Trans: Rin
Beta: Quỳnh
“Nói về hội Artemis thì…”
Yerim-ie nói trong khi đang sửa sang lại tóc trước khi xuống khỏi máy bay.
“Là Amaterasu.”
“Dù sao thì, cái đó. Tại sao họ lại dùng tên của một vị thần ngoại quốc? Lại còn là tên tôi chưa từng nghe qua. Có rất nhiều vị thần nổi tiếng mà phải không? Như là Zeus, Athena, Apollo, Odin, Thor.”
“Có thể tên mấy vị đó đã bị chiếm trước rồi. Không nên lôi chuyện đó ra một cách không cần thiết. Nếu không biết rõ thì tốt nhất là để nó yên.”
Tên của công hội như thế nào là tuỳ vào hội trưởng. Tên kiểu tây như vậy cũng giúp ích cho việc tạo mối quan hệ với bên nước ngoài.
“Amaterasu là một trong những vị thần Nhật Bản.”
Hướng dẫn viên đứng gần đó lên tiếng. Vị thần Nhật Bản à? Vậy sao lại có tên như thế nhỉ. Tôi đã tưởng là thần Hy Lạp. Yerim-ie cũng có biểu cảm ngạc nhiên.
“Là nữ thần mặt trời, được cho là tổ tiên của Hoàng thất Nhật Bản. Vậy nên đã từng có nhiều người phản đối vì sự kiêu ngạo của hội Amaterasu, nhưng…….”
Hướng dẫn viên nói nhỏ.
“Hiện tại, trên thực tế thì công hội Amaterasu đang là vua của Nhật Bản. Về đối ngoại, họ được cho là có vai trò bảo vệ Nhật Bản và hoàng gia Nhật Bản, nhưng dù là vua hay thủ tướng cũng không lên tiếng trước mặt hội trưởng hội Amaterasu.”
Ôi trời. Hên là chúng tôi tới đây cùng nhau. Chính phủ Nhật Bản có vẻ như vẫn có khả năng điều hành như bình thường, nhưng dù sao thì ta cũng không biết trước được điều gì. Ít nhất nếu có nhiều thợ săn cấp S như thế này thì họ sẽ không dám mạo hiểm một cách bất cẩn.
“Hơn nữa, tên thật của hội trưởng Amaterasu vẫn còn là một ẩn số. Dù anh ta được gọi là Shishio nhưng, ahem.”
Hướng dẫn viên đột nhiên nói một cách ngượng ngùng. Tên đó có nghĩa là gì mà họ lại phản ứng như vậy nhỉ? Vì chất lượng của vật phẩm phiên dịch rất cao nên những thứ như tên gọi hoặc địa chỉ sẽ không được dịch ra. Thỉnh thoảng tôi cũng tò mò về nguyên lý của nó.
“Hyung, chờ đã.”
Yoohyun-ie gọi tôi lại, và di chuyển tới khu vực phòng ngủ. Là nơi mà nếu đóng cửa thì sẽ tách biệt với bên ngoài, cách âm cũng tốt nữa.
“Tuyệt đối không phải là em không tin anh. Nhưng vì ta đang ở nước ngoài, anh cần phải cẩn thận hơn.”
“Đừng lo. Anh đã nói nhiều lần lắm rồi. Nhất định anh sẽ không đi đâu một mình hết. Và anh sẽ luôn dẫn theo Peace và Bellaré nếu được.”
Giống như mắt kính của Myungwoo, vật phẩm thay đổi hình dạng của người dùng có thể sẽ có. Vì vậy nên chúng tôi quyết định Peace và Bellaré sẽ đồng hành cùng tôi. Với quái vật cấp S cùng kỹ năng Ám độc cấp A, trừ khi là bị tấn công liên tục bởi ít nhất hai thợ săn cấp S thì sẽ không có vấn đề gì hết.
“Kỹ năng của anh không thể được tiết lộ. Nhất là cái kỹ năng chia sẻ, nó đó. Trước đây em cũng đã nói rồi, nhưng nó cực kỳ nguy hiểm đấy.”
Em ấy có vẻ đang nói về thứ nhân đôi hiệu ứng của kỹ năng công kích.
“Em cũng biết mà. Trừ phi đó là người anh tin tưởng nếu không thì anh sẽ không sử dụng nó, nói chi là đề cập đến nó.”
“Em và hội trưởng hội Sesung ít nhất là không sao. Vì Noah là hệ hỗ trợ, sẽ không có tác dụng mấy nên cũng không có vấn đề. Ngài Cục trưởng Song Taewon là… trường hợp đặc biệt. Nhưng các thợ săn khác thì không như vậy.”
Yoohyun-ie nói một cách nghiêm túc.
“Nếu thật sự là một trong những người mạnh nhất thì ít nhất có thể kiềm chế lại được. Nhưng nếu không phải, đặc biệt nếu là một thợ săn chiến đấu trung cấp thì đó là kỹ năng không gì có thể hấp dẫn hơn. Vì lúc đó họ có thể vọt lên trên đỉnh trong một khoảnh khắc.”
Ý em ấy là thay vì những thiên tài thì nó có sức hút với những kẻ không thể lên tới được vị trí đó. Nghĩ lại thì, không phải là kẻ đạt huy chương vàng, mà là kẻ đạt huy chương bạc hoặc những kẻ đứng ngoài bảng xếp hạng một cách suýt soát mới có được sự tuyệt vọng muốn nâng cao năng lực của mình một cách quyết tâm hơn.
“Nghĩ đơn giản thôi cũng biết nó là kỹ năng có thể khiến người ta mất hết nhân tính.”
Dù có áp dụng ở đâu thì nó cũng rất kỳ diệu. Ví dụ như, nếu tôi chia sẻ kỹ năng cho người ta thì khả năng học tập của họ sẽ tăng gấp đôi, và… À, có hơi đáng sợ rồi. Một học sinh học hành với điểm số trung bình đột nhiên lại thi vào đại học với điểm tuyệt đối. Tới cả tôi còn muốn dùng nó cho Yerim-ie. Là thợ săn cấp S với thành tích học tập toàn điểm cao. Yoohyun-ah, chưa muộn lắm đâu, anh dẫn em đi thi đại học nhé.
“Anh sẽ cẩn thận. Thật đó.”
Làm sao để rút kỹ năng này ra và biến nó thành vật phẩm nhỉ? Tôi lại thấy tiếc nuối nữa rồi.
“Tất cả đã được chuẩn bị hoàn tất!”
Người được Hiệp hội Thợ săn Nhật Bản cử đến mở lời sau khi nhận được liên lạc từ bộ đàm. Có vẻ họ chú ý đến đến từng chi tiết nhỏ, nên mọi thứ được sử dụng và thay bằng tiếng Hàn. Tôi ôm Peace trong tay, và đặt Chirpie lên người Peace thay vì đầu tôi.
‘Đây là diễu hành thợ săn cấp S à?’
Lúc khởi hành từ Hàn Quốc cũng như vậy, nhưng bây giờ tôi càng ngại ngùng hơn. Thật sự người nào cũng quá tỏa sáng, không biết mình có thể chen vào được không, …hay là đeo kính mát nhỉ.
“Ahjussi, chú hãy lại đây đi!”
Yerim-ie lấy tay chỉ vào chỗ bên cạnh mình. Mà không, nhóc là tâm điểm ở đây mà, nên không phải chỗ đó quá gần với phía trước sao? Dù vậy nhưng có lẽ sẽ tốt hơn nếu đứng giữa Yerim-ie và Moon Hyuna.
‘Trước hết, không nên đứng gần Sung Hyunjae.’
Chỉ riêng sự khác biệt về chiều cao thôi đã nghiêm trọng rồi. Khi nhìn anh ta một cách vô cớ, tôi đã chạm mắt với Sung Hyunjae. Trước đó thì tôi sẽ nhìn đi chỗ khác theo phản xạ, nhưng lần này thì tôi nhìn thẳng lại vào anh ta. Nếu anh nghĩ tôi thiếu sót thì đừng quan tâm tôi nữa. Sau khi nhìn thẳng vào mắt nhau được một lúc thì tôi dời tầm mắt một cách tự nhiên.
Chỗ của Myungwoo và Noah đằng kia cũng không ổn tí nào. Hai người cao ráo thật đó, haha. Mình có thể giả vờ làm tuỳ tùng và đứng ở đằng sau không. Mình nghĩ là mình sẽ dễ dàng núp được.
“Ahjussi, chú đang làm gì vậy?”
Yerim-ie không thể chờ được mà tự đi đến chỗ tôi và kéo tôi đi. Ngay khi tôi định hỏi Moon Hyuna xem còn cách nào khác không thì Yoohyun-ie đã tới đứng cạnh tôi. Ừm, sao đây. Mình cũng đã dự đoán chuyện sẽ thế này.
Cửa máy bay mở ra, và bậc thang được trải thảm đỏ đập vào mắt. Yerim-ie đi trước còn tôi theo sau.
‘…Đó là gì thế?’
Thứ đầu tiên lọt vào mắt tôi khi ra khỏi máy bay là một đám đông những người ăn mặc đồng phục dài. Một bên ngực của đồng phục màu trắng và đỏ có một thứ gì đó giống như huy hiệu. Trong như huy hiệu kiểu phương tây, cái đó, có phải là một con sư tử không?
Hơn nữa, mấy cái này là gì vậy? Tôi muốn quay về máy bay.
“Họ đang tổ chức sự kiện đón chào chúng ta sao?”
Yerim-ie có lẽ đang thấy mọi thứ rất thú vị. Con bé nhẹ nhàng bước xuống cầu thang và vẫy tay. Mặt tôi động cứng lại khi camera truyền hình hướng về bên này. Họ nói vụ này sẽ được phát sóng theo thời gian thực cho cả Hàn Quốc và Nhật Bản.
Có một người đàn ông to lớn cùng một tuỳ tùng đứng ở phía trước, cách cầu thang máy bay một khoảng. Là hội trưởng hội Amaterasu.
Người thật trông còn lớn hơn so với trên TV. Với khuôn mặt góc cạnh rõ rệt và mái tóc vàng nhạt đánh rối, anh ta trông không giống người phương đông, nói gì đến người Nhật. Dù màu tóc chắc chắn là được nhuộm. Trong trận đấu xếp hạng, anh ta có mái tóc màu đỏ.
Trưởng hội Amaterasu cũng ăn diện trang phục dài. Dù thiết kế cơ bản giống với hàng người đang đứng 2 bên của anh, nó trông cực kỳ lộng lẫy khi đem so với… Lẽ nào đó là đồng phục công hội? Dù đồng phục trong công hội không phải là chuyện hiếm, nhưng ở Hàn Quốc không có. Đặc biệt là loại trang phục cho nghi lễ thì……..
Thứ phổ biến nhất ở Hàn Quốc là áo khoác thể thao. Nó là thứ mà các hội nhỏ cũng có thể sắp xếp, và nếu kinh tế cho phép, chúng có thể được làm từ nguyên liệu dungeon. Chúng cũng dễ bảo quản và có tính thực dụng cao.
“Chào mừng mọi người đến với Nhật Bản!”
“Thợ săn Park Yerim, chào mừng cô đến Nhật Bản!”
Một số đứa trẻ tầm tuổi thiếu niên, với ngoại hình bắt mắt như thể được chọn lọc ra, cười rạng rỡ đón chào. Dù họ chào từng người một nhưng vì đây là nơi tụ tập của những thức tỉnh giả cấp S nên rõ ràng là họ đang cảm thấy lưỡng lự và có hơi sợ sệt.
Sao lại để những đứa trẻ chưa thức tỉnh lại gần đến thế này chứ? Nếu muốn làm thì ít nhất phải tạo một chút khoảng cách và cho bọn nhóc vỗ tay hay gì đó tương tự thay vì thứ này. Nếu không có kỹ năng hay vật phẩm liên quan, dù chúng tôi có giảm bớt khí tức hết sức có thể thì vẫn không tránh được sự ảnh hưởng ở một mức độ nào đỏ.
Lũ trẻ lùi về phía sau và hội trưởng công hội Amaterasu tiến lại gần. Họ nói anh ta không khác gì vua của Nhật Bản, và luồng khí thế ngạo mạn toả ra từ cả người anh ta. Yerim-ie ngước cổ lên nhìn thẳng mặt anh ta.
“Tôi là Shishio, là hội trưởng của hội Amaterasu, đại diện cho Nhật Bản. Thợ săn Park Yerim, hân hạnh được gặp cô.”
“Vâng, xin chào anh.”
Yerim-ie chào lại, như thể đang gặp gỡ ông chú hàng xóm. Yerim-ah, giới thiệu bản thân đi chứ.
“…Nhóc giới thiệu bản thân mình đi.”
Tôi thì thầm nhắc thì con bé mới chợt nhận ra rồi nói lại lần nữa.
“Cháu là Park Yerim, thợ săn cấp S từ công hội Haeyeon. Cảm ơn vì mọi người đã chào đón bọn cháu.”
Lần này, trưởng hội Amaterasu nhìn sang bên tôi. Anh ta nở một nụ cười rạng rỡ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Peace nằm trong vòng tay tôi.
“Tôi là Han Yoojin, giám đốc cơ sở nuôi dưỡng thú Hàn Quốc. Cảm ơn vì sự hoan nghênh của anh.”
“Tôi đã được nghe rất nhiều chuyện về giám đốc Han. Rất vui được gặp cậu. Con thú mà cậu đang ôm chắc hẳn phải là độc giác hoả sư nổi tiếng đó phải không?”
“Vâng, nó tên là Peace.”
Hội trưởng hội Amaterasu đột ngột vươn tay ra. Ngay khi anh ta làm thế thì Peace nhe răng nanh ra.
– Keureureu.
Trước cái gầm gừ hăm doạ đó, anh ta không hề biểu lộ sự khó chịu mà còn cười tươi hơn.
“Một con sư tử trung thành, quá tuyệt. Có vẻ như hội Haeyeon vẫn chưa có được độc giác hoả sư con thứ hai.”
“Là vì quái vật con rất hiếm gặp.”
Ngục tối có xuất hiện boss độc giác hoả sư đã bị công lược thêm hai lần trong khoảng thời gian này. Nhưng không có quái vật con nào lòi ra cả. Nếu dễ dàng xuất hiện như vậy thì trại nuôi thú đã bị quá tải bởi các uỷ thác nội địa rồi.
Ở Hàn Quốc, ngoài Peace ra, Comet là quái vật con cấp cao nhất duy nhất. Tới giờ vẫn chưa có một con quái vật cấp cao nào bị bắt cả. Cấp thấp tương đối phổ biến, nhưng cấp độ đó thì không cần phải nuôi từ nhỏ, chỉ cần thuần hóa con trưởng thành là được.
“Dù tôi đã uỷ thác hợp tác nhiều lần tới hội Haeyeon để có được một con độc giác hoả sư nhưng vẫn chưa có phản hồi tích cực gì. Đáng tiếc thật đấy.”
Nói xong thì trưởng hội Amaterasu nhìn Yoohyun-ie.
“Nhìn tận mắt thì cậu trông còn trẻ hơn nữa, hội trưởng hội Haeyeon.”
“Anh phải đưa ra một yêu cầu thỏa đáng thì chúng tôi mới chấp nhận được.”
Bầu không khí giữa hai người trở nên lạnh lẽo. Không phải vừa nhập cảnh là đánh nhau đấy chứ. Yerim-ah, cháu đừng có thích cái này mà. Hyuna-ssi cũng đừng cười nữa. Cũng hên là hội trưởng Amaterasu đã rút lui trước.
“Dù cho tôi đã gửi rất nhiều quà tới thể hiện tấm nhưng khó tính thật. Tôi tin rằng mình đã thể hiện đủ thành ý rồi, nên cậu hãy xem xét kỹ lưỡng lại.”
Có khi nào áo choàng được gửi qua với ý đồ đó không? Hơi khó chịu rồi đó. Bên anh ta đã ráng lấy dungeon slime miễn phí rồi mà còn nhắm tới quái vật cấp cao nhất nữa. Nếu muốn như vậy thì anh ta ít nhất phải gửi thêm một món nữa.
Sau đó Moon Hyuna và Noah cũng gửi lời chào tới hội trưởng công hội Amaterasu. Có vẻ như anh ta đã gặp Moon Hyuna trước đó rồi. Cô ấy cũng nói mình từng đến Nhật Bản rồi. Và Noah thì.
“Hãy liên lạc với tôi bất cứ lúc nào. Tôi hứa sẽ cho cậu đãi ngộ tốt nhất.”
Hội trưởng Amaterasu chìa ra danh thiếp lấp lánh. Noah bối rối nhận lấy nó. Lời tương tự cũng được nói với Myungwoo. Với giọng điệu thân thuộc, anh ta vừa đưa danh thiếp vừa bảo cậu ta hãy liệt kê những nguyên liệu mình có thể cần đến.
“Tôi tin chắc rằng thời gian tới cậu có thể chế tạo được vũ khí cấp SS.”
Đúng ra thì anh ta dùng giọng điệu rất lễ phép. Đến cả người như tên đó còn lại gần cậu ta mà cúi đầu, Myungwoo đỉnh thật đó. Một khi vũ khí cấp SS được hoàn thiện thì thợ săn cấp S trên toàn thế giới sẽ nóng lòng lắm. Vì có khả năng nó có thể đạt được cấp độ cao hơn nữa nên trước mắt thì cúi đầu là một lựa chọn sáng suốt.
Người cuối cùng là Sung Hyunjae. Một sự im lặng ngắn ngủi trôi qua giữa hai người. Trưởng hội Amaterasu đã mở miệng trước.
“Đã lâu không gặp anh, ngài hội trưởng công hội Sesung.”
“Thời gian qua có vẻ anh đã sống rất thoải mái nhỉ, ngài hội trưởng công hội Amaterasu.”
Không dài dòng gì thêm, màn chào hỏi đã kết thúc ở đó. Trưởng hội Amaterasu quay lưng lại, nói rằng anh ta sẽ hộ tống chúng tôi đến khách sạn. Sau khi đi dọc theo con đường trải dài trên sàn nhà, bên kia hàng rào là một đám đông người tụ tập.
Đồng thời, tiếng reo hò vang lên.
“Thợ săn Han Yoohyun!”
“Thợ săn Park Yerim!”
“Hội trưởng hội Sesung!”
Chủ yếu là ba câu đó, nhưng thỉnh thoảng cũng thấy tên của Noah và Moon Hyuna. Thậm chí là Peace nữa. Không chỉ có tiếng hét mà còn thấy được người đang khóc nữa. Gì vậy, sao thế? Tôi nghe nói họ rất nổi tiếng, nhưng họ cũng không phải là nghệ sĩ nổi tiếng hay gì đó. Hội Amaterasu đã thuê người để tập hợp họ ở đây à? Nhưng những người đó cũng quá chân thành.
Băng rôn được vẫy dữ dội còn gấu bông Peace hàng nhái được giơ cao lên trời. Thật khó để nghe rõ vì các âm thanh hoà lẫn với nhau.
‘…Cái đó lại là gì nữa?’
Là những tấm hình. Một số có ảnh mặt người, một số được dựa trên kích cỡ người thật từ eo trở lên, à, thiệt tình. Tôi từng thấy ảnh người thật của người nổi tiếng dùng làm quảng cáo bên đường, nhưng nếu ở đây là người mà tôi biết thì, ặc, dù chỉ là khuôn mặt, nhưng cũng có hình của tôi nữa. Chờ đã. Kế bên chỗ đó, chỗ con con gấu bông đó là gì vậy? Không phải là quái vật mà là con người. Yoo-Yoohyun sao? Đồng phục học sinh……? Cũng có Yerim-ie nữa. Quả nhiên là đồng phục, cả hai đều được vẫy vẫy cùng nhau…….
…Mình có hơi muốn sở hữu mấy cái đó rồi.
Trong khi tôi cực kỳ ngại ngùng, thì chúng tôi đã lên xe và di chuyển đến khách sạn. Tôi được nghe kể rằng Tokyo ở Nhật Bản vào thời kỳ đầu thường xuyên có vụ nổ dungeon nên đã gây ra thiệt hại rất lớn. Khách sạn chúng tôi đi tới đã được xây dựng sau cú sốc dungeon nên nó chỉ vừa hoàn thiện cách đây không lâu và thuộc quyền sở hữu của hội Amaterasu.
Khu vực xung quanh khách sạn đã bị hạn chế người ra vào, khác với quãng đường từ sân bay tới địa điểm này, cảm thấy rất yên tĩnh. Dù im lặng là tốt nhưng mà.
“Ahjussi, chú chụp ảnh giùm tôi với!”
Yerim-ie cười vui vẻ nói. Kế bên con bé là ảnh người thật của tôi. Điên rồi, sao họ lại dựng cái đó lên. Mình muốn về nhà. Mình cần kỹ năng Kháng xấu hổ. Vì xung quanh cũng có người nên tôi lại càng muốn chết liền ngay tại chỗ.
“…Yerim-ah.”
“Tôi có nên hỏi xin nó trên đường về nhà không ta?”
Không, đừng mà, làm ơn. Thay cho tôi – người đang chìm đắm trong cảm giác xấu hổ muốn độn thổ – Moon Hyuna đã chụp ảnh cho Yerim-ie. Máy quay phát sóng vẫn ở đây. Mất mặt quá đi. Bộ chỉ có mỗi mình mình thấy xấu hổ hả? Sao mọi người cứ đứng chụp hình một cách tự nhiên vậy. Yoohyun-ah, sao em cũng tham gia vậy? Moon Hyuna cười thật tươi, tay chĩa ngón giữa vào hình của trưởng hội Sesung. Noah, Myungwoo và cả Sung Hyunjae cũng tham gia chụp hình kỷ niệm trước khi ngồi xuống.
…Dù tôi cũng muốn chụp một tấm với Peace. Yoohyun-ie và Yerim-ie nữa. Hình của Noah và Myungwoo cũng đẹp. Moon Hyuna thì tất nhiên, còn Sung Hyunjae thì nói sao nhỉ. Tôi chỉ muốn lấy ra một tấm có tôi thôi.
“Mọi người có thể tự do sử dụng cơ sở vật chất trong khách sạn. Về phòng ở cũng vậy, xin hãy chọn bất cứ căn phòng nào mình thích.”
Nhân viên khách sạn thân thiện bảo chúng tôi. Trước khi vào sảnh thì trưởng hội Amaterasu ngăn tôi lại.
“Mong là cậu sẽ cho mọi người xem hình dạng của một con độc giác hoả sư trưởng thành. Ít nhất là cho người dân Nhật Bản xem. Mọi người rất mong chờ nó đấy.”
Anh ta nói và chĩa ngón tay về phía camera. Không phải là người dân mà là chính anh muốn xem phải đúng không? Khi tôi do dự từ chối yêu cầu vì nó không có gì đặc biệt cả, nhưng Yoohyun-ie đứng bên cạnh tôi đã gọi bằng giọng trầm thấp.
“Peace.”
Nghe lời gọi, Peace nhảy xuống từ vòng tay tôi. Thân hình nhỏ bé trở nên to lớn trong phút chốc, bộ lông đỏ phấp phới. Một cái bờm rậm rạp với màu vàng đậm dần về đuôi với chiếc sừng nhọn. Nó lớn hơn một chút so với lần đầu biến thành dạng trưởng thành, và màu lông cũng óng mượt.
Con mãnh thú trông như hiện thân của ngọn lửa gầm gừ. Nhìn thấy hình dáng đó, trưởng hội Amaterasu cười muốn toác cả miệng.
“Tuyệt quá! Thật là tuyệt vời!”
Gương mặt anh ta tràn ngập sự ghen tị. Ánh mắt lộ liễu đến mức tôi lo rằng anh ta sẽ lập tức cướp đi Peace. Vì bên tôi có lợi thế về số đông nên sẽ không có vấn đề gì, nhưng tôi vẫn bận tâm.
Xoay người một tí, Peace thu nhỏ lại lần nữa và chui vào lòng tôi. Hội trưởng Amaterasu, nãy giờ không thể rời mắt khỏi Peace, đã chuyển sang nhìn Yoohyun-ie.
“Nó nghe theo lời của người sở hữu Chứng nhận Chủ nhân, rõ ràng là vậy. Dungeon slime cũng tốt, nhưng quái vật cũng là một thỏa thuận tốt.”
“Nếu anh muốn đánh nhau, tôi sẽ không từ chối.”
Yoohyun-ie trả lời một cách lạnh lùng rồi dẫn tôi tới khách sạn.
“Em biết anh có lẽ sẽ không thích đem Peace ra đặt cược, nhưng em có sự thôi thúc muốn chà đạp hắn dưới chân.”
Em tôi khẽ nói chuyện với tôi. Có vẻ thái độ thẳng thắn của hội trưởng hội Amaterasu đã làm em ấy khó chịu. Ánh mắt trầm xuống vừa đen tối vừa lạnh lẽo, cũng trông như đang chứa đựng nhiệt độ thiêu đốt.
Bản năng bạo lực muốn lập tức lao tới xé toạc cổ của đối thủ lăm le lãnh thổ của mình. Có vẻ họ đã cảm nhận được, Yerim-ie và Moon Hyuna, người đã đi vào sảnh trước, nhìn về phía Yoohyun-ie.
Dù dạo gần đây em ấy có vẻ hành xử trẻ con hơn khi đứng trước mặt tôi, nhưng em ấy vẫn là một thợ săn cấp S.
“Vì đem Peace ra đặt cược không phải là một hình ảnh tốt và có thể là một tiền lệ xấu, nếu muốn tiếp tục thì em hãy đem mồi nhử là một con non từ dungeon của độc giác hoả sư hoặc một quái vật con khác.
Mắt Yoohyun-ie tròn xoe, rồi em ấy cười rạng rỡ. Làm như em có thể thua thiệt một gã như thế ấy, cứ làm những gì mình muốn đi.
