cư chứ? Vô gia cư trong dungeon là chuyện thường gặp, nhưng vì bối cảnh xung quanh khá hiện đại làm tôi thấy hơi buồn. Trước hồi quy, tôi có một căn nhà nhỏ.
Hơn nữa, tôi cũng không có tiền. Dù nhận được phần thưởng từ nhiệm vụ “Ở đây có người” thì có lẽ là 1,000L thôi. Lẽ nào chỉ bằng 1.000 won? Dù có là 10.000 won cũng không đủ tiền trọ nữa.
‘…Không có phúc lợi tân thủ sao? Đúng là một trò chơi rác rưởi’
Thường người ta sẽ được cho một số tiền khởi đầu mà. Trong khi đó, những nhiệm vụ phụ xuất hiện nhiều hơn, nhưng tôi không còn sức để xem nên đã thiếp đi. Phải ngủ một chút rồi tìm người khác bằng một cách nào đó sau khi tỉnh dậy.
…Sung Hyunjae, tên chó đẻ này, thiệt tình.
* * *
Anh ta đứng nhìn về phía sân thượng mà cấp C kỳ lạ đó đã biến mất. Cấp C rất phổ biến. Nhưng một cấp C đi lại một mình là chuyện hiếm gặp. Bình thường họ sẽ là hỗ trợ hoặc nhiên liệu cho tổ đội vệ binh. Việc một thức tỉnh giả cấp C lang thang một mình mà không thuộc tổ chức nào giống như công khai bảo mọi người đến bắt mình đi vậy.
Nhưng tên cấp C vừa nãy rất đặc biệt.
Có những kỹ năng cao cấp hơn chỉ số của bản thân hắn, cùng với vũ khí chắc chắn có cấp bậc cao. Hơn nữa.
‘Đó không phải là cách ứng phó của lính mới.’
Kỹ năng ẩn thân cấp cao rất hữu dụng. Vậy nên anh ta đã có ý định bắt lấy tên đó ngay lập tức. Anh ta đã tấn công với sức lực chính xác để đánh ngất tên đó, chắc chắn rằng hắn sẽ không thế tránh đòn hoặc phòng thủ đàng hoàng được, nói gì đến phản công.
Nhưng cấp C đã lập khiên chắn mà không trễ một nhịp. Dù anh ta đang trong trạng thái lơ đễnh và tắt kỹ năng Cục diện thấu thị, anh ta vẫn thất bại trong việc đánh gục một cấp C. Anh ta, một vệ binh cấp SS.
Sau đó, hắn ta không hề nhụt chí mà chĩa súng vào anh ta, rồi bỏ chạy nhờ phản lực từ khẩu súng.
Nếu một cấp C muốn thể hiện năng lực như vậy thì ít nhất phải đi cùng những tên vệ binh trong khoảng vài ba năm. Cùng lúc đó, không thể tránh khỏi những tin đồn bị lan truyền, nhưng đó là lần đầu tiên anh ta thấy gương mặt đó, kỹ năng đó, và vũ khí đó.
Tất cả nhưng điều đó đều đặc biệt nhưng có một thứ đáng nghi ngờ là.
‘Thất vọng… với mình sao?’
Hoảng hốt và ngạc nhiên là phản ứng bình thường. Uất ức hay phẫn nộ cũng là cảm xúc tự nhiên. Nhưng thất vọng ư? Rốt cuộc hắn ta mong đợi điều gì. Giữa một cấp C đối với một cấp SS.
“Sếp! Khu vực dân cư 5-B đã được dọn dẹp. Có lẽ khu 3-A vừa mới kết thúc xong.”
Một nhóm người xuất hiện. Người đàn ông và phụ nữ dẫn đầu tiến lại gần anh ta. Cả hai đều là vệ binh cấp S.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Tôi đã chạm trán với một thứ đặc biệt.”
Người phụ nữ mở to mắt và thúc cùi chỏ vào người đàn ông đứng bên cạnh. Thái độ và biểu hiện của cô ta như đang hỏi người đàn ông có ngạc nhiên giống mình không. Một người mà chuyện gì cũng đến với mình một cách dễ dàng, đến mức chán nản mọi thứ, nói rằng đã gặp được một thứ đặc biệt. Thậm chí còn để lộ sự vui vẻ hiếm hoi.
Ngoại trừ việc săn quái vật là bắt buộc, người đàn ông này đều mất hứng thú với hầu hết mọi thứ, ngày này qua tháng nọ.
“Tốt quá rồi. Thứ đặc biệt đó ở đâu vậy ạ?”
“Chạy thoát rồi.”
“Tôi có nên đi bắt nó không?”
Không có câu trả lời. Thay vào đó, người đàn ông trong hai người mở miệng.
“Vài ngày trước, Alpha (1) ở thành Achates (2) đã nổi điên. Toàn bộ khu thương mại số 2 chìm trong biển lửa. Bây giờ tình hình có vẻ như đã được khống chế, nhưng Bộ Tư lệnh thành phố đã yêu cầu chúng ta thực chiến,đề phòng trường hợp cần áp chế hắn ta.”
“Từ chối lệnh áp chế đi. Nếu là yêu cầu trừ khử thì tôi sẽ chấp nhận.”
“Vậy thì là từ chối rồi. Tôi sẽ chuyển lời như vậy.”
Không một Bộ Tư lệnh nào muốn loại bỏ một vệ binh cấp SS chỉ vì hắn ta phá huỷ một phần thành phố. Trừ khi hắn hoàn toàn phát điên và hành xử không khác gì một con quái vật.
“Không còn cảnh báo quái vật cấp cao nữa nên ta đi thôi ạ.”
“Thật sự không đi bắt thứ kia cũng được sao? Nhưng tôi không biết nó là gì.”
Thay vì trả lời, anh ta nhìn lên phía sân thượng một lần nữa rồi quay lưng lại.
(1) Alpha là Α, α trong tiếng Hy Lạp.
(2) Achates trong tiếng Latin nghĩa là bạn đồng hành đáng tin cậy hoặc bạn thân. Trong sử thi Aeneid của Virgil, Achates là bạn thân thiết cũng như người đồng hành trung thành của Aeneas.
