Trans: Đan
Beta: Quỳnh
Khi tôi nói với cậu ấy rằng tôi muốn đến thăm Hội trưởng hội Sesung, Noah bỗng nhiên trở nên kì lạ. Cậu ấy có vẻ đang lo lắng về những dự tính sắp tới của tôi và cẩn thận mở miệng
“Buổi sinh nhật… E rằng tôi cũng không thể đến được.”
“Sao vậy? Tôi nghe nói đây là một khoảng thời gian tốt trong việc xây dựng mối quan hệ cho cậu mà. Hơn nữa tôi nghe nói cậu sẽ đi cùng với Myungwoo.”
Tôi chắc chắn rằng không có một cấp S ngu ngốc nào dám động tay vào Myungwoo, nhưng đề phòng vẫn hơn cảnh giác. Vì vậy, Noah phải đi cùng với Myungwoo trong khi tôi ở nhà với Peace.
“Tôi cũng khá lo lắng về việc để anh Myungwoo một mình, nhưng……”
“Anh Myungwoo á?”
“Anh ấy bảo tôi gọi anh ấy thế nào cũng được.”
Myungwoo có vẻ thích Noah hơn tôi nghĩ. Dù sao thì Noah cũng khá dễ thương mà còn tốt bụng nữa.
“Cậu cũng có thể tùy ý xưng hô với tôi như vậy.”
Đôi mắt của Noah rung động mạnh trước lời nói của tôi
“Cái… cái đó tôi cũng muốn… nhưng, nhưng tôi không thể.”
“Không sao đâu mà.”
“…Nếu vậy thì…Không…Tôi thực sự không thể…”
Gì vậy? Cậu có thể goi Myungwoo như vậy còn tôi thì không? Có vẻ cậu ấy không thích tôi như tôi nghĩ? Nghĩ lại thì tỏ ra dễ thương là một cách để đối phó với người lớn tuổi hơn mình của Noah, tôi thậm chí còn bắt cậu ấy làm hết việc này đến việc khác… Chẳng phải tôi trông giống cấp trên của cậu ấy hơn sao? Tôi cũng sẽ cảm thấy không thích nếu sếp của tôi đột nhiên bảo là tôi có thể gọi ngài ấy là anh trai.
“Không sao đâu, hãy làm những gì khiến cậu cho là thoải mái nhất.”
Dù sao đi nữa thì cũng nên tránh những công ty suốt ngày tuyên bố rằng ‘Chúng tôi giống như gia đình của bạn~’
******
Tôi gói món quà lại và liên lạc với Sung Hyunjae. Món quà của anh ta sẽ sớm có và mong rằng anh ta sẽ ghé qua khu vườn công cộng của mình và nhận nó. Bởi vì những món quà không thể được nhận hộ, nên cần phải trực tiếp đến tặng, vì vậy tôi phải hỏi xem anh ta có ở nhà hay không.
Cũng có hơi khó chịu khi anh ta vui vẻ nhận quà của tôi tặng, dù anh ta không mời tôi đến dự tiệc sinh nhật, nhưng bây giờ nghĩ tới việc đó cũng quá muộn rồi.
Nhờ có Noah, tôi nhanh chóng tới tòa nhà hội Sesung. Trời mới sáng sớm nhưng nắng rất gắt nên tôi đã phải đội mũ lưỡi trai, càng nhìn càng thấy tôi giống một tên đưa thư.
Tôi có thể nhìn thấy Sung Hyunjae đang đứng bên trong khu vườn xanh tươi ở trên sân thượng, anh ta ăn mặc khá nhẹ nhàng, chắc vừa ra khỏi nhà.
“Cùng lên thôi.”
Noah bay lên chỗ Sung Hyunjae. Cách nhau hai mét, Sung Hyunjae ngước lên nhìn chúng tôi với mái tóc phấp phới trong gió. Tôi mỉm cười lại rồi mở kho đồ của mình.
[Sợi cừu Sveil.]
Tôi chọn tất cả và thả chúng xuống. Những cuộn len mềm mại, hồng hào rơi xuống đất như mưa. Tôi không chỉ lấp đầy chúng ở trong kho đồ của mình mà cả kho đồ của Noah nữa. Những quả bóng len hồng nóng vây xung quanh nhân vật chính của ngày hôm nay, lăn khắp nơi và nhấn chìm cả không gian trong sắc hồng.
Tôi nhảy xuống rồi bước tới gần Sung Hyunjae, người đang ngước xuống nhìn chằm chằm vào tôi.
“Đây là loại len có chất lượng cao nhất hiện nay, chúng không dễ bị bẩn và rất ấm áp.”
Không những chuẩn bị loại len đắt tiền, tôi còn thuê xưởng riêng để dệt nó sang màu hồng nóng. Tiện thể thay khăn choàng trắng cho Yerimie luôn.
“Đưa tay đây nào.”
Cuối cùng, trên bàn tay duỗi hờ của anh ta, tôi đặt xuống một đôi kim đan. Đây cũng là một sản phẩm đặc chế.
“Sinh nhật vui vẻ. Tuy không được mời đến dự nhưng tôi vẫn sẽ tặng anh một món quà. Nó sẽ giúp anh tránh bệnh mất trí nhớ và sống lâu hơn.”
“Ôi trời, cậu là nàng tiên thứ mười ba đúng không?”
Sung Hyunjae mỉm cười và lảm nhảm vài thứ vô nghĩa.
“Nếu tôi chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn vì bị đâm bởi chiếc kim này thì Han Yoojin-gun sẽ-“
“Ôi thật luôn đó hả? Anh đang nghĩ cái gì vậy ạ? Còn miếng lương tâm nào không đó.”
So sánh bản thân với công chúa ngủ trong rừng sao… Chúa ơi, nghĩ thôi cũng thấy buồn nôn rồi. Với cả, sao anh ta chịu để bị kim đâm được?
“Vâng vâng, vậy thì vị khách không mời này sẽ rời đi và để anh yên, hãy gọi cho tôi nếu anh chuẩn bị chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn nhé. Có thể tôi sẽ đến tặng cho anh một vòng hoa đó.”
“Sao cậu lại nói rằng mình không được mời chứ, thật buồn khi nghe điều đó.”
Khi tôi quay người chuẩn bị rời đi, Sung Hyunjae tóm lấy tôi và kéo lại. Anh ta cởi mũ của tôi xong ném nó đi rồi tựa cằm lên đầu tôi… một lần nữa.
“Tôi không được mời chẳng phải vì anh không mời tôi đến sao.”
“Vật phẩm của tôi thì muốn tới đâu cũng được mà.”
“Đừng viện cớ nữa. Nó có liên quan tới sự hằn học của anh gần đây không.”
Anh ta không thể tự nhiên bị vậy mà không có lý do được, chắc hẳn đã có gì đó xảy ra. Sung Hyunjae im lặng một lúc rồi nói.
“Tôi chán.”
“…Vâng?”
Tim tôi hẫng một nhịp trong giây lát. Nếu không có kháng sợ hãi thì tôi đã run lẩy bẩy rồi. Tôi tưởng rằng anh ta nói chán tôi, nhưng có vẻ là không phải.
“Tôi cảm giác như mình đang lặp đi lặp lại một việc. Như cùng trải qua một địa điểm, một khu vực, một chương trình, rồi thực đơn. Tới cả những món quà cũng y chang lần trước.”
Sung Hyunjae tỏ vẻ chán nản. Kí ức về thế giới trước hồi quy của anh ta càng ngày càng rõ ràng. Đúng là từ trước cho tới nay, mọi sự kiện đều khác so với kiếp trước. Một thợ săn cấp S và hội của hắn ta đã biến mất, Hiệp hội bị thay máu, nuôi dưỡng quái thú, một thợ rèn và những thợ săn cấp S mới, thậm chí cả những dungeon chưa từng thấy trước đây.
Sự trở lại của tôi đã thay đổi mọi thứ, nhưng không phải sinh nhật của Sung Hyunjae. Mọi thứ vẫn vậy ngoại trừ việc có thêm vài vị khách.
‘Đó cũng có thể là lý do anh ta cảm thấy bị dejàvu.’
Khác với những chuyện khác, anh ta sẽ cảm thấy sự lặp đi lặp lại rõ ràng hơn vì chuyện này diễn ra y như cũ.
“Khá ngạc nhiên khi anh thấy đống len hồng đó mà không có phản ứng gì cả.”
“Cậu là ngoại lệ, rất mới mẻ.”
Bởi vì khoảng cách giữa tôi và anh rất lớn. Ngay từ đầu tôi vốn chỉ là một nhân vật phụ bị chôn vùi từ đầu mà không có bất kì tiếng nói nào.
Tôi nghĩ đó có thể là lý do mà Sung Hyunjae đối xử với tôi nhẹ nhàng hơn. Không phải do kỹ năng mà do tôi là một người có thể khiến anh ta thích thú và quan tâm.
Nếu tôi không làm gì thì anh ta sẽ tiếp tục như thế này, trở thành một người đàn ông chán chường không thể chịu đựng được sự lặp đi lặp lại của một ngày sinh nhật, hay thậm chí là sự lặp lại của từng ngày từng tháng.
Nhưng vì tôi đã giới thiệu cho anh ta vài rắc rối, nên anh ta đã cảm thấy hài lòng và chấp nhận chúng một cách vô thức?
“Cho nên tôi đã cố tình bỏ quên cậu.”
Tim tôi lại nhói lên. Đừng nói rằng vì bản thân cảm thấy kỳ lạ nên anh đã thử làm vậy nhé?
‘Và gửi lời mời muộn tới Yerimie và Myungwoo.’
Lời mời được gửi tới Yoohyunie sớm nhất. Rồi tới Moon Hyuna vì cô ấy chưa từng tới Hàn Quốc, Liette cũng nhận được một cái. Yerimie đến muộn hơn họ và Myungwoo thậm chí còn muộn hơn nữa. Người nào bị lặp lại càng ít thì anh ta càng trì hoãn lời mời sao? Kiếp trước Yerimie là một trong những thợ săn cấp A nổi tiếng nhất, nhưng không phải là cấp S. Còn Myungwoo lại là người chưa từng xuất hiện bao giờ.
Và người thay đổi nhiều nhất, can thiệp sâu nhất, người ban đầu vốn chẳng có liên hệ gì với Sung Hyunjae cũng như người mang tiếng xấu, Thợ săn cấp F không có một chút sức mạnh gì, chính là tôi.
‘Đôi khi sự sắc bén của anh thật thừa thãi.’
Có linh cảm thì thôi đi, lại còn kiểm tra nữa chứ?
“Cảm ơn anh vì đã đánh giá cao tôi đến thế.”
“Tôi mới là người nên cảm ơn, nhờ đó mà cậu chủ và cục trưởng Song Taewon đã trở nên thú vị hơn nhiều.”
“Đừng coi em trai tôi như món đồ chơi của anh. Chẳng phải anh đã biết Yoohyunie trước khi gặp tôi sao? Em ấy có gì khác à?”
“Sao lại không lạ nhỉ? Nếu em trai của Han Yoojin không phải là Han Yoohyun thì ngay từ đầu tôi cũng không quan tâm tới cậu ta.”
“…Ý anh là sao nữa?”
Tôi tưởng anh ta giúp đỡ vì cả hai đều là cấp S chứ.
“Nếu không có Han Yoojin-gun thì tôi cũng không phải dính líu gì tới Han Yoohyun.”
“Không phải dính líu sao?”
“Cậu ta không có ý định hòa nhập. Cậu ta lang thang một mình khắp nơi, thậm chí còn hơn cả Liette. Vì vậy tôi đã nghĩ rằng cậu ta sẽ không tồn tại được lâu ngay cả khi cậu ta tự thành lập được một công hội và tôi cũng không chú ý gì tới cậu ta.”
…Yoohyun thành lập hội vì tôi. Nếu không có tôi thì em ấy sẽ không làm vậy.
“Tuy nhiên, cậu ta vẫn tiếp tục dẫn dắt Haeyeon và phát triển nó nên tôi cũng có chút hứng thú, trong thời gian ngắn.”
“Đừng có coi em trai của người khác là thú vui của anh, rõ ràng chúng tôi có thể tự lo liệu được mọi thứ. Nếu anh cứ thô lỗ như vậy thì thật sự sẽ bị kim đâm và chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn đó.”
Tiếng cười nhẹ bật lên từ phía bên trên. Anh ta coi tôi như một chú mèo con đang cố rít tiếng khè đe dọa vậy… Thực ra thì sự thật đúng là như vậy, tôi có hơi tự hỏi rằng đây là sự khác biệt giữa cấp F và cấp S bẩm sinh sao.
“Nhưng chỉ trong thời gian ngắn thôi. Tôi không có hứng thú với Han Yoohyun. Cậu ta cũng hiếm nhưng không phải là duy nhất. Nhưng chỉ có duy nhất một ’em trai của Han Yoojin’ thôi. Điều đó đã ngay lập thức gợi lên sự chú ý của tôi, đặc biệt là khi tôi tò mò tại sao cậu ta lại được tạo ra như thế.”
Với số lượng cấp S ít ỏi, bao gồm cả anh ta, đúng là kì lạ khi anh ta chẳng hề coi trọng họ. Chà, đối với Liette, điều đó còn thể hiện rõ ràng hơn nữa.
‘…Vậy nên, nếu không có mình.’
Hình ảnh của Yoohyunie và Liette đồng thời hiện lên trong đầu tôi. Tim tôi đau nhói. Bây giờ tôi cảm thấy thật tệ. Gần đây em ấy trông có vẻ ổn… nhưng……
Nếu không có tôi…
“Giờ tôi hiểu tại sao rồi, tôi không có ý định làm phiền cậu ta. Tôi cũng đã hứa sẽ đối xử tốt với cậu nên tôi sẽ cố chịu đựng điều đó.”
Dưới sự im lặng của tôi, Sung Hyunjae cười và nhẹ nhàng an ủi rằng không có gì phải lo lắng cả. Việc anh ta nói rằng anh ta sẽ kiềm chế bản thân làm tôi không thể ngờ tới.
“Không phải việc làm phiền tôi sẽ vui hơn sao?”
Anh ta không trả lời mà chỉ nở nụ cười thật ngầu.
“Anh đừng có gây sự với con nít nữa. Với ngài cục trưởng Song cũng vậy, anh hãy tránh xa ra một chút. Anh ấy đã rất mệt mỏi rồi.”
“Cậu yêu cầu nhiều thật đấy nhỉ? Nhưng tôi đồng ý là sẽ để yên cho những đứa trẻ của cậu. Và tôi cũng đang đối đãi tốt với cục trưởng Song Taewon mà.”
Nếu Song Taewon nghe được câu này thì chắc hẳn nếp nhăn trên trán anh ấy sẽ sâu gấp đôi bình thường.
“Lần này tôi thậm chí còn gửi thiệp mời kèm một bộ đồ được thiết kế riêng cho anh ta. Tuy nhiên, thật không may rằng nó đã bị trả lại.”
“Anh biết rằng anh ấy không được nhận quà gì mà, anh làm thế để làm gì cơ chứ?”
“À tất nhiên Han Yoojin-gun cũng có một bộ cho riêng mình nên không cần phải ghen ti như vậy đâu.”
Chết tiệt, đừng nói nhảm nữa được không? Tôi liếc nhìn Noah, cậu ấy đang ngồi đó mà không làm gì cả. Anh ta cứ thì thầm ở gần tôi nên cậu ấy cũng sẽ không nghe được gì nhưng tôi vẫn khá lo lắng. Khi chúng tôi chạm mắt, Noah vẫy đuôi và ngoan ngoãn chờ đợi như một chú cún nhỏ.
“Cậu thích trắng hay đen, hay là-“
“Đen.”
Từ chối cũng không được nên tôi đành chấp nhận nó bằng một cách nào đó.
“Khiêm tốn thật đó, Han Yoojin-gun. Tôi sẽ mua hai mươi bộ vậy.”
“Đây không phải vàng bạc hay sắt gì mà lấy tận hai mươi cái! Tôi xin từ chối!”
“Vì sự khiêm tốn đáng quý này, thêm mười bộ nữa nhé.”
…Tôi từng không muốn phải gây gổ gì trong ngày sinh nhật, nhưng hôm nay tôi tự nhiên cảm thấy ổn với nó. Tất nhiên là các cấp S khác sẽ đập anh ta thay cho tôi…
“Vậy anh vẫn không định mời tôi sao? Tối nay tôi có một món quà tốt hơn dành cho anh đấy.”
“Tôi đang định tự mình đến đón cậu.”
Ôi trời, một cái dự định chết tiệt. Đáng ra anh ta nên mặc kệ tôi và xác nhận lại cái linh cảm của bản thân đến tận cuối buổi sinh nhật.
“Tôi không thể để nhân vật chính của ngày hôm nay làm vậy được. Tôi sẽ tự mình đến sau.”
Nếu anh cảm thấy chán thì đi mà ngồi đan len ấy.
Với hàng loạt lo lắng trong lòng, tôi trở về Haeyeon. Yerimie đang lên lớp còn Yoohyunie thì đang đi làm. Trong khi giải đấu giữa các cấp A đang thu hút sự chú ý của mọi người, việc chia nhỏ MKC nhanh chóng được hoàn thành. Gửi Haeyeon, Sesung, Breaker và Hanshin. Chúng tôi quyết định chia đều mọi thứ, về phần các thợ săn trị liệu cấp A thì vẫn đang tranh luận.
“Sao anh lại tới chỗ của hội trưởng Sesung vậy?”
Ngồi xuống chiếc ghế dài ở văn phòng của Yoohyunie, em ấy đưa nước trái cây đến chỗ tôi và hỏi. Tuy rằng không thích việc tôi lang thang mọi chỗ, nhưng Yoohyunie cũng không còn hằn học như trước nữa.
“Anh tới hỏi tại sao ann ta không gửi thiệp mời, anh ta nói rằng sẽ tự tới đón anh nhưng anh đã bảo lại rằng anh sẽ tự tới rồi.”
“Anh không cần phải tới đâu. Em cũng không muốn tới đó.”
“Nếu em không đi vậy Yerimie thì sao? Không thể để nhóc ấy đi một mình được.”
“Em đã ngồi nói chuyện với hội trưởng hội Breaker. Nếu em không đi thì thợ săn Kim Sunghan sẽ tham dự thay thế.”
Nhờ tôi mà một trong ba người đã ở lại Haeyeon. Kim Minee có thể được biết tới là một cấp S nhưng vì có rất nhiều cấp S từ nước ngoài nên cậu ấy có vẻ hơi khó chịu khi là cấp S giả.
“Sao em không nói sớm hơn chứ?”
“Nếu em làm vậy thì anh sẽ đẩy em đi bằng được, với cả em có chuyện muốn nói vào bữa tối nay.”
Là về đồng hồ à? Yoohyunie vừa nói vừa gọi điện thoại.
“Vậy thì anh cũng nên chuẩn bị sớm đi.”
“À, được thôi.”
Trong lúc Yoohyunie đang nghe điện thoại để chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật, tôi nhìn chằm chằm thằng bé và nghĩ, hẳn em ấy cũng rất cố gắng để trở thành một hội trưởng tài giỏi nhỉ, nhưng mà…
‘…Em ấy có đang cố chịu đứng gì không vậy?’
Những lời của Sung Hyunjae liên tục chạy qua tâm trí tôi.
“Yoohyun-ah.”
“Sao thế?”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Yoohyunie quay lại nhìn tôi. Mắt em ấy hơi nheo lại khi mỉm cười.
“Không, không có gì đâu. Sao chúng ta không bỏ phắt cái bữa tiệc đó đi mà cùng nhau ăn tối nhỉ?”
“Đương nhiên là em rất thích điều đó rồi.”
“Em thực sự không nên làm vậy đâu, hội trưởng à.” Tôi cười cợt trong khi đang nghịch tóc của thằng bé. Nghe thấy câu đùa của tôi, em ấy vui vẻ hẳn lên và điều đó khiến tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Biết được rằng tôi sẽ đến cùng, Yerimie thực sự rất phấn khích. Cô nhóc có vẻ khá lo lắng khi để tôi ở lại một mình, và phải ngăn cô nhóc chọn trang phục cho tôi mới được. Phong cách của Yerimie cũng không tệ nhưng mà… nó hơi dễ thương so với tôi.
Theo sau đó là Myungwoo, Noah và Moon Hyuna cũng đã tới và chúng tôi bắt đầu lên đường đến dự bữa tiệc sinh nhật của tên khốn kia.
