S-class

Chương 309: Mặt trăng đi ngủ, mặt trăng tỉnh giấc

Trans: Potato
Beta: Yuxin

 

Mặt trời vẫn chưa lặn, nên tôi để Comet bay thật cao. Nếu bị ai đó nhìn thấy thì việc tôi cố tình đưa Sung Hyunjae đi sẽ chẳng còn ý nghĩa nữa. Địa điểm Sung Hyunjae chỉ tôi đến là một căn penthouse.

“Chỗ này gần Cơ Sở Nuôi Dưỡng thật. Đừng bảo là anh định bắt tôi chăm sóc anh luôn đấy nhé.”

“Chỉ cần… kiểm tra xem tôi còn sống không là được.”

“Này thì tôi ráng được.”

Để một người bất tỉnh ở một mình, so với nhà riêng thì một căn hộ ở tầng cao nhất, có bảo vệ, đúng là lựa chọn tốt hơn. Vì cũng không xa hội Sesung nên chúng tôi nhanh chóng đến nơi. Tôi không thể để Comet hạ xuống, nên bảo nó quay lại Cơ Sở Nuôi Dưỡng, sau đó dùng kỹ năng Ẩn Thân rồi nhảy xuống.

Gió lạnh lùa qua tai. Có Eunhye thì dù rơi tự do tôi cũng chẳng sao, nhưng mặt đất thì không chịu nổi đâu, lỡ va phải người đi đường thì phiền. Khi các khu tiện ích xung quanh khu chung cư hiện rõ, tôi dùng vật phẩm Khinh Vũ bản thân mua từ trước. Đúng như tên, nó khiến cơ thể nhẹ như lông vũ, chỉ dùng được một lần.

“Món này tôi cũng tính vào nợ đấy nhé.”

Đắt đỏ gì đâu luôn, tận 2.660 điểm! Mà tôi thì chỉ còn có 80 triệu điểm thôi đấy!

Dùng Khinh Vũ, tốc độ rơi giảm rõ rệt. Quán tính vẫn còn, nhưng đủ để tôi đáp xuống đất ở tốc độ vừa phải.

Chỗ này chắc chắn có camera trong thang máy. Nếu bị coi là ‘ma’ thì tốt quá, nhưng để chắc ăn, tôi men theo tường chung cư mà trèo lên. Nhờ có Giày Mèo Báo Vàng, leo tường cũng chẳng khác gì đi trên mặt đất, nhưng vì cao quá nên tôi phải đi mất một lúc. Nhìn gã Sung Hyunjae trong nón len đang ngủ say, tôi thấy hơi bực mình.

‘…Hơi đuối rồi đó.’

Tôi đã dùng sức mạnh cấp S… khá nhiều lần nhỉ. Chỉ riêng kỹ năng đã có hai lần Dịch Chuyển Tức Thời, một đòn Điện giật, rồi còn Vô Ảnh Nhật, Hơi Thở Lạnh Lẽo cùng Thương Bạch Đích Vũ. Ngoại trừ Hơi Thở, mấy cái còn lại toàn là cấp S đến SS cả. Phản ứng phản vệ chắc không nhẹ đâu. Lần trước thị lực tôi giảm, lần này chắc cũng tương tự. Nhưng nếu chỉ tạm thời thì ổn thôi.

Tôi bước vào sân thượng căn penthouse. Cửa sân thượng, dĩ nhiên, bị khóa.

“Chỗ này có hệ thống báo động không?”

“Cửa sân thượng thì chắc có.”

“Phiền thật. Cửa sổ thì không nhỉ?”

Tôi quay lại phía tường, mở cửa sổ trèo vào. Cửa sổ không khóa. Ai mà chui vào từ đây chứ? Thợ săn cấp trung trở lên thì có thể, nhưng chẳng ai rảnh đi trộm thay vì đột kích hầm ngục, trừ phi là trộm vặt quen tay. Cũng còn nhiều công việc đàng hoàng hơn mà.

Vào nhà mà vẫn mang giày, tôi thấy hơi áy náy, không phải với Sung Hyunjae, mà với người dọn dẹp. Hỏi thì anh ta bảo ngày 5 và 20 hàng tháng sẽ có người đến dọn.

“Anh đứng dậy nổi không? Phòng ngủ ở đâu vậy? ….Ở đây có quần áo để thay không?”

Căn nhà rộng mênh mông quá thể đáng luôn. Tìm được phòng ngủ, tôi lôi Sung Hyunjae ra khỏi chiếc nón, nhìn dáng vẻ bé tí của anh ta, đúng là kỳ quặc. Hơi loạng choạng nhưng vẫn tự đứng được, sau đó hiệu ứng của Bánh quy bị hủy, anh ta trở về kích thước ban đầu. Thấy anh ta định leo lên giường, tôi vội giữ lại.

“Anh định ngủ với bộ dạng đó à?! Đi tắm đi. Tôi tìm quần áo cho.”

“…không cần.”

“Người anh đầy đất bụi và máu, bẩn lắm ấy. Chưa tới mức buồn ngủ đến chết ngay thì tắm đi. Phòng tắm ngay kia kìa.”

“…thì cứ ngủ thôi.”

“Có phải chợp mắt tí rồi dậy ngay đâu. Ráng chút nữa nha, chút thôi.”

Tôi đẩy Sung Hyunjae càu nhàu vào phòng tắm. Hy vọng anh ta không ngã đập đầu rồi chết đuối khi rửa mặt. Lục lọi, tôi tìm được quần áo, đặt chung chỗ khăn tắm trước cửa phòng tắm, rồi đi ra bếp. Bụng dạ tôi nóng rực, đầu óc cũng hơi choáng, mắt cứ mờ mờ. Tôi lấy chai nước khoáng ra uống, tựa người vào bàn.

‘Không biết có về nhà nổi không nữa.’

May mà nơi này gần, lỡ ngã quỵ giữa đường thì toi. Tôi uống một bình thuốc phục hồi, xử lý vết thương, rồi lấy quả hồi phục thể lực ra ăn. Ngồi một lúc, tôi quay lại phòng ngủ. May mắn là Sung Hyunjae không ngất trong phòng tắm, quần áo cũng đã được thay tử tế.

“Xong rồi, giờ thì ngủ ngon nhé.”

Ai ngờ tôi lại phải chăm sóc Hội trưởng Sesung như thế này. Vốn dĩ trước đó anh ta là người tôi chỉ có thể nhìn thấy trên TV. Sung Hyunjae nằm trên giường, nhìn tôi bằng ánh mắt lờ đờ buồn ngủ.

“Ban đầu… cậu chỉ như một món đồ hữu dụng.”

“Tôi cũng chỉ nghĩ anh có kỹ năng đáng thèm khát thôi.”

Vị Hội trưởng vĩ đại, vốn chẳng thể nào dính líu quá sâu với tôi, anh ta cứ như một người ở thế giới khác. Mà đúng là thế thật.

Khách quan mà nói, Sung Hyunjae mà tôi biết bây giờ còn ít chất người hơn cả Sung Hyunjae mà tôi từng không quen. Anh ta đã đi qua vô số thế giới, sở hữu sức mạnh không tưởng, được cả Trăng Lưỡi Liềm – một Siêu Việt Giả cấp cao – để mắt đến.

Thực lòng mà nói, khó để gọi anh ta là con người.

Nhưng kỳ lạ thay, Sung Hyunjae bây giờ với tôi lại giống người bình thường hơn trước kia. Trớ trêu thật, anh ta vẫn xuất sắc ghê gớm, vẫn vượt xa tầm với của bao người, nhưng nếu như trước đây tôi chỉ có thể đứng thốt lời ngưỡng mộ anh ta từ xa, thì bây giờ, tôi lại ở ngay bên cạnh, trực tiếp nói với anh ta rằng ‘Ồ, anh giỏi thật đấy.’

‘Chẳng biết thật sự trong lòng Sung Hyunjae nghĩ gì về mình.’

Như lời anh ta nói, chắc tôi cũng thay đổi nhiều trong mắt người này. Tôi từng là mối đe dọa cho chính sự tồn tại của anh ta cơ mà, cảm nhận được điều này mà vẫn hành xử và suy nghĩ như trước, với Sung Hyunjae cũng khó.

“À, tôi có chuyện cần nói. Nhưng giờ chắc anh chẳng nghe nổi nữa nhỉ?”

“…Chắc thế. Tôi nghe được, nhưng sẽ không nhớ nổi đâu.”

“Dù sao thì nhớ cho rõ người đã đâm dao vào ngực anh là ai đấy. Tôi đã phải rất vất vả đấy.”

Quên là tôi tủi thân lắm đấy. 

Để anh ta ngủ thế này mà đi thì ổn không ta? Hay lắp camera giám sát rồi kết nối với điện thoại? Mấy cái đó có an toàn bảo mật không ha? Chắc anh ta không chết chỉ vì bận ngủ đâu nhỉ?

Định về Cơ Sở Nuôi Dưỡng thì tôi mở kho lấy một cái lưới bắt giấc mơ. Nếu Sung Hyunjae phải ngủ tận vài ngày, thì ít nhất cũng nên ngủ cho ngon chứ, ngủ ngon để còn sắp xếp lại tất cả thứ tích tụ lộn xộn trong người. 

Tôi treo món đồ trang trí dáng tròn làm từ len màu hồng phấn điểm xuyến thêm lông vũ, lên đầu đầu giường. Con hàng này đã từng bị Chirpie mang ra mài răng nên phần lông có hơi nhàu.

“Cái này cũng làm từ len tôi tặng anh à? Màu nhìn nhạt hơn thì phải.”

Anh ta tự làm à? Đồ nằm trong kho thì chắc không phải là hàng sản xuất đại trà. Không có câu trả lời, chỉ có ánh mắt mơ màng, he hé nhìn về phía tôi. Được rồi, ngủ thôi, ngủ thôi.

“Ngủ ngon nhé.”

Anh nhắm mắt.

* * *

Cô mở mắt.

Trong không gian tràn ngập ánh sáng, cặp mắt dưới hàng mi bạc dần lấy lại tiêu cự. Đôi môi vốn khép kín, hé mở, khẽ thoát ra tiếng thở dài.

“Mặt trăng nhỏ yêu dấu của ta.”

Vầng trăng vốn đã lặng lẽ vươn mình qua bao năm tháng dài đằng đẵng, gần chạm đến sự viên mãn, vậy mà lại khuyết lần nữa ngay trước lúc tròn đầy. Ai đó lại cản trở cô.

Lần thứ hai rồi.

Cơn giận lạnh buốt dâng trào trong tim, nhưng Trăng Lưỡi Liềm lúc này chẳng thể nhúc nhích. Cô tỉnh giấc sớm vì linh cảm điều bất thường, song vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.

Lại là gã đó sao? Cái bóng đen luôn bài xích mọi sự tồn tại khác biệt một cách cực đoan.

Nhưng thời gian ở thế giới của Trăng Nhỏ đã bị đảo ngược. Ở dòng thời gian này, điều đó đáng lẽ là bất khả thi, đáng lẽ gã ta phải thất bại.

Nếu vậy thì… 

Trăng Lưỡi Liềm gọi một mảnh vỡ của mình. Tiếng sột soạt vang lên, tuyết rơi lả tả, mảnh vỡ thứ mười bốn chất thành đống, đáp xuống trước mặt cô.

– Vâng, thưa Cái Nôi của con.

Đống tuyết mỉm cười, hơi lạnh sắc bén rung động, tựa làn sương mờ ảo.

“Khi ta ngủ, chuyện gì đã xảy ra?”

Trong thế giới nơi Trăng Nhỏ đang cư ngụ. Đống tuyết đáp:

– Trong thế giới bị đảo ngược thời gian đó xuất hiện một tồn tại đặc biệt. Phe Phản Luân đang phụ trách thế giới ấy vẫn giữ im lặng, nhưng dường như là một con người có năng lực rất đáng lưu tâm.

Là kẻ đã động đến Trăng của cô lần này sao? Đống tuyết tiếp tục:

– Ngoài ra, Chủ Nhân Của Độc Nguyền Long cùng với Vua Biển Sương Mù đã biến mất khỏi thế giới đó.

“Vua Biển Sương Mù?”

Trăng Lưỡi Liềm nhướng mày, ngạc nhiên hỏi lại. Chủ Nhân Của Độc Nguyền Long còn trẻ, nhưng Vua Biển Sương Mù thì khác. Dù không sánh được với Trăng Lưỡi Liềm, nhưng cô ta vẫn là một trong những Siêu Việt Giả lâu đời. Dù dành nhiều thời gian mải mê thỏa mãn trí tò mò hơn là tu luyện sức mạnh, nhưng cô ta không phải kẻ dễ bị xóa sổ.

– Vâng. Sau cái chết của Vua Biển Sương Mù, hệ thống đã xuất hiện dị thường. Theo lời Hoạt Ngôn Giả, Hỗn Loạn Nguyên Sơ đã hành động.

Tuyết rơi không ngừng lẩm bẩm. Rồi sau đó…

– Chim Trắng Thầm Lặng đã biến mất.

Một số Siêu Việt Giả đang cố tìm tung tích của nó, nhưng chẳng ai tìm ra. Đôi mắt bất động của Trăng Lưỡi Liềm cụp xuống, Chim Trắng – kẻ từng yêu Cây Tuyết Phủ.

– Hoạt Ngôn Giả muốn báo thù, dù phải hợp tác với phe Phản Luân. Nghe nói hắn đã đưa ra đề nghị gì đó.

Theo cái phẩy tay của Trăng Lưỡi Liềm, đống tuyết đang líu ríu nhẹ nhàng tan biến . Trăng Lưỡi Liềm duỗi người. Ngay cả những mảnh vỡ của cô cũng không biết sức mạnh thực sự của Trăng Nhỏ. Chúng nghĩ rằng hắn ta vì liên tục từ chối nuốt chửng các thế giới, mà bị chuyển đi, chúng thậm chí còn thắc mắc sao mãi mà Trăng Lưỡi Liềm không buông tha cho hắn.

Nhưng Chim Trắng, giống loài tiên tri yêu phải Nguồn – có lẽ mơ hồ cảm nhận được, rằng một thứ gì đó đang dần được hoàn thiện, để nuốt chửng, để hủy diệt Cây Tuyết Phủ.

Liệu trăng chưa kịp tròn đã bị ngăn cản, có thật chỉ là trò đùa của định mệnh?

“…Dẫu vậy.”

Dù vầng trăng có khuyết đôi chút, hắn ta rồi sẽ lại tròn đầy, rực rỡ. Cuối cùng, hắn sẽ tái sinh thành vầng trăng tròn hoàn mỹ chói lóa, mãi mãi ngự bên cạnh cô.

* * *

…Tôi gần như bò về Cơ Sở Nuôi Dưỡng, cảm giác cứ như say xe, tim đập thình thịch, bụng óc ách, đầu óc choáng váng. Vừa vào nhà, Peace đã lao ra.

─ Kkiang!

“…Ừ, Peace à.”

─ Kkeuoooong.

Nhận ra tôi không ổn, thay vì đòi bế như mọi khi, Peace lo lắng đi vòng quanh, rồi hóa lớn và áp sát vào người tôi như muốn tôi dựa vào nhóc. Chirpie và Bellaré cũng biết điều, không bám lấy tôi.

Mấy đứa ngoan ghê.

“Ba chỉ hơi mệt thôi.”

Thực ra thì mệt lắm luôn. Cả người nặng trĩu muốn hòa làm một với sàn nhà. Tôi loạng choạng cởi giày, bước vào trong. Cũng nên đi tắm nhỉ… 

‘…Chết mất thôi.’

Nghỉ một lát rồi đi tắm sau vậy. Được Peace đỡ, tôi đi vào phòng khách. Vừa chạm mông xuống sofa, tôi chỉ muốn nằm luôn. À không, tôi nằm bẹp ra rồi đây. Đầu chạm vào đệm sofa là mí mắt cũng tự động sụp xuống. Có lẽ nhiệt độ cơ thể đang tăng nên mặt ghế mát ghê.

─ Kkiyaaang.

“Ba ngủ một chút thôi.”

─ Chípp!

─ Sssk!

“Ừa, hai đứa…ngoan nha.”

Peace à, trông mấy nhóc giúp ba chút nha. Bụng dạ nóng rực, còn ấn mana sau lưng thì lạnh toát, cổ họng tôi như sưng lên, thở cũng khó. Tôi ho mấy tiếng, Peace đã hóa nhỏ, liên tục bồn chồn nhảy lên nhảy xuống mặt bàn.

─ Kkeuoong kkyaooong.

“…Thật mà, ba ổn. Thế này là… bình thường thôi, ngủ lát là ba khỏe lại ấy mà. Xin lỗi vì làm con lo, Peace nhé.”

Tôi hít sâu. Peace rên ư ử, nhưng âm thanh ấy cũng xa dần. Ý thức tôi nhòe đi, rồi tôi chìm vào giấc ngủ……

“Tên nhóc ngốc nghếch này.”

Ai đó túm mạnh cổ áo tôi kéo lên. Hở?

“Lại bừa bộn cả rồi.”

Bàn tay túm cổ áo đặt tôi ngồi xuống đất. Thị lực mờ mờ lại trở nên rõ ràng, khung cảnh rừng hiện ra, rồi đến một gương mặt quen thuộc – Yoohyun-ie lúc nhỏ, nhưng với cặp mắt đỏ.

“…Ngài Hỗn Độn Nguyên Sơ?”

“Tôi cũng ở đây này!”

Bên cạnh ông ấy là một người giống như cún Cocker Spaniel, cười toe toét. Người Mới đây mà. Tai chó vểnh lên, cậu ấy vẫy tay với tôi.

“Người Mới, là cậu!”

Tôi định đứng bật dậy, nhưng lại ngã ngồi phịch xuống. Dù không phải thực tại, nhưng cơ thể vẫn chẳng có sức. Tôi đưa tay lên chỉ về phía Người Mới.

“Này, cậu làm tôi…..với tôi không đến được hầm ngục của cậu nữa!”

“X-xin lỗi, Cục cưng!”

“Đừng trách nó quá. Thỏ con cũng cố gắng lắm rồi.”

Hỗn Độn Nguyên Sơ nói đỡ cho Người Mới. Thỏ? Nhìn giống cún hơn mà, hay do tai dài nên ông ấy tưởng là thỏ?

“Cố gắng á? Thế rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Mà đây là đâu?”

“Chúng tôi vẫn chưa hoàn toàn kết nối được với hệ thống thế giới của Cục cưng. Đặc biệt là ở nước của Cục cưng, chắc sẽ mất nhiều thời gian hơn. Nên trong thời gian tới, chúng ta khó mà gặp nhau trong hầm ngục được.”

Là vì Changeling dùng nhiều sức mạnh hơn cho Hàn Quốc à?

“Hệ thống thì tự vận hành, nhưng bọn tôi không thể quản lý trực tiếp được. Với lại, thông tin đăng ký trên hệ thống chỉ hiển thị ngẫu nhiên, nên các kỹ năng mới hoặc hiếm đôi khi thiếu mô tả, hoặc không có luôn!”

“Lỗi thì từ trước cũng đầy rồi. Hệ thống của các ngươi lỗi nhiều mà.”

Người Mới suýt nữa là khóc.

“Cả phần thưởng hầm ngục cũng tự động, nên khó có phần thưởng đặc biệt.”

“Sao cơ, vậy kết nối nhanh đi! Do vậy mà em trai tôi hạ cả đống cấp SS mà toàn ra ma thạch thôi hả?!”

“Không, vì đó là ở ngoài hầm ngục……”

“Thế thì cũng phải thưởng chứ! Phải thưởng! Thằng bé tự mình hạ năm con cấp SS-rank, tận năm con đấy!”

“K-khi nào hệ thống kết nối thì cậu vào hầm ngục ha…”

Tôi lỡ lời quát lên, rồi chợt nhớ ra, con Sứa bảo tôi phải dụ dỗ Người Mới, thế này không được. Tôi hắng giọng, đổi sang vẻ mặt dịu dàng.

“Hay quá, cảm ơn cậu đã hỗ trợ nhiều nha.”

“…Ớ?”

“Người Mới à, tôi biết cậu cũng đã rất vất vả. Chỉ là dạo này tôi cũng mệt mỏi lắm ấy.”

“Xin lỗi, Cục cưng.”

“Không sao đâu, tôi hiểu mà. Ngài Hỗn Độn Nguyên Sơ cũng nói cậu đã nỗ lực nhiều, sau này cứ thế mà phát huy nhé.”

Người Mới nhỏ giọng ‘Được’, biểu cảm cũng dần tươi lên. Cười nom cũng dễ thương đấy.

“Hiện tại đang ở trong giấc mơ của cậu đó, Cục cưng.”

“Mơ?”

“Đúng rồi, một giấc mơ đơn giản, không ảnh hưởng gì đến Cục cưng cả. Kết nối kiểu này cũng không dễ, nhưng là vì Cục cưng đang yếu, mà tôi với cậu lại thân thiết nên mới vào được đấy.”

‘Chúng ta gặp nhau nhiều rồi mà nhỉ’, cậu ấy cười toe toét.

“Không dễ mà cậu vẫn cố gắng đến gặp tôi — có chuyện gì sao?”

“À, Hoạt Ngôn Giả đã đưa ra lời đề nghị với bọn tôi!”

Hoạt Ngôn Giả?

0 0 votes
Article Rating
Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Oldest
Newest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments