Beta: Myfamilytwo
Han Yohyun bước ra khỏi chiếc xe trong diện mạo của Kim Minee và đứng trước một trang viên rộng lớn. Không có dấu hiệu nào cho thấy những ngôi nhà xung quanh có người. Không phải chủ nhân của những căn nhà đang vắng mặt mà là do chúng đã vô chủ ngay từ đầu. Những căn nhà ấy hẳn đã được mua để tăng cường an ninh.
Han Yoohyun tiến đến gần cửa và bấm chuông. Camera an ninh chiếu vào mặt cậu và Han Yoohyun ngẩng đầu lên không chút do dự. Gương mặt ấy sẽ bị làm mờ trên màn hình kết nối với camera nhờ tác động của cái kính cậu đang đeo. Nếu không phải đối mặt với một thực thể sống thì trông cậu sẽ y hệt một cục mosaic.
Sau một lúc, một người bước ra mở cửa. Một thợ săn cấp cao xác nhận Han Yoohyun chính là Kim Minee.
“Vào đi.”
Han Yoohyun bước chậm rãi, và chuyển động của cậu càng chậm hơn như thể cậu đang ngần ngại băng qua khu vườn sau lối vào.
Cái sảnh cậu vừa bước vào tối om và đầy mùi nội thất mới tinh. Căn nhà này có vẻ chưa có người ở bao giờ, và một lúc sau thì Choi Seokwon xuất hiện. Gương mặt của Han Yoohyun hiện lên vẻ ngạc nhiên, bởi cậu không hề đoán trước được kết quả này. Cậu đã không biết được người đứng đầu hội MKC sẽ lộ mặt sớm như vậy.
‘Có phải vì hắn muốn chiêu mộ mình trước khi đợt tấn công hầm ngục này hoàn thành không?’
Choi Seokwon sẽ phải cấp tốc hơn bởi giai đoạn cuối của cuộc tấn công hầm ngục sẽ rất gấp rút. Hắn bước đến chỗ Han Yoohyun với một nụ cười thoải mái.
“Thợ săn Kim Minee, rất vui được gặp cậu. Tôi đã được nghe rất nhiều về cậu.”
“Hân hạnh được gặp, Hội trưởng Choi Seokwon.”
“Tôi sẽ nói ngắn gọn. Giúp tôi bắt cóc Han Yoojin.”
Choi Seokwon nói bằng tông giọng thể hiện rằng sự kiêu ngạo của hắn vẫn còn chưa mất đi.
“Ngạc nhiên thật vì tôi tưởng anh sẽ muốn chiêu mộ tôi.”
“Chiêu mộ? Đồn đại có cỡ nào đi nữa thì cậu cũng không thể nào là một cấp S mới được. Tên cáo già Seok Simyung sẽ không để cậu tung tăng như vậy đâu nếu cậu thật sự là một cấp S. Cũng bởi cậu được sắp xếp cho Han Yoojin, cậu cũng không thể nào là một hỗ trợ cấp B và cùng lắm là một công kích cấp A.”
Choi Seokwon cười tự tin.
“Nếu cậu đã được chọn làm vệ sĩ của Han Yoojin sau khi tin đồn cậu là cấp S được phát tán thì nó sẽ tương tự việc có một cấp S thật sự. Sẽ không có ai đâm đầu vào cậu, và nó đúng là một phương pháp hiệu quả.”
“Anh tin là mình đúng sao?”
Lông mày Choi Seokwon nhíu thành một đường thẳng khi nghe giọng nói gần như là lạnh lẽo ấy.
“Kể cả nếu tôi nói sai thì cậu cùng lắm chỉ là một tên lính mới cấp S thôi. Cứ trả lời đi.”
Choi Seokwon nói trong khi lấy ra một bản khế ước.
“Nếu hợp tác với bọn tôi, cậu sẽ nhận được món thưởng hợp lý. Bởi vì cậu đến đây sau khi từ chối những hội khác, nên nó không có vẻ gì là cậu không có một vài ý định đổi chỗ đâu nhỉ.”
“Sao anh gấp gáp vậy? Định giao dịch với ai sau khi bắt cóc Han Yoojin-ssi?”
“Biết làm gì! Cứ làm sao cho thoải mái đôi bên thôi. Cậu muốn gì?”
Han Yoohyun nhìn chằm chằm vào Choi Seokwon và thấy được vẻ lo lắng dù cho vẫn kiêu căng. Hắn trông như con mồi đang bị truy đuổi bởi một kẻ săn mồi, và trông cũng chẳng giống thợ săn cấp S chút nào.
‘Có phải vì khế ước với tên Hiếu Đạo kia không nhỉ?’
Nếu không muốn trả lời khi còn sống, Han Yoohyun chỉ đành hỏi xác hắn ta vậy.
“Bắt hắn.”
Choi Seokwon chú ý đến điều khác thường sau khi nghe câu lệnh. Còn một kẻ nữa trong căn phòng này. Tuy vậy, hắn nhận ra quá trễ rồi. Móng tay tẩm độc chạm vào gáy Choi Seokwon, và cùng lúc đó, một lưỡi đao kề vào hầu kết hắn. Trong khi Choi Seokwon nhanh chóng phản ứng trước cái móng, hắn ta lại không thể theo kịp chuyển động trước mặt mình.
Anh ta chẳng phải một cấp A hay đứa trẻ nào.
“Mày…”
Choi Seokwon nghiến răng vì hắn ta biết thanh đao ấy.
“Han Yooh-!”
Chất độc ngấm ngay lập tức và Choi Seokwon quỳ sụp xuống. Noah liếc mắt nhìn Han Yoohyun, độc dược vẫn đang nhỏ từ cánh tay đã biến hình của cậu ta.
“Đừng có ra lệnh cho tôi. Tôi chỉ làm vì sự an toàn của anh Han Yoojin thôi.”
Han Yoohyun nhìn xuống thay cho câu trả lời. Độc của Noah không ghê gớm bằng những kỹ năng cấp S khác, nhưng khả năng làm tê liệt và hạn chế của nó thì khá là mạnh. Phải cần đến một kỹ năng kháng độc tương đối thì mới phòng được nó.
“Hủy khế ước đi, và tao sẽ để mày sống.”
Yoohyun nói dối. Cậu sẽ không để những ai truy đuổi anh trai mình được sống, nhưng chặt đầu hắn ta bây giờ chỉ dẫn đến việc xác hắn bị dùng lại như Yoon Kyungsoo.
Han Yoohyun cúi người xuống nhặt tờ hợp đồng rơi trên sàn nhà lên, và tờ giấy làm từ da quái vật lay động trên những ngón tay dài của cậu.
“Tôi sẽ ký khế ước.”
Dù cho nó có là một khế ước phi pháp có thể trói buộc được cả cấp S, cậu vẫn có thể dễ dàng vô hiệu nó nhờ sức mạnh mượn từ anh trai mình. Choi Seokwon cứng cổ lên nhìn gương mặt vẫn còn non trẻ. Han Yoohyun đang đứng đó, thay vì Kim Minee, và một bên mắt cậu thẫm đỏ.
Khoảnh khắc đôi mắt ấy nhìn mình, Choi Seokwon biết chắc rằng mình sẽ chết. Tên đàn ông đó nhíu mày, bởi giờ hắn ta chắc chắn rằng Han Yoohyun đã giết Yoon Kyungsoo. Đơn giản vì Yoon Kyungsoo đã truy đuổi anh trai của cậu, và Choi Seokwon giữ im lặng vì hắn đã biết lý do.
Tình thế vốn là vậy, cho đến khi người kế nhiệm của Diarma xuất hiện.
[Ngươi đã thất bại trong nhiệm vụ của mình rồi, và ngươi đã thành đồ vô dụng. Còn lý do gì để ta giữ lại mạng sống của ngươi không?]
Choi Seokwon chẳng thể nào đáp lời lại giọng nói khinh thường kia.
[Tuy vậy, ta vẫn cần vật thế thân, ta sẽ cho ngươi thêm một tháng để xây dựng lại hội của mình, sao cho nó có ích. Nếu nó không đáp ứng được tiêu chuẩn của ta, vậy ta đành dùng bọn chúng như nguyên liệu thôi~]
Một tháng quá ngắn để hồi sinh lại một hội gần như đã bị hủy diệt, cũng bởi danh tiếng của Choi Seokwon đã rơi xuống đáy từ sau lần được giải cứu khỏi việc bị bắt. Dù cho ít nhất hắn đã duy trì được danh tiếng của MKC nhờ vào sự giúp đỡ của Hiệp hội nhưng bây giờ Hiệp hội Thợ săn đã hoàn toàn đổi chủ rồi. Điều đó có nghĩa là Choi Seokwon đã mất các mối quan hệ quan trọng và giờ phải tự thân đối mặt với các hội khác.
Hắn ta vốn không thể vượt qua Sesung ngay từ đầu, và Haeyeon có nhiều hơn hai thợ săn cấp S. Breaker đã duy trì được vị trí của mình mà không sứt mẻ miếng nào, không như MKC. Hắn có thể thấy rõ được rằng từ công hội hạng hai ở Hàn Quốc, MKC đã rơi xuống vị trí thứ tư trong một nháy.
Choi Seokwon không thể bỏ qua cả Hanshin, và hắn đưa mắt nhìn xa hơn sau khi bị dồn vào góc chết.
‘Chúng tôi sẽ cho anh mượn một thợ săn cấp S nếu anh giao Han Yoojin đến.’
Trung Quốc đã đưa ra đề nghị. Choi Seokwon đã bị mê hoặc bởi lời hứa sẽ giao cho hắn một thợ săn cấp S hệ tấn công có hai năm kinh nghiệm trong năm năm và có thể bắt đầu làm việc ngay lập tức, và hơn thế, ký thêm một phần trăm nhất định số lượng quái vật và thợ săn mà Han Yoojin sẽ nuôi dưỡng.
Cho dù Haeyeon đã có thêm hai cấp S nữa thì họ cũng chỉ mới trở thành cấp S chưa bao lâu. MKC có thể giữ lại vị trí thứ hai của mình nếu họ có một thợ săn tấn công cấp S đầy kinh nghiệm. Không chỉ thế, MKC sẽ độc quyền những quái vật cấp cao tại Hàn Quốc, và chính cái lợi ích thêm này sẽ làm tổn hại đến những công hội chịu trách nhiệm bảo vệ Han Yoojin khỏi nguy hiểm. MKC không có bất kỳ trách nhiệm nào vì họ đã không thể dính dáng đến Han Yoojin nữa rồi.
Choi Seokwon đã phải hành động nhanh chóng vì hắn thấy rằng đây là lối thoát duy nhất, và hậu quả chính là tình trạng hiện tại.
“Đ*, Han Yoohyun. Mày sẽ để tao sống? Đúng là nói dối trắng trợn.”
“Khế ước không thể nói dối.”
“Tao là một hội trưởng dù chỉ có cái danh. Tao biết mày sẽ chịu nổi bất kỳ phản hệ nào từ việc hủy khế ước. Mày còn có thể tìm gặp Thánh nữ và thuyết phục bà ta.”
“Tao chẳng có thời gian để ra nước ngoài và để anh trai lại phía sau. Nếu không tin được khế ước thì kết thúc mọi chuyện ở đây thôi nhỉ?”
Rắc rắc
Lưỡi đao đổi hướng, đâm xuyên ngay vào chỗ sát cạnh bàn tay của Choi Seokwon, và những vết nứt nhỏ bắt đầu lan ra khắp sàn nhà cẩm thanh.
“Choi Seokwon, tao chỉ cần xác mày thôi.”
“Thế sao mày chưa giết tao?”
“Tao thấy chỉ thấy hơi tiếc phải sắp xếp chứng cứ giả đổ tội giết người cho người mà tao mượn danh này.”
“Mày không hề tiếc.”
Choi Seokwon bật một tiếng cười đắng ngắt. Nếu đây không phải kết cục, hắn ít nhất sẽ vặn cổ chân của tên nhóc tự phụ kia.
“Han Yoohyun, tao ghét mày ngay từ cái nhìn đầu tiên. Một thằng nhóc hành xử như thể không ai có thể đứng cao hơn mày hay thậm chí đứng bên cạnh mày, bây giờ mày lại hành xử như thể mày không thể sống thiếu anh trai? Tao còn chẳng cười nổi. Thật đấy à? Đ**, mày tỏ ra cái vẻ cho dù gia đình có bị giết trước mắt thì mày cũng chẳng thèm nhúc nhích ấy.”
“Mày muốn tao giết mày sao?”
“Đời tao tao quyết, thằng nhãi điên khùng.”
Choi Seokwon cười và nhớ đến giọng nói người phụ nữ hắn đã ký một khế ước mới.
[Ta sẽ cho tên thất bại như ngươi một lựa chọn. Tự tử và giết chóc. Bởi ta thích những thứ bùng cháy đến tận cùng nên ta sẽ cho ngươi một ân huệ.]
“…Ân huệ cũng tốt. Tao từ chối khế ước đã ký với Luga Peya.”
Cơ thể Choi Seokwon bị ăn mòn hoàn toàn sau khi thốt ra những từ được mớm sẵn, và một làn khói xanh nhàn nhạt ngay lập tức bao phủ khu vực xung quanh.
Ào ào.
***
Ngay sau khi bước vào xe, tôi mượn một chiếc điện thoại rồi gọi ngay cho Haeyeon. Dù có bị đối xử như kẻ lừa đảo khi yêu cầu kết nối với giám đốc nhân sự thì tôi vẫn gặp được Seok Simyung.
[Không phải cậu đang ở Sesung sao?”
“Tôi ra ngoài đi dạo vì ngột ngạt quá. Thợ săn Kim Minee đâu? Có liên quan gì đến việc hạn chế di chuyển và yêu cầu di tản không?”
[Tất nhiên là không. Cậu ta đang nằm ngủ ngon lành, cậu biết đấy.]
Liệu tôi có gọi chỉ để biết Kim Minee thật sự đang làm gì hay không? Ông ta biết tôi có ý gì nhưng vẫn cứ thích lòng vòng.
“Anh phải ưu tiên Haeyeon hơn bất kỳ thứ gì. Không bảo anh phải hi sinh gia đình mình đâu nhé, nhưng ít nhất thì cũng hơn người ngoài như tôi đi chứ, không phải sao?”
Dù tôi rất muốn nhờ Do Hamin tìm Yoohyunie, nhưng thằng nhóc chả xài số điện thoại nào quá một năm.
“Còn nữa, tôi sẽ không quay lại chừng nào tôi thấy em ấy, và tôi đang ở cùng bốn thợ săn mới gặp lần đầu.”
[…Những lệnh đó hẳn là có liên quan đến thợ săn Kim Minee.]
Seok Simyung nói thật như thể ổng rất bất đắc dĩ.
[Cậu ta đến gặp MKC.]
Đến MKC nghĩa là đến gặp Choi Seokwon, kẻ đang có khế ước với một tên Hiếu Đạo. Nếu giết hắn thì sự cố lần trước sẽ tái diễn, và việc huỷ bỏ khế ước cần có tôi ở đó. Sao em lại đi một mình hả, thằng em này?
“Anh kết nối tôi đến Noah-ssi được không?”
[Thợ săn Noah đang ở cùng cậu ấy.]
“Yoo-Minee đi với Noah-ssi?”
Môi tôi cong lên dù đang trong cái tình huống ấy, bởi đi cùng nhau mà không có tôi nghĩa là họ đã thân thiết hơn chút nào đó. Cũng đáng mấy cái nỗ lực mà tôi đã bỏ ra. Và dù cho tôi không muốn xen vào khi họ đang làm việc, nhưng ai kêu đối thủ của họ là Choi Seokwon chứ.
“Liên lạc với ngài Cục trưởng Song Teawon và nhờ anh ta mang Liette đến. Mà khoan, thôi. Chắc họ đang trên đường rồi. Tôi sẽ phải nhờ Hiệp hội. Liette sẽ lặng lẽ đến thôi nếu anh bảo là tôi đang giữ Bellaré bên tôi đấy, và làm ơn thông báo cho Sesung vị trí của tôi.”
Dù Yoohyunie và Noah-ssi sẽ dễ dàng thắng Choi Seokwon nhưng thế cục sẽ thay đổi nếu con sứa kia chen vào. Nếu Nữ Vương Nhân Ngư không tặng bọn tôi một kỹ năng trong hầm ngục trước thì vụ này không dễ ăn đâu.
Vì vậy, tôi mang Liette và Sung Hyunjae để đề phòng. Tôi nghĩ đến Kang Soyoung, nhưng lại ngại việc cô ta chỉ là một cấp A thôi.
“Chúng ta không thể tiến vào khu vực hạn chế vì là thợ săn cấp thấp.”
Tên thợ săn cấp E đang lái xe nói, và tôi bảo họ dừng lại vì họ không cần phải dính dáng đến. Tôi lấy một tấm thẻ ra.
“Dùng thẻ này mua xe mới đi.”
“Gì…”
“Một cái xe thật đắt ấy. Anh có thể phóng như điên với xe thể thao, hoặc cứ mua mỗi người một cái. Nhớ trả trong một lần là được.”
Đấy không phải thẻ của tôi, và tôi đưa thẻ của Sung Hyunjae để hù mấy tay thợ săn. Rồi tôi đuổi họ khỏi xe và chuyển đến ghế lái.
‘Đây là xe lái bằng tay.’
Tôi có bằng lái hạng một, mà lâu lắm rồi tôi chưa đụng tới xe như này. Tôi khởi động xe và bắt đầu.
“Tôi muốn tuân thủ luật với khởi đầu mới mẻ này.”
Brừmmmmmm
Bellaré tặc lưỡi và quấn quanh tay tôi như thể chỉ trích. Tôi chẳng hề trắng trợn phạm luật nhé, chắc vậy. Vụ lệnh bắt tôi bị bỏ rồi, và mấy người khác thì, chà, tôi chỉ nói thôi mà.
Tôi đưa Bellaré lên vai mình và chia sẻ tầm nhìn để có thể vừa tìm kiếm những tựa báo liên quan vừa nghe chỉ đường. Mấy người bình thường thì đừng có bao giờ thử cái kiểu này.
May là Bellaré có thị lực tốt hơn tôi, và bởi đứa nhóc cũng có thể cảm nhiệt được nữa, tôi biết được chuyển động của xe sau lưng mình mà không cần nhìn gương chiếu hậu. Tầm cảm nhận của đứa nhóc rộng thật đấy.
Dù giao thông có phần tắc nghẽn ban đầu thì đường càng ngày càng vắng khi tôi đi lên. Những chiếc xe khác biến mất, và tôi thấy một hàng rào chặn đường.
‘Xin lỗi nhưng mình phải vượt qua thôi.’
Tôi không có thời gian dừng để giải thích tình huống và tỏ ra lịch sự trước khi tăng tốc. Một tiếng nổ vang lên, hàng rào sáng bay đi. Dù âm vang khá lớn nhưng cái xe vẫn chạy với tốc độ không đổi.
Chắc họ đã cải tiến cái xe này rồi vì nó chắc phết. Phương tiện của thợ săn được cấp quyền cải tiến tùy theo cấp của họ để phòng trường hợp hầm ngục bạo phát.
Tôi nghe tiếng người thét lên sau lưng nhưng tôi mặc kệ. Trả phạt sau. Từ từ, nếu tôi bị bắt lái xe mà không có bằng thì có bị cấm lấy bằng không? Vụ đó là cả một vấn đề đấy.
“…Sương mù?”
Tôi lái xe thêm một lúc đến khi tầm nhìn bị sương bao phủ, và một làn sương xanh âm u bắt đầu lan tỏa.
