Trans: Đan
Beta: Myfamilytwo
Chúng tôi rời Shizuoka vào buổi chiều. Trong lúc tôi đang tự hỏi chúng tôi sẽ sử dụng phương tiện di chuyển nào thì năm chiếc trực thăng lù lù hiện ra. Nơi trực thăng đưa chúng tôi đến là bán đảo Izu thuộc tỉnh Shizuoka. Nghe nói đó là hòn đảo nhô ra từ dưới biển.
“Ở quận Shizuoka có nhà máy điện hạt nhân Hamaoka…”
Hướng dẫn viên đã được sắp xếp sẵn cho chúng tôi trên xe sau khi xuống trực thăng và đi về khách sạn.
“Tuy nhiên, vì đá ma thuật đã trở thành nguồn năng lượng chính nên nó đã được thay thế thành nhà máy năng lượng ma thuật. Mọi người không cần phải lo lắng về những biến chứng tiềm ẩn.”
Chẳng phải nơi đây đã từng bị nổ một lần trước khi Dungeon xuất hiện sao? Sự kiện đó đã gây ra hàng loạt vấn đề trên toàn thế giới trong một thời gian dài. Nhưng nó đã được xử lý trong gang tấc dưới sự trợ giúp của các vật phẩm, giống loài trong dungeon và Thợ săn.
Tất cả các nhà máy hạt nhân ở Hàn Quốc cũng đã được chuyển đổi sang các nhà máy năng lượng ma thuật. Tất nhiên, các quốc gia khác cũng làm như vậy. Tuy nhiên, vì ta không biết liệu Dungeon có tiếp tục tồn tại mãi mãi hay không, nên tất cả các cơ sở cơ bản đều giữ nguyên để sẵn sàng sử dụng lại bất kỳ lúc nào.
Quá trình chuyển đổi bắt đầu từ các nhà máy điện hạt nhân có nguy cơ rủi ro lớn nhất, nguy hiểm nhất, và tới hiện tại, hầu hết các nhà máy điện khác – trừ một số ít đã được lọc ra – cũng đã chuyển đổi sang năng lượng đá ma thuật. Một chiếc ô tô chạy bằng đá ma thuật thay vì dựa vào dầu hoặc khí đốt sẽ sớm xuất hiện trên thị trường. Nhờ đó, chất lượng không khí đã được cải thiện rất nhiều so với trước khi hồi quy.
Một nguồn năng lượng sạch, an toàn và có thể tái tạo vô tận. Nhờ đó, thế giới Thợ săn đã nhanh chóng tìm được vị thế, và xã hội vốn đang mất cân bằng do sự xuất hiện của quái vật cũng có thể ổn định phần nào. Vì, miễn là các dungeon vẫn còn tồn tại, thế giới cũng sẽ càng trở nên phát triển hơn.
Nhưng điều đó đã thất bại vì các dungeon ngày càng trở nên khó quản lý hơn. Tuy nhiên Hàn Quốc và một số các quốc gia vẫn đang cầm cự khá tốt.
“Nếu chúng ta có thể tránh được sự hủy diệt của thế giới, điều gì sẽ xảy ra với dungeon và Người thức tỉnh nhỉ?”
Liệu họ có biến mất không? Hay họ sẽ vẫn như cũ? Tôi đột nhiên bắt đầu tự hỏi điều gì sẽ xảy ra sau đó nếu chúng tôi thành công cầm cự. Nếu họ biến mất, liệu mọi thứ có trở lại như cũ không? Nếu tôi hỏi những Kẻ Hiếu Đạo, liệu họ có cho tôi câu trả lời không nhỉ …Sẽ không có chuyện những con quái vật đã được thuần hóa cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi điều này, đúng không? Chắc chắn tôi phải tìm hiểu về chuyện này sau.
“Biển kia rồi!!”
Yerim-ie, người đầu tiên bước ra khỏi xe, hào hứng nói.
“Đây là một bãi biển riêng được kết nối với hệ thống Ryokan của hội Amaterasu. Xin hãy thoải mái sử dụng nó”
Ryokan? Họ nói đây một bãi biển riêng, vậy chắc nó là một kiểu biệt thự hay gì đó. Bước ra khỏi xe, tôi nhìn thấy một tòa nhà kiểu Nhật truyền thống, cổ kính. Thật bất ngờ. Tôi cứ tưởng sẽ có một dinh thự kiểu phương Tây sẽ xuất hiện cơ.
“Chú, mau đi bơi thôi!”
“…Nhưng nhóc đã bơi rồi mà?”
“Biển và bể bơi khách sạn là hai cái khác nhau mà!”
Tha cho tôi với, Yerim-ah. Tôi đã già rồi. Tôi hầu như còn không đủ sức để trông Peace. Mặc dù chơi đùa ở bãi biển nghe có vẻ thú vị. Peace, Chirpie và Bellaré có lẽ cũng thích biển hơn.
“Hôm nay chúng ta phải xem xét đấu trường trước. Sáng mai chúng ta đi nhé.”
Trận đấu dự kiến sẽ bắt đầu vào chiều mai, có vẻ như Yerim-ie vẫn sẽ ổn nếu chỉ bơi lội một chút. Có lẽ nó sẽ là một bài khởi động tốt.
“Chúng ta sẽ không muốn ra ngoài lại khi đã vào trong nhà đâu, vậy nên hãy đi tới đấu trường trước”
Nghe tôi nói, Yerim-ie nhìn tôi một lúc trước khi lắc đầu.
“Không cần đâu, chú vào trong nghỉ ngơi đi. Người sẽ chiến đấu dù sao cũng là tôi, phải không. Chú không cần phải đi đâu.”
“Ừ, hai chúng tôi sẽ đến đó và quay lại sau. Giám đốc nên đi nghỉ ngơi một chút.”
Thậm chí, Moon Hyuna cũng xen vào. Vì họ cứ khăng khăng như vậy nên có lẽ tôi sẽ nghỉ ngơi một lúc.
“Hãy nhớ cẩn thận trên đường đi nhé. Hyuna, xin hãy chăm sóc em ấy thật tốt nhé.”
“Đừng lo lắng~”
“Đừng lo lắng.”
Hai người lên lại chiếc xe có hướng dẫn viên và rời đi. Chúng tôi tiến vào trong biệt thự. Nó có chút không khí của Nhật Bản mà tôi hay thấy trên TV, nhưng.
“Có chuyện gì với con sư tử đó vậy?”
Giữa vườn có tượng một con sư tử rất hoành tráng, đứng hiên ngang và kiêu hãnh. Đó là một con sư tử đang gầm gừ, vô cùng năng động nhưng cũng cực kì lạc lõng. Trên hết, treo trên mái hiên cũng là một lá cờ kiểu phương Tây có hình một con sư tử.
Anh ta quả thật bị ám ảnh bởi sư tử.
“Xin mời đi lối này, tôi sẽ dẫn ngài lên phòng.”
Có cả những căn phòng hiện đại và truyền thống. Vì quen nằm trên giường hơn nên tôi đã chọn phong cách hiện đại. Mỗi phòng đều có một khu vườn riêng và phòng tắm ngoài trời gắn liền với chúng. Cứ thế này, tôi sẽ trở về Hàn Quốc với cơ thể bóng loáng và gọn gàng sau khi ngâm nước.
– Kikang
Ngay khi cánh cửa dẫn ra vườn được mở ra, Chirpie và Bellaré đều nhảy cẩng lên và bò ngay ra ngoài. Hai đứa nhỏ trông rất vui. Tôi rất tiếc khi phải tiễn Bellaré đi, nhưng thật sự không còn cách nào khác. Chắc chắn sẽ bị từ chối nếu tôi xin lại nhóc ấy. Hay nói dối rằng Bellaré dường như đang lớn lên vô cùng chậm chạp nên tôi sẽ tìm một con rắn ngọc khác cho cô ấy? Tôi sẽ khéo léo nuôi dưỡng nó… Nghe thật vô tâm.
“Anh có định đi tắm không?”
Khi tôi đang đứng sững sờ nhìn bồn tắm ngoài trời, Yoohyun-ie lên tiếng.
“Để sau bữa tối đi. Peace, đến đây nào.”
Ôm Peace, tôi ngồi dài xuống sàn. Cho dù là căn phòng hiện đại phương Tây thì phòng khách vẫn là phòng khách kiểu phương Đông. Peace thật mềm mại và thơm tho sau khi được tắm rửa. Ngồi một lúc, mắt tôi tự động nhắm lại.
“Ngủ trên giường đi anh.”
“Anh chưa ngủ. Chỉ đang nhắm mắt lại thôi.”
Mặc dù tôi có cảm giác như mình sắp chìm vào giấc ngủ. Nhưng tôi cần phải tỉnh táo. Để rũ bỏ cơn buồn ngủ, tôi bước ra ngoài. Dép đã được chuẩn bị sẵn, nhưng vì chúng là dép zori nên cuối cùng tôi lại đi đôi giày mà mình mang theo. Mấy đôi dép đó khiến các ngón chân của bạn bị đau đó.
Tôi đi dạo quanh khu vườn ở giữa phòng khách. Myungwoo và Noah có thể đang ở trong phòng của họ. Sung Hyunjae thì đang ngồi ở một chiếc bàn đá với bộ ấm trà được để sẵn ở trên. Sau khi suy nghĩ một lúc về những việc phải làm, tôi ngồi xuống phía đối diện. Yoohyun-ie cũng ngồi xuống cạnh tôi. Peace nhận thấy sự mệt mỏi của tôi nên đã ngoan ngoãn đi theo, không đòi bế mà chỉ nhảy lên đùi tôi rồi nằm.
Sung Hyunjae ngước mắt lên nhìn tôi và em trai.
“Mặc dù trông có vẻ mệt mỏi nhưng cậu vẫn chưa có ý định nghỉ ngơi nhỉ?”
Anh ta nói, một cách rất ân cần. Mặc dù tôi đã từ chối nhưng anh ta có vẻ như vẫn quyết định giữ nguyên thái độ.
“Ngay cả khi đó chỉ là diễn.”
Tôi nghĩ là như vậy. Có lẽ trong lúc tiến hành đào bới những bí mật của tôi, anh ta cũng có một chút thiện cảm? Dù sao đi nữa, vì anh ta đã nói sẽ khám phá những bí mật mà không gây tổn hại đến tôi, nên tôi sẽ có thể thư giãn một lúc.
…Nghĩ về những gì đã xảy ra ngày hôm qua lại khiến tôi cảm thấy kỳ lạ. Lời đề nghị đó quá bất ngờ, nhưng bản chất lại chỉ là một khoản đầu tư, rõ ràng và đơn giản. Mục tiêu là thông tin tôi nắm giữ và lời đề nghị bảo hộ để tôi có thể kể mọi chuyện cho anh ấy một cách thoải mái.
Nhưng bởi vì anh ta coi tôi như một đứa trẻ vậy. Nào là tôi không việc gì phải lo lắng hay là anh ta sẽ làm mọi việc cho tôi… Giờ nghĩ lại tự nhiên thấy hơi rùng mình. Thực ra tôi đã ba mươi tuổi rồi. Việc một người “trưởng thành” dứt khoát nói tôi với rằng anh ta sẽ lo liệu mọi việc cho tôi không phải là điều bình thường… Ngay cả khi tôi là con nít thì nó cũng không bình thường chút nào. Mặc dù có thể tôi đã được đối xử như vậy khi còn nhỏ, nhưng tôi thậm chí còn chả thể nhớ nổi mấy lần đó.
Ah, thực sự kỳ lạ. Không phải kiểu tâm trạng xấu mà là cảm thấy khó xử. Một phần tôi tự hỏi rằng liệu mình có phải căng thẳng đến vậy không, càng nghĩ về nó, tôi càng thấy xa lạ và kỳ quặc hơn. …Anh ta nói điều mà ngay cả bố mẹ cũng chưa từng nói với tôi.
Tuy nhiên thì, nhớ về nó khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn, lời đề nghị chắc chắn đã có hiệu quả. Anh ta thực sự có tài.
“…Về Hội trưởng Amaterasu.”
Tôi nói và hướng ánh mắt về phía cái cờ sư tử đang treo.
“Dựa trên các chương trình phát sóng của Nhật, mọi người có vẻ khá thích anh ấy. Mặc dù không đáng tin cho lắm, tôi nghĩ vậy.”
Tôi nghe nói là họ có danh tiếng khá tốt, có rất nhiều chương trình phát thanh ca ngợi quá lố về hội ấy. Sau khi dành đủ thời lượng để trò chuyện về các Thợ săn đến từ Hàn Quốc, họ bắt đầu nói về Shishio này nọ, và cảm giác đó giống y hệt mấy chương trình tuyên truyền độc tài được phát sóng ngày xưa.
“Tôi đã nghe đi nghe lại mấy thứ như kiểu Nhật Bản đã được cứu nhờ Hội Amaterasu, rồi Hội Amaterasu là vị cứu tinh của chúng tôi.”
“Những lời đó cũng không hẳn là sai.”
Sung Hyunjae nói, tỏ ra vui vẻ.
“Chính phủ Nhật Bản tuy là một quốc gia phát triển nhưng lại có quan điểm tương đối kém trước sự việc liên quan tới dungeon. Đặc biệt, họ bừa bãi thúc giục những đội quân chưa Thức tỉnh vào dungeon mà không có kế hoạch hành động rõ ràng, hậu quả là họ đã phải chịu tổn thất nặng nề về nhân lực.”
Quyết định như vậy thật điên rồ. Lúc đầu, Hàn Quốc cũng đã vài lần cử các đội hoạt động đặc biệt tới để điều tra, nhưng ít nhất thì các đội đó đều có những người Thức tỉnh.
“Tại sao lại làm vậy cơ chứ?”
“Nếu một nhóm người chưa Thức tỉnh được gửi vào dungeon, chỉ số ít họ sẽ có thể sống sót trở lại và Thức tỉnh thôi. Họ gọi đây là chiến lược thúc đẩy số lượng Thức tỉnh giả để bảo vệ Nhật Bản. Người ta nói rằng họ còn nhận cả dân tập sự nữa.”
…Wow, đúng là một tư duy đáng kinh ngạc. Ai mà nghĩ được mấy cái thủ đoạn của bọn môi giới Thức tỉnh bất hợp pháp hay làm lại là chiến lược của chính phủ chứ. Chẳng phải nhiệm vụ của mỗi quốc gia là ngăn chặn dân thường vào bên trong, ngay cả khi họ muốn tham gia sao. Có thể tôi đang đi khắp nơi tìm kiếm một nhà môi giới thật, nhưng vụ này thực sự đáng ngờ.
“Đương nhiên, các cuộc khai phá dungeon lẫn các vấn đề quản lý dungeon đều không được thuận lợi. Và đó là khi Hội Amaterasu xuất hiện.”
“Tôi đã mường tượng được vấn đề rồi.”
Giữa tình trạng hỗn loạn, khi các dungeon đang tràn lan khắp nơi, một Thợ săn hạng S xuất hiện để cứu thế giới – Tôi có thể cảm nhận được họ giống ‘vị cứu tinh’ tới mức nào. Cũng có nghĩa là chính phủ Nhật Bản đã mất hết quyền lực và phải trả giá cho sự điên rồ của chính mình. So với một chính phủ đẩy những người bình thường vào Dungeon, một Thợ săn hạng S bị ám ảnh bởi sư tử và hành động như một vị vua, nhưng vẫn phụ trách quản lý các hầm chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều. Tuy cả hai đều hoàn toàn giống nhau về độ kiêu ngạo và chuyên chế.
“Anh có thích Thủ lĩnh Hội Amaterasu không?”
Yoohyun-ie, người đang im lặng lắng nghe, đột nhiên hỏi.
“Hả? Chà, anh ta ổn hơn anh nghĩ? Quả là một người thú vị phải không.”
Và cũng buồn cười nữa. Dù sao đi nữa, cũng không phải vấn đề của chúng ta, vì anh ta được cho là sự thay thế tốt hơn cả chính phủ Nhật Bản. Là một người có nhiều tiềm năng, anh ấy xứng đáng có thêm một điểm +1. Đối với tôi, Lễ trang của Lôi Điểu là 99 trên 100, nhưng vì đó là ngài Vua Sư Tử nên tôi sẽ cho hẳn 5 điểm.
“…Vậy tức là em không nên gây hấn với anh ta đúng không?”
“Hả, tại sao?”
“Vì có vẻ như anh có thiện cảm với anh ta. Nếu em chiến đấu với anh ta, em nghĩ sẽ khó có thể kiềm chế được. Vì anh ta là một Thợ săn chiến đấu đã thức tỉnh trong đợt đầu tiên và xếp hạng số một ở Nhật Bản.”
Yoohyun-ie vừa nói vừa cẩn thận chú ý đến phản ứng của tôi. Có phải ý em là ít nhất em sẽ đánh anh ta tới gần chết. Nếu là một người có một khoảng cách sức mạnh lớn, như Noah, em ấy có thể kiềm chế vừa đủ, nhưng điều đó sẽ khó trong trường hợp của Vua Sư Tử. Rốt cuộc thì anh ta cũng đã thể hiện khá tốt trên bảng xếp hạng. Đó là lý do tại sao tôi cũng nhớ mặt anh ấy. Mặc dù sự thật là tôi quan tâm đến các Vật phẩm của anh ấy nhiều hơn.
“Đừng lo lắng về điều đó! Miễn là em đảm bảo không giết chết anh ta là được. Vì chúng ta vẫn cần người bảo trì các dungeon Nhật Bản.”
“Thực sự không sao chứ?”
“Tất nhiên rồi. Anh đã bảo em hãy làm những gì em muốn, phải không? Chỉ cần báo cho anh biết trước là được”
Nếu em đã rất mong chờ được so tài, vậy thì sao lại phải cố gắng kìm nén cơ chứ. Đứa nhóc này tốt bụng đến vậy, sao mọi người có thể gọi em ấy là tảng băng di động cơ chứ?
“Nếu được thì – sau khi chúng ta hoàn thành mọi công việc, hãy thử trước khi về nhà. Đó sẽ là thời điểm tốt nhất”
Sau khi trận đấu của Yerim-ie kết thúc và trước khi chúng tôi trở về Hàn Quốc cùng với nguyên liệu làm thuốc tăng cường sức chịu đựng. Nếu em ấy được đánh đấm thỏa mãn một lần, có lẽ sẽ đỡ điên cuồng hơn, ngay cả khi chế xong thuốc sức tăng cường sức chịu đựng.
Trong lúc tôi đang cười toe toét vì em trai mình quá dễ thương, một tiếng hmn nhẹ vang lên. Ánh mắt Sung Hyunjae không hề nao núng mà nhìn chằm chằm vào hai chúng tôi.
“Anh hmn cái gì thế?”
“Tôi chỉ đang nghĩ thầm rằng hai người quả là một cặp anh em đáng yêu thôi.”
“Lần đầu tiên thấy gia đình vui vẻ bên nhau hả? Chỉ cần bật TV lên là sẽ có hàng loạt ví dụ đó.”
Cho dù là thật hay giả.
“Tuy nhiên, nó không là gì với mối quan hệ mà hai người cả. Trước đây cũng như sau này. Vì đó là cảnh tượng mà tôi có thể sẽ không bao giờ gặp lại, ngay cả khi sống thêm vài trăm năm nữa, tôi cũng phải trân trọng nó chứ.”
Anh ta lại khoa trương nữa rồi, nhưng điều đó cũng đúng. Nghe nói rằng chưa có cặp Người thức tỉnh và người chăm sóc cho cấp S có thể sống sót và chung sống hạnh phúc với nhau. Đặc biệt là những người chăm sóc cho cấp S bẩm sinh cũng rất hiếm. Sung Hyunjae không thể nào biết được điều đó, có thể nói trực giác của anh ta lại sắc bén đến mức vô dụng như thường lệ.
“Ôi trời, anh có sở thích thật mới lạ nha. Hy vọng thứ mà anh mong muốn không phải cái gì đó bất thường đến mức tầm thường thế này nha.”
Như đã nói, lý do khiến anh ta đặc biệt chú ý đến Song Taewon và tôi, là vì déjà vu do sự hồi quy gây ra. Nhưng có vẻ như sự quan tâm của anh ta đối với ngài cục trưởng Song thậm chí còn nhiều hơn trước. Chỉ đơn giản là bị thu hút bởi những điều khác thường thôi. Cũng như mọi người, đối với các Vật phẩm. Anh ta cũng từng như vậy với Yoohyun-ie. Anh ta đã đề nghị giúp đỡ em ấy vì cảm thấy em ấy là người độc đáo. Một cấp S bẩm sinh có người chăm sóc. Một thứ gì đó rất hiếm, khác hoàn toàn với vô số thế giới, trong một khoảng thời gian rất dài.
Giống như một nhà sưu tập vật phẩm quý hiếm vậy. Họ có nói rằng mấy nhà tài phiệt cũng hay có sở thích như vậy. Thật nhẹ nhõm khi anh ta thích giữ mọi thứ nguyên vẹn hơn là phân tách…
Yerim-ie đã trở về vào đúng vào bữa tối, và nói rằng bên ngoài đấu trường trông khá ổn.
“Nhưng bên trong hoàn toàn trống rỗng.”
Ý nhóc là sao cơ? Rồi Yerim-ie nói rằng tôi sẽ hiểu khi tới xem thử thôi. Dù sao đi nữa, đúng như họ nói, sân đấu ở ngay cạnh biển sẽ giúp em ấy dùng sức mạnh thuận tiện hơn.
Chiều hôm sau, chúng tôi đến đấu trường. Nó được đặt ở một nơi không có người qua lại và dân cư ở khu vực xung quanh cũng đã được sơ tán hết. Nếu có thứ gì bị cuốn trôi, Hội Amaterasu sẽ lo vụ bồi thường, nhỉ?
“Nhờ sự giúp đỡ của các Thợ săn cấp cao, chúng tôi đã san bằng các bức tường đá để tạo ra một sân bằng phẳng và xây dựng đấu trường ở đây!”
Hướng dẫn viên người Nhật tự hào nói. Có vẻ như khu vực này khá nổi tiếng với các khách du lịch, thực sự ổn chứ? Bờ biển trông khá đẹp ở trạng thái tự nhiên, nhưng lại bị san phẳng gọn gàng để xây dựng một đấu trường hình mái vòm, giống như một đấu trường La Mã.
‘Nó được làm bằng gỗ à.’
Không thể xây dựng được một công trình vi mô thế này chỉ trong một khoảng thời gian ngắn được trừ khi nó được làm bằng gỗ. Tuy nhiên nó có thể dễ dàng bị sập đổ ngay khi trận đấu bắt đầu.
“Ít nhất thì nó cũng sử dụng nguyên liệu của Dungeon.”
Myungwoo nói và nhìn về phía đấu trường.
“Tuy nhiên, chúng ta nên tránh ngồi vào ghế khán giả là tốt nhất.”
“Có vẻ là như vậy nhỉ?”
Ngoại trừ nhân viên của đài phát thanh, xung quanh không có người nào cả. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu làm như chúng tôi ở trong trận đấu xếp hạng cấp A, chỉ cần quy định khu vực đấu trường. Và nó sẽ hiệu quả hơn
Có lẽ họ chỉ muốn khởi đầu trận đấu một cách hoành tráng. Nếu Yoohyun-ie thay thế Yerim-ie thì trận đấu có thể đã khởi đầu bằng một khu đấu trường bùng nổ! Một vòng lửa rực cháy hay gì đó! Hm, có vẻ không tệ lắm nhỉ? Ít nhất nó sẽ khiến việc theo dõi trở nên thú vị hơn.
Các nhân viên của đoàn phát thanh truyền hình Hàn Quốc và đoàn phát thanh truyền hình Nhật Bản đều đã ra tín hiệu sẵn sàng. Yerim-ie và Gakuto đã tiến lên và bắt đầu một cuộc phỏng vấn ngắn gọn về quyết tâm cũng như cảm xúc của họ về trận đấu. Sau đó họ được mời bước lên đấu trường.
“Tôi sẽ đi trước~”
Bỏ Gakuto lại phía sau, Yerim-ie dễ dàng bay lên không trung. Khi nhóc ấy nhẹ nhàng nhảy qua chu vi của đấu trường, những tiếng kêu trầm ồ vang lên. Không phải từ phía Hàn Quốc mà là từ phía Nhật Bản. Gakuto nhăn nhó đáp:
– Ừ!
Bật lên khỏi mặt đất với một lực rất lớn rồi nhảy lên không trung, Gakuto cũng vượt qua bức tường và hạ cánh như một tiếng tia sét giáng thẳng vào bên trong đấu trường.
“Trận chiến ngay từ khi bắt đầu đã vô cùng khốc liệt rồi đây!!”
Cùng với những lời bình luận hào hứng đó, chúng tôi cũng tiến vào bên trong đấu trường.
