S-class

Chương 195: Giám đốc (5)

Trans: Hi

Beta : Sách

“2 tiếng là sao? Không phải đây là trường hợp mà ta nên tìm kiếm sự hợp tác sao? Làm thế này có ổn không?”

“Còn tùy thuộc vào giá trị của dungeon nữa. Chúng ta có cần dungeon của Nhật Bản không? Tôi phải biết trước đã.”


“Là những gì có ở trong dungeon, chứ không phải là cái dungeon đó đâu. Anh đừng có lén kiếm thông tin nữa.”

“Tôi không thể tiếp tục đàm phán khi mà không biết gì cả.”

Đúng thế, nhưng anh ta đang nói về cái gì vậy chứ? Tôi ngừng lại bước. ‘Quên’- nhảm nhí thật. Anh ta cố tình đúng không? Sắp đặt một tình huống khẩn cấp mà tôi không thể trả lời thỏa đáng.

“Vậy thì hãy hoàn thành câu truyện một cách đàng hoàng trước khi khởi hành đi.”

“Không phải cậu luôn miệng phàn nàn vì phải khiến họ đợi lâu sao?”

“Hai đến ba giờ là sao? Nếu anh muốn tăng tỉ lệ đầu tư ban đầu của mình thì làm ơn, xin hãy nói chi tiết cho tôi biết mức độ đầu tư và hiệu suất của anh trong cuộc đàm phán này. Tôi sẽ chia cho anh thêm một cổ phần nếu anh nhận được nó.”

Sung Hyunjae quay sang nhìn tôi. Anh ta đã từng bảo tôi đừng tránh né giao tiếp bằng mắt nhưng đúng như tôi nghĩ, tôi khó mà nhìn vào mắt anh ta trong khi đang đứng. Cho dù cấp của anh ta không đến mức đó thì tôi vẫn sẽ cảm thấy bị đe dọa. Bởi vì bây giờ tôi đang có Kháng Sợ hãi nên tôi vẫn ổn, nhưng sẽ là một chặng đường dài nếu tôi không muốn lệ thuộc vào nó nữa.

“Trước hết, tôi xin phép nhấn mạnh rằng chưa bao giờ có trường hợp nhượng quyền những dungeon cho các cá nhân ở những quốc gia khác.”

“Chỉ có hơn 3 năm một tí thôi mà; tất nhiên là điều đó chưa từng xảy ra rồi. Ở những quốc gia có kết cấu không ổn định thì việc buôn bán các dungeon có giá trị cao ở trong chợ đen đã trở nên phổ biến rồi. Thậm chí ở Hàn Quốc, chúng ta còn phát hiện ra những dungeon phi pháp mà đúng không? Ở nước ngoài còn nhiều hơn thế nữa. Sớm hay muộn thì việc buôn bán dungeon, dù hợp pháp hay không, cũng thống lĩnh thị trường thôi.”

Chỉ một chút nữa thôi, tôi nói với giọng điệu vừa đủ. Thật ra, từ hai đến ba năm nữa, sàn giao dịch dungeon sẽ phổ biến toàn cầu. Bởi vì số lượng dungeon tăng nên việc kiểm soát chúng trở nên khó hơn, do đó nên các dungeon thông thường cũng sẽ được bán với giá rẻ.

“Nhật Bản không thiếu ổn định.”

“Nhưng nó sẽ không ổn định. Các Thợ săn của họ đã quá mạnh cho một đất nước phát triển.”

“Cho dù vậy thì việc bắt đầu đàm phán vẫn là một thách thức. Cụ thể hơn, vì chúng ta muốn một dungeon cụ thể nên họ sẽ nghi ngờ động cơ của ta, do thế mà ta đã phải chống đỡ rất nhiều thứ.”

Sau đó anh ta bắt đầu giải thích những việc khó khăn sẽ được đặt lên bàn đàm phán. Nghe những gì anh ta nói, có vẻ như mọi người đang đổ hết tâm huyết cho nó. Tất nhiên là không phải Sung Hyunjae rồi, mà là những cấp dưới của anh ta.

“Việc quản lý trong tương lai cũng không hề dễ dàng đâu. Một khi bọn họ biết được giá trị thật sự của dungeon, chắc chắn họ sẽ cố lấy lại nó.”

“Lỡ đâu nó chỉ là một dungeon thông thường mà Nhật Bản không quan tâm thì sao?”

“Cậu sẽ nói rằng bất cứ thứ gì cũng không bỏ qua.”

À, ừ. Anh đang nói rằng tôi sẽ không bảo vệ một dungeon bình thường đúng không? Cảm ơn vì đã tin tưởng tôi nhé.

“Đến lượt của cậu rồi, Han Yoojin-ssi.”

“Từ 60 đến 40, theo lẽ thường thì ta sẽ lấy 60. Đó sẽ là tiền đề cho sự quản lý hoàn hảo về sau của anh.”

“Cho dù chỉ có mỗi Sesung là thật sự giải quyết những vấn đề sao? Tôi sẽ nhận nó nếu ngược lại.”

“Từ lúc đầu thì dungeon này đã dành cho tôi rồi. Nó xuất hiện là do tôi yêu cầu đấy.”

Nói đúng hơn thì tôi đã đẩy nhanh quá trình dungeon này xuất hiện, nhưng vì Sung Hyunjae không biết điều đó.

“Nói thật, tôi có thể nhận định rằng nó thuộc về mình luôn ấy chứ. Và những gì có trong dungeon đó là những vật liệu cho thuốc hồi phục thể lực.”

“Thuốc hồi phục thể lực ư?”

“Nói đơn giản hơn là nước tăng lực đấy. Chỉ cần nghỉ ngơi một chút thôi thì loại thuốc này cũng sẽ giúp anh hồi phục lại thể trạng ban đầu. Một trong những rủi ro khi đi đột kích dungeon lâu dài là cạn kiệt Thể lực và Tinh thần, bởi vì bản thân chúng ta khó mà nghỉ ngơi một cách thoải mái ở trong đấy được.”

Anh phải vượt qua bọn quái vật xung quanh mình. Rồi ngay sau khi bản thân đang sức cùng lực kiệt vì vừa mới dọn dẹp xong lũ quái thường thì anh lại phải đối mặt với con manh nhất, con quái trùm. Cho dù có là Thợ săn cấp cao thì sau khi chiến đấu liên tục, anh vẫn phải thấy mệt thôi. Thậm chí nếu anh có cài đặt đồng hồ khẩn cấp để nghỉ ngơi đi chăng nữa, những hậu quả ấy vẫn sẽ khiến anh không thể ngủ ngon được.

Đối với những Thợ săn cấp trung và thấp thì còn tệ hơn nữa. Thời gian công lược các dungeon thì sẽ ngắn hơn, nhưng họ nhanh mệt hơn và mức độ hồi phục cũng chậm hơn so với những Thợ săn cấp cao. Cho dù có nghỉ ngơi ở trong dungeon thì họ vẫn sẽ bị nỗi sợ hãi xâm chiếm và điều đó khiến việc hồi sức trở nên vô nghĩa. Những Thợ săn cấp thấp chưa có kinh nghiệm thậm chí còn phải thức trắng để chú ý đến động tĩnh xung quanh họ; mà cho dù có nhiều kinh nghiệm thực chiến đi chăng nữa thì họ cũng khó lờ đi nỗi lo giống như những Thợ săn cấp cao.

“Tuy nhiên, sử dụng thuốc hồi phục thể lực sẽ giúp anh bình phục đáng kể trong việc tối đa hóa hiệu quả của việc nghỉ ngơi. Ngủ khoảng một hoặc hai tiếng sẽ có tác dụng như ngủ đủ tám tiếng trên một chiếc giường êm ái và bầu không khí thoải mái.”

Sử dụng thuốc hồi phục thể lực không có nghĩa là bạn không cần ngủ, nghỉ ngơi vẫn là điều cần thiết. Các thí nghiệm đã chỉ ra rằng nếu một Thợ săn Cấp F sử dụng thuốc hồi phục thể lực cấp cao và không nghỉ ngơi, thời gian để duy trì thể lực và tinh thần ở mức bình thường là một tuần. Nếu bạn cứ tiếp tục trong một tuần mà không ngừng nghỉ thì hiệu ứng của thuốc hồi phục sẽ bị vô hiệu và tình trạng của bạn sẽ nhanh chóng chuyển biến xấu đi.

Nghỉ ngơi ít nhất từ một đến hai tiếng mỗi ngày cũng như duy trì lối sống bình thường nhất có thể ở bên ngoài dungeon được các chuyên gia khuyến khích.

“Tùy thuốc vào nguyên liệu mà, nó sẽ có tác dụng giống như những chất kích thích và hoàn toàn miễn nhiễm với Kháng Độc. Hiệu quả của nó cũng cao hơn nhiều so với bình thường, nó tăng khả năng tập trung trong lúc giao tranh, cũng chính là thứ mà ta cần trước khi chiến đấu với con trùm. Anh đã có sẵn hai lọ ở trong túi đồ của mình rồi, cái này sẽ là lọ thứ ba.”

Bằng một cách nào đó, việc này giống như tôi đang bán thuốc cấm vậy. Là do tôi đã nhận được quá nhiều cuộc gọi tiếp thị sao?

“Trên tất cả, anh có thể độc quyền hóa nó từ nửa năm đến một năm kể từ bây giờ. Tôi không cần phải giải thích về những lợi nhuận lâu dài mà việc độc chiếm một vật phẩm tiêu thụ của Thợ săn mang lại, đúng không?”

Một dungeon khác với những vật liệu để tạo ra thuốc hồi phục thể lực sẽ không xuất hiện sau khoảng một năm rưỡi nữa. Cho dù nếu khả năng dungeon xuất hiện có được tăng lên, thì cũng phải nửa năm mới có một lần.

“Cũng không hẳn là độc quyền.”

“Việc đó còn tùy vào anh. Không phải chỉ cần bàn bạc qua loa với Haeyeon là được rồi sao? Có thể coi là nửa độc quyền rồi đó chứ.”

Như thể đang hỏi ‘nghe thế nào?’, tôi nhìn thẳng vào mắt của Sung Hyunjae. Một khi thuốc hồi phục thể lực xuất hiện, Nhật Bản sẽ trở nên điên cuồng. Sesung chính là kẻ chắn đường bọn họ nên tôi mới đặc biệt tăng lượng cổ phần của anh ấy lên 40%.

“Nhân tiện, khiến cho một dungeon xuất hiện cũng có nghĩa là tôi có thể làm điều ngược lại. Đừng có nghĩ đến việc chiếm giữ nó.”

Dungeon mà Noah và Liette đã tấn công, thứ mà đã xuất hiện sai thời điểm, đã bị những kẻ Phản Luân xóa bỏ. Vậy nên bọn họ cũng có thể làm vậy với một dungeon có chứa vật phẩm chế tạo thuốc phục hồi thể lực.

“Vấn đề này quan trọng bởi vì bản thân tôi liên quan đến mọi khía cạnh. Tôi công nhận rằng anh đã rất chăm chỉ, nhưng tôi không chấp nhận sự tham lam.”

Tôi lấy ra một bản hợp đồng và nói. Được chứng nhận bởi Hiệp hội Thợ săn, loại hợp đồng có hai bản giống nhau để chúng tôi mỗi người giữ một bản.

“Nói thật nhé, cho dù chúng ta có lấy 30% thôi thì nó vẫn còn hấp dẫn lắm. Hãy cố hết sức để bảo vệ nó để không cảm thấy hối tiếc nào.”

Sung Hyunjae chìa tay ra.

“Việc đó hơi rắc rối đấy, vì sẽ có khá nhiều con sâu bọ muốn phức tạp hóa vấn đề mà.”

“Mật ngọt chết ruồi đó.”

Anh ta nhận lấy bản hợp đồng rồi lấy ra một cây bút. Anh ta khẽ mỉm cười khi nhìn sơ qua những điều khoản. Sau đó kí tên và đưa lại một bản cho tôi mà không vẽ thêm chuyện nữa.

“Theo những lời Han Yoojin-gun nói, tôi tin rằng không nên dễ dàng từ bỏ nó cho dù chúng ta có bị đẩy về 30% hay ít hơn nữa, nhưng hợp đồng lại ghi 40% này. Cậu bị cuộc trò chuyện lúc trước của chúng ta dọa à?”

“Lần này thì tôi bỏ qua cho anh đấy, bởi vì chúng ta phải hợp tác hơn chục năm nữa mà.”

Nói đúng hơn thì tôi sợ, nhưng việc cho thêm 10% để đổi lấy Sung Hyunjae với tư cách là đối tác thì cũng xứng đáng.

Khi tôi nhìn lên để xem anh ta có phàn nàn gì không, anh ta đang cười thầm. Anh ta cảm thấy chuyện này nực cười sao?

“Bằng mọi giá, không có chuyện có Phi Thức tỉnh giả đến từ Nhật Bản đâu; tên đó đâu phải là Cấp S đâu, đúng không? Ngài cục trưởng Song đã tăng ca sẵn rồi nên chúng ta không thể giao thêm việc cho anh ấy được.”

Cho dù Hội trưởng Hội Sesung có tuyệt vời đến mức nào đi chăng nữa thì không thể nào một Thợ săn Cấp S như anh ta sẽ chấp nhận việc chờ đợi hơn hai tiếng đồng hồ.

“Anh ta Cấp A mà.”

“Tôi rất vui khi nghe điều đó, nhưng làm ơn ít nhất hãy đối xử tốt với anh ấy. Tôi đã không thể nhờ vả ngài cục trưởng Song từ hồi sinh nhật của ai đấy.”

“Anh ta không nhấc máy à?”

Thay vì tiếp tục đi thì Sung Hyunjae lại dừng bước lần nữa.

“Không, có vẻ là anh ấy rất bận. Bởi vì những Thợ săn Cấp A từ nước ngoài đang gây ra rất nhiều rắc rối.”

“Không lý nào lại như thế.”

“Sao lại không chứ? Ngài cục trưởng Song có nhiều việc đến mức không thể hoàn thành được trong ngày một ngày hai. Tôi cá rằng anh Sung đây là nguyên nhân của phân nửa việc đó.”

Sung Hyunjae suy nghĩ xa xăm một lát rồi từ từ nhếch môi.

“Cục trưởng Song đang hành xử đáng yêu thật đấy.”

Ngài cục trưởng Song ơi, chạy ngay đi. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi nghĩ tốt nhất thì anh nên tránh mặt anh ta một thời gian.

“Tôi không biết anh đang nghĩ gì nhưng làm ơn hãy ơn hãy dừng lại đi.”

“Có vẻ như Yoojin-gun khá quan tâm đến cục trưởng Song Taewon đấy nhỉ?”

“Đó là do tôi có lương tâm của một người bình thường. Dù sao thì, anh hãy tha cho những người đang bị kiệt sức đi.”

Bởi vì mỗi Song Taewon thôi mà lương tâm của tôi đã biến thành một con nhím. Nó đã bị chích đi chích lại liên tục. Chất kích thích có tác dụng với Thợ săn Cấp S không nhỉ? Bất cứ thứ gì có tác dụng với anh ấy… chắc đều đã bị luật pháp cấm hết rồi ấy nhỉ? Cục trưởng Song ơi là cục trưởng Song, sao anh lại giữ cái chức đó chứ? Thuốc hồi phục thể lực cũng đắt lắm.

“Anh nói rằng bên Nhật Bản đang nghi ngờ lý do vì sao chúng ta muốn cái dungeon đấy, đúng không?”

Tôi nói và kiểm tra giờ trên điện thoại mình. Tôi muốn có một cái đồng hồ đeo tay.

“Bọn họ cho rằng chúng ta đang nhắm tới các dungeon để bắt những quái vật và sử dụng chúng như thú cưỡi.”

“Thú cưỡi á? Chỗ đó có quái vật tốt không?”

“Tôi nghe bảo chỉ số của bọn chúng chỉ nằm ở mức trung bình thôi, nhưng tỉ lệ để những con non xuất hiện thì cao đấy.”

Anh ấy nói rằng những con non thường được tìm thấy giữa bầy quái vật bình thường. Có tổng cộng bảy con quái non đã được tìm thấy trong lúc đang tấn công dungeon. Mặc dù đa số chúng là từ Cấp B đổ xuống nhưng đôi khi vẫn có vài con Cấp A, vậy nên họ mới nói rằng những con quái non có thể tăng trưởng lên Cấp A.

“Bọn chúng là những con quái trông giống những con bò, vậy nên nó sẽ là một dungeon tốt nếu nó có thể cho ra số lượng lớn những con bê để sử dụng như thú cưỡi ở trong những dungeon cấp cao, họ nghĩ như thế đấy.”

Bọn chúng không phù hợp để sử dụng bởi những Thợ săn Cấp S trong giao tranh, nhưng đối với những Thợ săn Cấp A trở xuống thì ổn. Khỏi cần nhắc đến Cấp S, kể cả những con quái non Cấp A còn khó tìm nữa mà, vậy nên tôi rất phấn khích khi bọn chúng xuất hiện nhiều như thế này.

Tất nhiên là nếu không có tôi thì bọn chúng cũng không đáng giá là mấy. Đó chính là lý do vì sao mà chúng đã không được chú ý lắm lúc ở tiền hồi quy.

“Cảm ơn anh vì đã cung cấp một thông tin thay thế nhé. Và bọn họ đưa ra yêu cầu gì?”

“Bọn họ yêu cầu trao đổi dungeon slime. Có vẻ như bọn họ tin rằng thứ đó cũng có giá trị với chúng ta.”

“Không có tôi thì thứ đó có khác gì dungeon bình thường đâu chứ? Tôi đang định sử dụng cái dungeon slime đó như con mồi; kinh tởm thật.”

Dungeon vật liệu cho thuốc hồi phục thể lực có giá trị nhiều hơn dungeon slime nhiều, nên tôi cũng không ghét việc này lắm. Dù vậy, tôi vẫn phải nhúng tay vào chuyện này.

“Hừm, không giống với hình tượng lúc trước của tôi, có lẽ tôi nên giới thiệu bản thân là đối tác của Hội trưởng Hội Sesung nhỉ? Bởi vì anh sẽ rất thất vọng nếu tôi tỏ ra yếu đuối.”

“Giống như tôi nói lúc trước, tôi không định ép cậu thay đổi chỉ trong một đêm. Hơn tất cả, nếu như bọn họ thấy cậu thay đổi vào lúc này, Yoojin-gun, thế giới vẫn chưa chấp nhận chuyện đó đâu. Hình tượng công khai của cậu đã được xây dựng vững chắc từ lâu rồi.”

Hình tượng công khai của tôi là một nạn nhân ngây thơ, yếu đuối. Nó hữu dụng lắm. Trừ phi tôi bất ngờ có những chỉ số Cấp S thì đúng như lời Sung Hyunjae nói, sẽ rất khó để thay đổi nó.

“Vậy thì hãy tận dụng nó thêm lần nữa nào.”

Tôi nên sử dụng nó mỗi khi có thể.

“Và ngài Đồng minh này.”

Tôi nhướn mày với anh ấy và nói bằng giọng điệu chắc chắn.

“Không phải anh đã khá bất lịch sự khi không thông báo cho tôi về sự xuất hiện của quan chức Nhật Bản sao? Đấy còn là chưa nhắc đến việc anh không báo cáo về tiến triển tạm thời đó. Không phải dungeon ở Nhật là nỗ lực hợp tác đôi bên sao? Xin hãy chú ý để những việc này không tái diễn nhé.”

Bọn tôi là đối tác làm ăn mà. Thật là vô lý khi chỉ được thông báo sau mọi việc.

“Tôi đã phạm một sai lầm. Tôi sẽ ghi nhớ điều đó, cậu đối tác.”

Tôi không rõ anh ta đang mỉm cười để trêu tôi, hay đó là biểu cảm thường trực của anh ta.

“Vậy thì chúng ta đi thôi nhé, Giám đốc Han?”

“Anh đã để họ đợi lâu rồi, nhanh lên nào, ngài Hội trưởng Hội Sesung.”

Anh ta gật đầu rồi chúng tôi sóng vai cùng nhau. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn nghĩ tư thế này thật kì quặc.

Hai tiếng bốn mươi lăm phút. Đó là tổng số thời gian đã trôi qua trước cảnh cửa đó, thứ đã bị đóng chặt sau khi bọn họ được dẫn vào phòng hội nghị, trước khi nó được mở ra. Thợ săn Cấp A của Nhật Bản, Nakajima, nhìn hai người đàn ông đang tiến vào với ánh mắt không hài lòng. Tuy nhiên, anh ta lại bình tĩnh và lịch sự đứng dậy. Những Thợ săn khác ngồi cạnh anh ta cũng hành xử như thế.

Cho dù anh ta có bị bắt phải đợi lâu đi chăng nữa thì đối phương vẫn là Thợ săn Cấp S. Không khó để bọn họ cúi đầu vì cấp bậc vẫn được ưu tiên hơn quốc tịch mà.

“Tôi rất vui khi được gặp anh, Hội trưởng Hội Sesung.”

“Tôi đã khiến mọi người phải đợi.”

Bọn họ nghe thấy anh nhẹ nhàng nói. Nhờ vào vật phẩm dịch thuật, bọn họ có thể giao tiếp mà không có vấn đề gì. Sung Hyunjae không hề bày tỏ thêm gì sau những lời xin lỗi khách sáo. Thái độ của anh tuy thô lỗ, nhưng cả hai Thợ săn dường như đã quen với điều đó.

“Đây là Han Yoojin, Giám đốc của Cơ sở Nuôi dưỡng Thú cưỡi. Tôi nghĩ mọi người đã nghe về cậu ấy rồi.”

Sau khi nghe những lời của Sung Hyunjae, Nakajima nhìn lên. Cạnh bên người đàn ông với vóc dáng tuyệt vời và chiều cao hơn 190cm là một người đàn ông thấp bé. Thật ra thì cậu tuy cao hơn mức trung bình nhưng lại đứng cạnh sai người rồi.

Hơn thế nữa, chàng trai này là Cấp F. Nói cách khác, cậu là mục tiêu dễ dàng so với Thợ săn Cấp A.

“Dĩ nhiên rồi.”

Nakajima nở một nụ cười trong khi nhìn Han Yoojin, người đang ngoan ngoãn đứng yên và không dám xen vào cuộc trò chuyện của hai người đàn ông. 

0 0 votes
Article Rating
Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Oldest
Newest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments