Trans : Đan
Beta : Quỳnh
Tôi thích đồ oversize, đơn giản, nhẹ nhàng và mềm mại hơn là đống đồ bó sát, cứng cáp và ngột ngạt này.
“Mình thật sự ghét mặc vest.”
Một bộ vest được may đo vừa vặn, rõ ràng nó sẽ khiến tôi trông ổn hơn. Hơn nữa tôi còn được yêu cầu phải mặc quần áo như thế này toàn thời gian. Đương nhiên là không phải ở nhà nhưng nếu cần phải đi ra chiếc siêu thị gần đó thì tôi cũng phải mặc chúng.
Tuy rằng khi vào dungeon, thay vì mấy bộ đồ rộng rãi, tôi phải mặc đồ bó sát để không bị vướng víu kể cả khi không thích, nhưng thường thì tôi muốn mình thật thoải mái.
Ngoài ra thì mặc dù đã tháng 8 rồi nhưng trời vẫn còn rất nóng, cái thời tiết này có thể khiến cho mấy người ăn mặc chỉnh tề trở nên vô cùng mệt mỏi về cả thể chất lẫn tinh thần.
“Chưa kịp làm gì mà đã cảm thấy mệt mỏi rồi.”
Ngồi một mình ở ghế sau của chiếc xe ngột ngạt này cùng với những suy nghĩ không cần thiết cứ liên tục hiện lên trong đầu tôi. Cả tài xế và phụ xe ngồi ở phía trên đều mặc vest đen và họ đều là hai Thợ săn cấp A của Haeyeon.
Ban đầu tôi định đem Noah đi cùng, nhưng Seok Simyung nói rằng việc mang theo một thợ săn cấp S làm cận vệ khi đi gặp một thợ săn khác cũng ở cấp S có thể coi là đang gây chiến với đối phương.
Kiểu như muốn khoe khoang rằng ‘Tôi có thể khiến mấy cấp S như anh quỳ rạp xuống và phục vụ tôi dễ dàng’.
Nhờ vậy mà không khí trong xe thật im ắng. Thật ngại khi tôi lại là người phá vỡ cái khoảng lặng này. Tôi rút điện thoại ra và kiểm tra thời gian ngoài ra cũng là để tìm việc gì đó làm.
Vẫn còn hơn 30 phút nữa mới tới giờ họp. Bởi vì tôi trẻ hơn, có địa vị thấp hơn và địa vị xã hội cũng kém hơn nên Seok Simyung cũng nói rằng tốt hơn tôi nên đến sớm và chờ đợi từ trước.
“Sung Hyunjae là kiểu người hay đến đúng giờ.”
Seok Simyung nói rằng anh ta không phải loại người sẽ cố gắng đến sớm để gây áp lực uy quyền lên đối phương. Tuy nhiên nếu đến muộn thì chắc chắn anh ta sẽ làm vậy nên tôi phải cẩn thận.
Ngay cả khi cảnh báo tôi hết cái này đến cái kia, Seok Simyung cũng thực sự không mong đợi việc Sung Hyunjae sẽ gặp mặt tôi một cách nghiêm túc. Ở mức độ nào đó thì… tôi cũng đồng ý với điều này.
Sẽ chẳng có gì ngạc nhiên nếu anh ta tự nhiên đến chỗ hẹn sớm và nói rằng ‘tôi chỉ vô tình đến sớm hơn xíu vì đang chán thôi’, và cũng có khả năng thậm chí anh ta còn không đến.
“…Cảm giác cứ như đang chuẩn bị đi phỏng vấn vậy.”
Làm thế nào để một tên học sinh bỏ học cấp 3 không có gì trong tay, phải chật vật kiếm ăn có thể đối đầu với một giám đốc nhân sự và còn là chủ tịch của một công ty lớn giàu có cơ chứ… Khoảng cách lớn tới đáng sợ. Nghĩ về những thứ trước khi hồi quy càng khiến tôi căng thẳng hơn.
Khi tôi đến trước cửa khách sạn nơi hẹn, nhân viên phục vụ đã nhanh chóng đứng sẵn đó và chào đón tôi. Thậm chí còn có nhân viên của khách sạn xếp hàng dài ở đại sảnh xa hoa này.
Đừng nói với tôi rằng anh ta đã thuê cả khách sạn này nhé? Mặc dù hôm nay là một ngày trong tuần nhưng vẫn sẽ có những khách đặt phòng trước mà.
Nhưng suốt quãng đường từ sảnh tới thang máy tôi không thấy thêm một người khách nào cả. Anh ta thực sự không chỉ đặt mỗi phòng hội nghị mà là toàn bộ nhà hàng sao?
“… So với một tên đã cho nổ tung toàn bộ một con tàu du lịch xa hoa thì…”
Kể cả như vậy thì thế này cũng quá mức rồi. Chỗ này sẽ tốn bao nhiêu chứ? Anh ta không thể nào cư xử như một người bình thường được sao?
“Từ đây trở đi, chỉ có Han Yoojin-ssi mới có thể vào.”
Khi chúng tôi bước tới thang máy một thành viên của hội Sesung đang đợi ở lối vào hành lang và nói.
“Vui lòng bỏ những người hộ tống anh ở lại.”
Những người hội Sesung cho biết rằng họ cũng không vào. Chỉ có một số ít nhân viên khách sạn chưa thức tỉnh đã được xác nhận danh tính thì mới được vào. Trái tim tôi đập mỗi lúc một nhanh hơn khi tôi bước về phía trước một mình.
Con đường trải dài với từng tia sáng yếu ớt và một tấm thảm mềm mại, tôi hầu như còn không thì nghe thấy tiếng bước chân của mình. Vẫn còn khoảng 20 phút nữa mới tới thời gian hẹn.
‘Đầu tiên xin hãy vào trong ngồi và đợi, khi Sung Hyunjae xuất hiện thì hãy bình tĩnh đứng dậy và chào anh ta.’
Nghĩ về những gì Seok Simyung đã hướng dẫn, tôi mở cửa. Một phòng khách rộng rãi và yên tĩnh hiện ra trước mặt tôi. Nhìn qua những cửa sổ kính trên tường, tôi có thể nhìn thấy bầu trời đang tối dần. Tôi bước vài bước rồi dừng lại.
‘…Chuyện này không nằm trong tính toán của mình.’
Ở chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ đang mở, tôi nhìn thấy một người đàn ông với đôi chân dài đang vắt chéo, tựa lưng thoải mái vào ghế và nhìn về phía này.
Khác với tôi, anh ta trông nhàn nhã đến mức làm tôi hơi bực bội. Sao chưa gì mà anh ta đã đến đây trước rồi. Trước tiên, tôi vừa tiếp tục bước đi vừa đắn đo. Tôi có nên xin lỗi vì đến trễ không?
Nhưng tôi không hề đến muộn mà. Có nên hỏi anh ta chờ tôi có lâu không? Nhưng tôi không có tới muộn. Tôi đến sớm mà.
Tôi tới trước bàn. Sung Hyunjae chỉ mỉm cười ngước đầu nhìn tôi mà không nói lời nào.
“Anh trông dư dả thời gian thật.”
Câu nói bật ra theo phản xạ trước khi tôi kịp suy nghĩ gì đó. Nói thật thì trông cứ như anh ta không có gì để làm ấy. Nhưng dù thế thì đáng lẽ tôi phải nói gì đó như “Anh thật chăm chỉ”… Nghe hơi mỉa mai nhỉ? Hay là gì đó khác thân thiện như “Anh đến sớm thật đó”. Không, cứ chào hỏi anh ta bình thường là được rồi.
“Ừm… ngài hội trưởng hội Sesung.”
“Chào anh” không được đúng cho lắm còn “Dạo này anh vẫn ổn chứ?”… nhưng chúng tôi mới không gặp nhau vài ngày. “Anh có thời gian quản chế vui vẻ chứ?” thì nghe như gây hấn ấy. Đừng chỉ ngồi nhìn tôi như thế mà hãy nói gì đó đi chứ. Làm ơn.
“Tôi được nghe bảo rằng đến sớm như này không phải là tác phong thường thấy ở anh nên tình hình hiện tại có hơi bất ngờ ạ.”
“Tôi không thể bất cẩn như vậy trong lần gặp đầu tiên của tôi với đối tác của tôi được.”
“Vậy đó là lý do tại sao anh chọn thuê toàn bộ khách sạn ư?”
“Đây là chút lòng thành của tôi.”
Khái niệm “một chút” của tôi và anh khá khác nhau đấy. Tôi liên tục kiềm chế không nói ra những lời thô lỗ. Thời gian qua nó đã trở thành thói quen rồi.
Dù sao thì tôi cũng không bị cho leo cây. Vì anh ta đã đến trước nên có thể xem đây là tín hiệu tích cực nhỉ. Tất nhiên vẫn chưa thể yên tâm được. Khi tôi ngồi vào ghế đối diện, Sung Hyunjae đã chỉnh lại tư thế của mình.
“Về cơ sở nuôi dưỡng, gần đây tôi đã…….”
Tôi bỗng im bặt vì đột nhiên nhớ tới danh thiếp. Tôi đã định đưa ra danh thiếp một cách tự nhiên trong khi đề cập đến cơ sở nuôi thú. Nhưng trước đó thì, Sung Hyunjae đáng lẽ phải tới muộn hơn… A, không biết nữa. Việc thuê cả khách sạn chính là một cách để chiếm lợi thế, giống như giành lấy nước đi đầu tiên trong ván cờ này ư?
“Xin hãy nhận lấy danh thiếp này trước.”
Tôi lấy ra danh thiếp từ kho đồ. Mặc dù thấy có lỗi với Seok Simyung nhưng tôi không nghĩ mình có thể làm theo hướng dẫn của anh ta. Ngay từ đầu tôi đã không thể bắt chước một doanh nhân thành đạt và lịch thiệp được.
“Giám đốc Han Yoojin phải không?”
“Xin hội trưởng hội Sesung hãy đưa cho tôi một tấm.”
Đây không phải là thủ tục cơ bản khi bắt đầu trao đổi hay sao? Sung Hyunjae cũng đưa danh thiếp của mình cho tôi. Gọn gàng quá. Thông tin liên lạc được in trên danh thiếp khác với những gì tôi biết.
“Như anh đã biết, chúng tôi đang có kế hoạch cải tạo lại cơ sở nuôi thú. Vì vậy, tôi muốn sửa đổi lại một số điều khoản trong hợp đồng hiện tại.”
Haeyeon không có vấn đề gì, còn Moon Hyuna bên phía Breaker đã có phản hồi tích cực. MKC cũng tiêu tùng rồi nên chỉ còn lại Sesung và Hanshin nữa thôi. Tôi được biết rằng nếu nhận được sự đồng thuận từ Sesung thì Hanshin sẽ không phản đối.
“Sẽ không có thay đổi gì đáng kể. Trọng tâm là thay đổi vấn đề an ninh do mỗi công hội đảm nhận trước đây thành nằm dưới sự kiểm soát trực tiếp của cơ sở nuôi thú.”
Nói là “Không có thay đổi gì đáng kể” nhưng kết luận lại mang hàm ý muốn giảm thiểu sự can thiệp từ các công hội. Thông tin an ninh của cơ sở nuôi thú đã bị rò rỉ một cách quá tự nhiên từ những thợ săn đến từ 5, bây giờ là 4 công hội lớn. Tôi cần phải biết rõ người mình gặp là ai và đảm nhiệm công việc nào.
Đây là để ngăn chặn điều đó.
“Tôi từ chối.”
Tôi đã kiềm chế để không nói “Vâng?”. Anh ta tiếp tục nói một cách thong thả.
“Hiển nhiên là không có lý do gì để sửa lại một hợp đồng đã được ký kết trước đó, giờ lại có thêm những điều khoản bất lợi nữa.”
Đúng là vậy. Vấn đề là thực sự không có gì đủ cám dỗ để Sung Hyunjae chấp nhận yêu cầu này. Seok Simyung và tôi đã cùng nhau bàn bạc từ trước để cố gắng nghĩ ra điều gì đó nhưng chẳng nghĩ ra gì phù hợp cả.
“Xin hãy nói cho tôi biết những gì anh muốn.”
“Quả nhiên Han Yoojin-ssi (1) vẫn còn non và xanh lắm.”
“…Vâng?”
“Ngồi thẳng lưng lại.”
Trước lời nói của Sung Hyunjae, tôi ngồi thẳng lưng lên theo phản xạ. Tôi không hề nhận ra rằng mình đã hơi nghiêng người về phía bàn.
“1 lần khi cậu bước vào, 2 lần khi đi về phía bàn, 3 lần khi cậu ngồi xuống. Trong thời gian ngắn ngủi như thế, nét mặt của Yoojin-gun đã thay đổi tổng cộng 6 lần.”
Tôi vô tình lấy tay chạm vào mặt mình. Tôi đã phát hoảng mấy lần, nhưng lộ liễu đến vậy sao?
“Vậy tôi đã mất tư cách rồi ư?”
“Tôi không nhẫn tâm đến nỗi ném một chú chim chưa đủ lông đủ cánh ra khỏi tổ. Đối tác của tôi vẫn còn trẻ người non dạ lắm.”
Anh ta mỉm cười như thể bản thân mình rất hào phóng. Thật cảm ơn vì anh đã nghĩ như vậy.
“Nhưng Han Yoojin-gun, vật sở hữu của tôi có thể làm gì cũng được. Có luộm thuộm hay lôi thôi cũng không thành vấn đề. Dù trong tay tôi là một cây bút chì khuyến mãi được gọt đẽo một cách vụng về thay vì một cây bút đắt tiền, cái nhìn của mọi người về tôi vẫn không thay đổi. Tất cả mọi người đều nhận thức được rằng hội trưởng công hội Sesung có khả năng mua hàng chục đến hàng trăm cây bút khác. Hoặc thậm chí, theo đó thì giá trị của cây bút tôi đang cầm còn được tăng lên nhiều.”
Tay Sung Hyunjae nhẹ nhàng di chuyển như đang chỉ vào tôi.
“Ngược lại, đối tác, thì khác.”
Anh ta lặng lẽ đẩy ghế ra phía sau rồi đứng dậy. Vốn dĩ anh ta đã là một người cao lớn rồi, nhưng ngồi xuống ngước nhìn lên như thế này, trông anh ta càng đặc biệt to lớn hơn nữa.
“Đó là một mối quan hệ mà hai người bình đẳng và thừa nhận lẫn nhau. Nói cách khác, nếu Han Yoojin-gun thể hiện sự thiếu sót.”
Sung Hyunjae cất bước. Anh ta đi vòng qua bàn và tiến lại gần tôi. Tôi cố gắng dõi theo chuyển động của anh ta. Khi gấu áo vest của anh ta khuất khỏi tầm mắt, một bàn tay đặt lên vai tôi.
“Điều đó cũng sẽ gây ảnh hưởng đến tôi. Hơn hết, vì Yoojin-gun là đối tác duy nhất của tôi. Nếu người được tôi thừa nhận và công nhận là ngang hàng với mình mà thể hiện sự kém cỏi, kết quả là phán đoán của tôi cũng sẽ bị nghi ngờ. Người ta có câu: ‘Mây tầng nào gặp gió tầng đấy’, không phải sao?”
Tiếng cười trầm thấp vang lên trên đầu tôi. Khi tôi tưởng tượng mình đứng bên cạnh Sung Hyunjae, mọi thứ trước mắt dần trở nên choáng ngợp. Nếu không có Kháng sợ hãi thì không biết chừng tôi đã thét lên xin bỏ cuộc rồi. Tất nhiên, ai nhìn vào cũng sẽ thấy tôi còn nhiều thiếu sót mà.
Không hề để tâm đến suy nghĩ trong đầu tôi, anh ta tiếp tục.
“Vậy nên là, cho đến cuối cùng, nếu cậu vẫn không đạt được dù là tiêu chuẩn thấp nhất.”
Bàn tay đang đặt trên vai tôi chuyển động, và một ngón tay dài nhẹ nhàng chạm vào cổ tôi.
“Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải kéo những kẻ không xứng đáng ra khỏi ghế ngồi của họ.”
Tôi thở hắt ra như thể cảm thấy buồn nôn. Đó thật sự là một phương pháp đáng sợ để gây áp lực lên người khác.
“Tôi có nên lo lắng cho tính mạng của mình kể từ lúc này hay không?”
“Ôi trời, có vẻ như lời tôi nói đã gây hiểu lầm mất rồi. Tình cảm tôi dành cho Han Yoojin-gun vẫn không thay đổi nên đừng lo lắng. Cậu sẽ chỉ ở một vị trí khác mà thôi.”
“Giống như trước đây ư? Hay là sẽ thấp hơn nữa.”
“Sẽ có thay đổi một chút. Thật phiền phức nếu dây xích lại bị đứt thêm một lần nữa.”
‘Tôi sẽ giẫm đạp lên cậu để cậu không bao giờ có thể nghĩ đến việc nổi loạn nữa’. Ý của anh là vậy phải không? Quả nhiên anh ta không hoàn toàn thừa nhận tôi. Anh ta chỉ cho tôi một cơ hội thôi.
Có vẻ là vậy. Việc này chẳng khác gì thú cưng mình đang cưng nựng bỗng một ngày đứng lên đòi nhân quyền và nói rằng “Tôi cũng là con người”. Anh ta nhân nhượng tới mức này cũng đủ để thấy ngạc nhiên rồi.
Dù vậy thì.
“Sung Hyunjae-ssi, tôi xin lỗi nhưng mà.”
Tôi ngửa ra sau lưng, nhìn thẳng ánh mắt đang nhìn xuống.
“Ngay cả khi tôi vẫn còn thiếu sót đối với anh, sẽ không có chuyện mọi thứ quay trở lại như ban đầu.”
Như thể đang thách thức tôi nói tiếp, đôi mắt hoàng kim hơi nheo lại với vẻ giễu cợt.
“Dù trông tôi trước mặt anh như thế này, nhưng tôi không đơn độc. Nếu anh vội vàng khẳng định quyền sở hữu của mình, dù có là hội trưởng công hội Sesung vĩ đại thì anh cũng sẽ bị cắn lại rất đau đó. Ai mà biết được, thậm chí là anh có thể bị trọng thương đấy.”
Tôi không muốn gây tổn thương đến những người quý trọng tôi. Nhưng dù có thắng hay thua khi đối đầu với Sung Hyunjae thì vẫn không tránh khỏi tổn thất lớn. Và hậu quả tiềm tàng mà nó có thể suy ra về sau cũng rất nguy hiểm. Khi vẫn còn kẻ thù chực chờ ở bên ngoài thì nên tránh xảy ra lục đục nội bộ. Sử dụng sức mạnh khi không cần thiết là một điều ngu ngốc.
Vì vậy tốt nhất là tôi nên ngoan ngoãn cúi đầu. Tôi cứ nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu làm theo những gì Sung Hyunjae muốn và xoa dịu những người xung quanh.
‘Suy cho cùng, đây là con đường mà mình cảm thấy thoải mái nhất.’
Tôi muốn hi sinh chính bản thân mình. Điều này dễ dàng hơn rất nhiều và nó cũng là một phương pháp nhanh gọn hơn.
Nhưng tôi đã nhìn thấy họ lo lắng, đau khổ và giằng xé tâm can vì tôi. Dù đối thủ có là ai đi chăng nữa, dù xác suất thắng lợi là con số không, họ vẫn sẽ trui rèn và giương vũ khí lên vì tôi. Họ sẽ hạnh phúc hơn khi làm điều đó.
Nên tôi có thể làm gì được chứ. Không còn cách nào khác ngoài việc nắm tay nhau, cùng suy nghĩ và lăn lộn cùng nhau. Đến thời điểm cuối cùng, khi không còn sự lựa chọn nào khác, tôi có thể sẽ chùn bước. Vì tôi không mạnh đến thế. Nhưng hiện tại vẫn không sao.
“Anh sẽ không đạt được thứ mình muốn trong tình trạng nguyên vẹn được. Dù là tôi, hay là anh.”
“…Thật khó khăn khi bị cám dỗ như vậy.”
Sung Hyunjae thì thầm. Anh ta lại nói gì nữa vậy? Lẽ nào ý anh ta là mọi việc sẽ hấp dẫn hơn nếu chúng tôi xung đột với nhau? …Tôi có nên rút lại lời vừa rồi và nói rằng ý tôi không phải như vậy không? Hoà bình là nhất. Xin hãy giải quyết bằng lời nói đi.
“Ngài giám đốc Han thân mến, tôi khuyên cậu nên đăng ký vào trường đại học trước tiên.”
“Xin lỗi?”
“Dù tôi nghĩ rằng Seok Simyung đã đưa ra lời khuyên trước rồi. Tốt hơn hết là nên giảm thiểu tối đa những khuyết điểm hiện tại.”
Sung Hyunjae đáp lại và quay trở về phía bàn.
“…Dù bằng cách nào thì việc tôi được đặc cách nhập học vào đại học ngay bây giờ không phải là một hình ảnh tốt.”
“Đặc quyền cũng là một loại năng lực. Người khác có thể thấy bất mãn, nhưng cậu vẫn sẽ được đánh giá cao hơn so với việc chỉ có bằng cấp trung học. Dù thông qua quá trình hay sử dụng cách thức như thế nào đi nữa, nếu là vị trí đạt được bằng thực lực của bản thân thì sẽ dễ dàng được mọi người chấp nhận.”
Đứng đối diện tôi, ánh mắt anh ta nhìn xuống như thể đang đánh giá tôi.
“Vậy thì đơn giản thôi. Trước tiên hãy xem xét lại tình hình hiện tại của Yoojin-gun.”
Sung Hyunjae nói cứ như là một giáo viên. Tôi có thể từ chối buổi học này không ạ?
