S-class

Chương 173: Chị em cãi nhau (1)

Trans: Hi

Beta: Gulu

“Thợ săn Yoo Myungwoo?”

Noah cẩn thận nói với Myungwoo sau khi lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi.

“Anh có thể đề cử một vật phẩm cho Yoojin-ssi sử dụng để cưỡi tôi không?”

Ngay trước khi tôi kịp phản ứng, Myungwoo đã lấy ra một cây thước dây.

“Bộ yên cương để leo núi nhé?”

“Yên á?”

“Ừ, nó sẽ dễ dàng hơn vì cũng dùng được trong hình dạng con người.”

“Nghe tuyệt thật đó! Liệu anh có thể làm một cái dùng được với cả hai dạng người và rồng không?”

“Tất nhiên, tôi có thể sử dụng da quái vật Cấp S mà Sesung đã tặng cho tôi.”

“Cảm ơn anh, Thợ săn Yoo Myungwoo.”

“Đừng lo. Hãy chăm sóc cho Yoojin giùm tôi nhé.”

Myungwoo đo lường số đo cơ thể của Noah ở hai dạng rồng và người trong khi tôi đang cố tưởng tượng xem cái bộ yên đó sẽ trông như thế nào.

“Tôi sẽ làm nó vững chắc hơn bằn cách thêm một vài tính năng nữa.”

“Giá cả như thế nào ạ?”

“Tất nhiên là miễn phí rồi.”

Noah mỉm cười trước câu trả lời của Myungwoo, trông họ có vẻ hợp nhau.

***

Myungwoo và Noah bàn luận rất lâu về cái bộ yên cương vì Noah vẫn chưa có vật phẩm để em ấy sử dụng trong hình dạng rồng. Thế nên, Myungwoo nói rằng cậu ấy sẽ cố gắng hết sức để làm ra một vật phẩm phù hợp với Noah nhất có thể sau khi nghe về Liette.

“Thiết bị cưỡi dành cho quái thú rất hiếm và đa dạng, vậy nên nó cần phải được làm theo ý khách hàng. Tôi đã từng nhận được một vài yêu cầu.”

Myungwoo nói rằng Haeyeon, Sesung, Breaker đều đã từng yêu cầu, và cả những món đồ dành cho Peace được làm theo các kích cỡ khác nhau nữa.

“Nhưng cũng có giới hạn về việc điều chỉnh kích cỡ, những chức năng khác sẽ bị giảm nếu tôi quá tập trung vào kích thước.”

Noah là con rồng nhỏ nên cái yên có thể sử dụng ở cả hai dạng. Liette thì không thể.

“Thợ săn Noah, hãy mang vảy của cậu đến đây sau khi cậu lột da. Việc sử dụng một phần da của cậu sẽ giúp điều chỉnh kích thước dễ hơn, cũng như giúp cho vật phẩm này hoạt động một cách tối ưu.”

“Vì tôi có kỹ năng trị liệu nên có thể làm ngay bây giờ–”

“Khoan đã!”

Tôi ngăn Noah ngay trước khi cậu ta định lột da mình trong dạng rồng.

“Tôi nghe bảo em trai của cậu và Thợ săn Park Yerim đã đến nhà cậu.”

“Vậy à? Yerimie nói với tôi rằng con bé cảm thấy cô đơn. Tôi khá lo lắng vì con bé là nữ, nhưng có vẻ để con bé một mình còn tốt hơn.”

Tôi đã cho cô nhóc ấy một phòng tắm và chắc chắn rằng con bé sẽ mặc đồ khi ở trong nhà. Ít ra thì căn nhà đấy cũng rộng.

“Cả hai bọn họ cãi nhau nhiều lắm, ngay từ tuần đầu tiên cơ. Họ đã như thế từ lần đầu gặp nhau rồi.”

Nhưng nếu bọn trẻ thật sự ghét nhau thì căn nhà của tôi đã nổ tung rồi.

“Cậu có vẻ rất vui.”

Myungwoo mỉm cười khi nghe tôi nói về chuyện của ngày hôm qua và sáng nay. Tôi có như thế à? Tôi sờ mặt mình để kiểm tra.

“Hãy mang vài chiếc bánh quy mật ong về nhé. Cậu thích đám trẻ mà.”

“Cảm ơn cậu.”

Tôi cố gắng bày tỏ lòng biết ơn của mình qua lời nói nhiều nhất có thể.

***

Tôi đến thăm Nhóm Seok Hayan trước khi quay về cơ sở nuôi dưỡng, nhưng hình như bọn họ đã đi ra ngoài rồi. Có lẽ tôi nên quay lại vào ban đêm vì bọn họ thông báo rằng việc tìm kiếm và đo đạc cánh cổng đã gần hoàn thành.

‘Mình nên đặt thêm an ninh cho họ.’

Tôi có thể bảo vệ các công chức nhưng kết quả điều tra của họ lại là vấn đề hoàn toàn khác. Những Thợ săn Cấp cao ở đó đến từ những bang hội khác nhau, và Noah cũng không thể gặp họ cả ngày. Tôi nên để một con ma thú Cấp S ở đó với họ vì ma thú không bị xem là tài liệu nghiên cứu. Có lẽ một con ma thú non mà không phát triển to lớn về sau như Blue sẽ là sự lựa chọn tốt…

Noah giúp tôi bay lên khu vườn trên sân thượng và Blue bay về phía tôi. Peace nhe răng ra còn con chim ưng thì lại lắc đuôi đầy xấu hổ. Blue đi vòng quanh chúng tôi rồi bay về phía Noah, người dễ dàng chặn được cú trượt sát vào chân của nó.

– Kkyaa!

Vào lúc này thì Blue đã đủ to để cho con người cưỡi, nó đã trở nên quá lớn và mạnh mẽ đối với tôi. Noah ném Blue lên không trung, con bé nhanh chóng vỗ cánh để đuổi theo con bồ câu. Tôi nhìn Blue đáp lên đỉnh của tòa nhà Haeyeon trước khi quay sang Noah.

“Ngày mai hay ngày kia cậu có rảnh không?”

Cậu ấy cần kỹ năng tấn công mới để đánh lại Liette vì kỹ năng công kích duy nhất mà cậu ấy có là độc và chuyển giao nỗi đau. Cả hai thứ đó không đủ để chống lại Liette, người mà đã biết về những kỹ năng đó rồi.

‘Ngày mai, mình có thể cho cậu ấy một kỹ năng.’

Nếu không thì tôi sẽ tìm cách khác, hoặc bảo Liette cho chúng tôi thêm thời gian hoặc đi gặp kẻ Phản Luân.

“Bất cứ lúc nào ạ. Anh cần gì à?”

Đôi mắt của Noah ngập tràn hảo tâm mà tôi không thể đảm bảo. Vì sao cậu ấy lại tốt với tôi như thế nhỉ? Có lẽ vấn đề chính nằm ở Liette, người mà sẽ không giúp cậu ấy như tôi.

“Cậu tốt với tôi quá, Noah-ssi. Tôi chẳng làm gì nhiều cho cậu cả.”

Tôi chỉ làm mỗi việc ngăn chặn Liette thôi. Noah ngập ngừng trước khi trả lời.

“Không, anh cho tôi nhiều lắm đấy chứ?”

“Nhiều á?”

“Anh đối xử với tôi rất tốt và xem tôi như là em trai của anh.”

“Hả?”

“Tôi thích lắm ạ.”

Trông Noah có vẻ xấu hổ khi cậu ấy nói chuyện đó với tôi, và tôi cũng chả khá hơn là bao.

“Có lẽ anh biết rồi, nhưng Liette luôn đối xử với tôi như thể tôi là một sinh vật yếu đuối chứ không phải là đứa trẻ. Sau khi tôi trở thành Thợ săn Cấp A, rất nhiều người tin rằng tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn vì tôi đã là Thợ săn. Đặc biệt là sau khi tôi tăng lên Cấp S… nhưng anh thì khác. Anh luôn khen tôi khi tôi bắt được một con quái vật hoặc học tiếng Hàn.”

“Bởi vì cậu… giỏi mà.”

Noah bật cười với gương mặt ửng hồng.

“Với cả, anh cũng lo lắng và thương tiếc cho tôi.”

“Tôi không như vậy nhiều lắm đâu.”

“Không, tôi thích như thế. Tôi thích việc anh nhờ vả tôi vì ánh mắt của anh lúc nào cũng ấm áp. Tôi biết anh thích xoa đầu tôi khi tôi ở trong dạng rồng.”

Tôi cảm thấy má mình nóng ran lên vì tôi không thể không làm theo thói quen của mình mặc dù đã cố gắng.

“Tôi thích việc anh đối xử với tôi dựa trên độ tuổi thay vì dựa vào danh hiệu Thợ săn Cấp S hoặc Hội trưởng của tôi. Anh khiến tôi thoải mái và tôi cũng cảm thấy vui hơn bao giờ hết. Tôi biết tôi không nên phụ thuộc vào anh như thế này, nhưng tôi có thể ở đây từ 6 tháng tới 1 năm nữa được không?”

“Tất nhiên rồi. Cậu vẫn còn trẻ, cứ ở đây theo ý cậu. Người lớn cũng có thể hành xử như con nít mà. Cho dù có qua bao lâu đi chăng nữa, bậc ông bà và cha mẹ luôn coi con cháu của họ là trẻ con. Miễn là ta không hại ai thì không sao đâu.”

Việc này tốt hơn nhiều so với việc ghét ai đó. Noah mỉm cười trước những lời nói của tôi.

“Anh cho tôi nhiều lắm ạ. Vậy nên cứ nói với tôi bất cứ khi nào anh cần tôi. Tôi rất vui nếu anh làm thế.”

“Tôi sử dụng cậu quá nhiều rồi…”

“Cứ đối xử với tôi như từ trước đến giờ là được ạ.”

Trái tim của tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi thấy Noah vui vẻ.

“Tôi cũng muốn anh vui mà. Tôi sẽ giúp anh.”

Noah thật sự đúng là thiên thần trời sinh. Sao cậu ấy lại là em trai của Liette chứ? Chắc có sự nhầm lẫn nào ở trên Thiên Đàng rồi.

***

Tôi nhìn thấy rèm cửa bị lộn ngược lại và Yerimie bay về phía tôi trong khi giang tay ra.

“Nhìn này, bộ đồ ngủ của tôi đáng yêu chứ?”

Ngay khi nhìn thấy Yoohyunie đang định nói gì đó với con bé, tôi quyết định thay đổi chủ đề.

“Có bánh quy mật ong của Myungwoo ở trong bếp á.”

“Thật sao?!”

Yerimie đi vào bếp và Yoohyunie ngồi cạnh tôi trên ghế sofa. Thằng bé liếc nhìn TV và rồi càu nhàu về việc Hiệp Hội phiền phức như thế nào vào hôm nay.

“Bọn họ trở nên công bằng hơn nhưng cũng khó tính hơn.”

“Công bằng hơn là tốt mà.”

Yerimie quay trở lại và ngồi ngay phía còn lại của tôi khi tôi đang an ủi thằng bé. Tôi thấy Yoohyunie nhíu mày nhưng dù sao tối nay vẫn là một đêm khá yên bình.

0 0 votes
Article Rating
Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Oldest
Newest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments